Nhân Tổ

Chương 301: Đoạt xá




Khu vực bình nguyên, phía nam Ma giới. Trời trong xanh, mây trắng trắng, gió hiu hiu.

Một thiếu niên ngửa mặt hít thở không khí trong lành, quanh thân hắn tiếng nổ lốp đốp do ma khí bị ánh nắng thiêu đốt, mặc dù có chút đau nhưng hắn không hề để ý.

Hắn chính là Tôn Kỳ.

Mười năm, hắn mất mười năm để thoát khỏi Ma giới.

Mọi chuyện phải kể từ khi hắn bị trúng độc nằm liệt giường, tất nhiên với khả năng của mình, hắn dễ dàng hóa giải được độc chất. Mặc dù nói Bạch Phù độc không thuốc giải nhưng thân thể hắn có thiên đạo mảnh vỡ dung nhập lại được một sợi vạn đạo chi mẫu, nên hắn vạn ma bất nhập, vạn độc bất xâm, một chút độc không thể làm khó được hắn.

Sau mấy ngày nằm trên giường hắn đã giải độc hoàn toàn, vốn dĩ muốn chuẩn bị chu đáo mới trốn khỏi hoàng cung, nhưng cơ hội đến hắn phải đẩy nhanh kế hoạch.

Hắn dựa trên lời kể của Khuynh Thành tìm được đường hầm trốn khỏi hoàng cung. Còn người nằm trên giường đóng vai Tôn Kỳ không ai khác chính là Tiểu Phán.

Năm xưa lúc Tạo Thể cho Tiểu Diêm và Tiểu Phán, Tôn Kỳ đã chọn Tiểu Phán làm thế thân cho mình vì hắn ít nói và nghe lời hơn.

Tiểu Phán tạo thể giống hệt Tôn Kỳ, được giấu ở một nơi bí mật, trong mấy năm sau đó, Tiểu Phán học tác phong, cử chỉ, giọng nói… của Tôn Kỳ. Ngày bình thường Tôn Kỳ cũng không tỏa ra khí thế, để tránh bị nhận ra sự khác biệt về tu vi giữa hai bọn hắn khi hoán đổi.

Trước khi lấy mận đổi đào, Tôn Kỳ đã truyền Bạch Phù độc vào cơ thể Tiểu Phán. Sau đó không lâu, khi Tiểu Phán đã đến giới hạn chịu đựng, hắn liền rời bỏ thân thể, tạo nên cái chết cho Tôn Kỳ. Vì mới bước vào Tạo Thể cộng thêm sự chuẩn bị chu đáo, nên Tiểu Phán rời bỏ thân thể không chịu quá nhiều tổn thương.

Tôn Kỳ mang đi một số bảo vật cần thiết, phần lớn còn lại hắn cho bọn Tiểu U. Hắn còn để lại cho Tiểu U một chiếc hộp với nhiều tầng phong ấn. Trong bảo hạp, hắn kể lại mọi chuyện hắn biết về Ma giới và Ma tộc, phong ấn càng mạnh bí mật càng lớn. Hắn dùng thần thức để phong ấn, hắn phỏng đoán để có thể giải phong hoàn toàn phong ấn thì Tiểu U phải đạt đến trình độ của Cổ Đế, vì bọn Tiểu U chỉ có bán thần thức phải cộng thêm cường lực mới phá được.

Ngày Lý Thiên Hoa và đám quần thần khóc lóc đưa tang thì Tôn Kỳ đã sớm thoát khỏi Nộ Chiến Thành. Nhưng cũng phải mất mười năm, trải qua rất nhiều hiểm trở trốn tránh, hắn mới ra khỏi Ma giới.

Một tiểu hỏa nhân xuất hiện, đứng trên vai Tôn Kỳ, vươn mình hít thở:

“Không khí thật dễ chịu.”

“Uhm, ta cũng cảm thấy thật dễ chịu.” Tôn Kỳ cười nói tiếp: “Ma giới quá ngột ngạt, luôn cho ta cảm giác bị đè nén. Đã ra ngoài rồi thật không muốn quay lại.”

“Tốt thì có tốt nhưng nếu không khí bên ngoài cũng toàn là linh khí thì càng tốt hơn.” Hỏa Hỏa bĩu môi nói.

“Ngươi cũng không nên quá tham lam.” Tôn Kỳ mỉm cười cất bước đi.

Bọn hắn đều không ngờ rằng vì một câu nói vô tình của Hỏa Hỏa sẽ thay đổi cách cục của cả thiên địa vũ trụ, đặt nền móng quan trọng để Nhân tộc trở thành vạn tộc chi linh. Nhưng đó sẽ là chuyện rất lâu sau này.

Bây giờ đã ra khỏi Ma giới, Hỏa Hỏa cũng không cần trốn tránh nữa, nó thoải mái xuất hiện nhảy nhót lung tung. Nhưng được một lúc thì nó chán, nó trở lại âm thầm hút linh khí.

Nó nằm dài trên vai Tôn Kỳ, ngáp không thèm che miệng, uể oải nói:

“Nghĩ lại cũng lạ, ngươi từ lúc sinh ra tới giờ, đã trải qua không ít lần chết, có lúc chết thật, có lúc chết giả. Nhưng lần nào ngươi cũng có thể trùng sinh, ta thấy mạng của ngươi còn dai hơn đỉa.”

“Có lẽ ông trời còn chưa muốn ta chết, ta có sứ mệnh phải hoàn thành.” Tôn Kỳ ngửa mặt nhìn trời, nửa đùa nửa thật nói.

“Xì!!! Cái gì mà sứ mệnh chứ? Trong mắt thiên địa quy tắc, nếu như thiên địa quy tắc thực sự có mắt, thì chúng ta chỉ như những đoàn năng lượng, chúng ta sinh diệt cũng không thay đổi năng lượng tổng thể, thiên địa quy tắc sẽ không chiếu cố đặc biệt một ai, vậy nên mới nói thiên địa vô tình. Cái gọi là sứ mệnh chỉ là ngươi tự đặt ra mục tiêu rồi tô son cho đẹp mà thôi.”

“Ngươi nói như vậy thì sống trong trời đất này để làm gì?” Tôn Kỳ chọn một ngọn núi nhỏ làm điểm dừng chân, hắn cần chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.

“Nhưng nếu ngươi có sứ mệnh, vậy thì đồng nghĩa với ngươi là con rối của thiên địa, ngươi thích vậy sao?” Hỏa Hỏa bay lởn vởn trong lúc Tôn Kỳ xây động phủ.

“Nếu ta chỉ là một con rối, không thể tự quyết định đường đi của mình, ta thà chết.” Tôn Kỳ vừa dọn dẹp đất đá vừa nói: “Vậy ngươi nói xem vì sao có kẻ luôn gặp may mắn, có kẻ lại vô cùng xui xẻo, có phải là ông trời đang trêu đùa?”

“Có lẽ mỗi hành động của ngươi tương tác với vũ trụ, sẽ nhận lại sự tương tác từ vũ trụ. May mắn hay xui xẻo chỉ do hành động trước đó của ngươi mà nhận được tương xứng.”

“Ngươi hôm nay sao vậy? nói toàn những thứ khó hiểu.”

“Sau lần suýt chết ở Tổ Địa, ta cảm thấy mình nhìn ra được một chút gì đó quy tắc thiên địa vận hành. Ta muốn chia sẻ với ngươi để tương lai ngươi có chuẩn bị.”

“Quy tắc thiên địa vận hành sao?” Tôn Kỳ dừng tay, nhìn trời: “Sau khi giúp Nhân tộc quật khởi. Ta muốn đến tận cùng thiên địa tìm căn nguyên vũ trụ.”

Tôn Kỳ lắc lắc đầu trở lại với hiện thực. Hắn hiện nay chỉ là một Tạo Thể cảnh nho nhỏ, muốn nhấc lên một chút bọt nước cũng khó, nói chi giúp một chủng tộc quật khởi. Tôn Kỳ cũng xác định muốn Nhân tộc độc lập tự cường thì không thể chỉ dựa vào mình hắn mà phải là cả chủng tộc tiến lên.

Tại Ma giới, hắn thông qua rất nhiều thí nghiệm mổ xẻ đã hiểu được hồn phách và thân thể, cùng mối tương quan giữa chúng. Mục tiêu tiếp theo hắn muốn tìm hiểu huyết thống và sự truyền thừa. Và nơi tốt nhất để thực hiện không đâu ngoài Yêu giới.

Yêu tộc là tập hợp vô số chủng tộc, có lớn có nhỏ, có mạnh có yếu, có ít có nhiều, đẳng cấp huyết mạch sâm nghiêm, đôi khi cũng xuất hiện giao thoa huyết thống, biến dị huyết mạch, tiến hóa hay thoái hóa chủng tộc.

Yêu tộc trong mắt Tôn Kỳ chính là kho tàng huyết thống để hắn nghiên cứu, cũng như Ma tộc là kho mẫu vật để hắn mổ xẻ.

Tôn Kỳ lúc này ngồi trên đỉnh núi để ánh nắng chiếu rọi tẩy đi ma khí. Hắn ngồi bất động ba ngày ba đêm giống như đã hóa tượng đá, lũ sóc nhỏ trước đó còn đề phòng, bây giờ thì bọn chúng chạy lên cả người Tôn Kỳ.

Một chú sóc nhỏ đứng trên đầu Tôn Kỳ, đưa mắt nhìn xung quanh, mũi khịt khịt. Thấy không có gì bất thường, nó lấy chi trước lau lau bộ ria mép.

Trên trời cao, một đôi mắt sắc lạnh đang quan sát đại địa. Không một dấu hiệu báo trước, con hắc ưng gập cánh lao xuống như một mũi tên.

Sóc nhỏ vểnh tai giật giật mấy cái, đưa mắt nhìn quanh. Khi nó ngẩng đầu thì run rẩy sợ hãi, một ánh mắt sắc lẹm đã khóa lại nó, hai ưng trảo đã gần ngay trước mặt. Sóc nhỏ sợ đến nỗi toàn thân cứng đờ, hai hàm răng lách cách va vào nhau, chân sau tự động đạp đạp liên hồi.

Khi ưng trảo chỉ còn cách sóc nhỏ một tấc thì phốc một tiếng, một bàn tay tóm lấy cổ hắc ưng. Con hắc ưng sợ hãi kêu éc éc, đập cánh giãy giụa cố thoát đi. Sóc nhỏ thì từ trên té xuống, một bàn tay nhẹ đỡ lấy nó.

Tôn Kỳ mỉm cười:

“May mắn cho ngươi vừa đúng lúc ta tiêu trừ xong ma khí.” Tôn Kỳ lại quay sang nhìn hắc ưng: “Xui xẻo cho ngươi vừa đúng lúc ta cần một thân xác.”

Sóc nhỏ không hiểu chuyện gì, nó bật dậy, chạy một cái vèo lên cây, chui vào trong hốc, hai tay ôm lấy cái đuôi run lẩy bẩy, răng chạm vào nhau lách cách, tim đập thình thịch.

Tôn Kỳ lắc đầu cười, hắn tóm lấy hắc ưng đi vào động phủ.

Trong nhiều năm nghiên cứu hồn phách và thân xác, ngoài thành tựu sưu hồn thuật, hắn còn sáng tạo ra đoạt xác hay đoạt xá.

Phương pháp đoạt xá rất đơn giản, gồm mấy bước:

Đầu tiên là chọn chủ thể. Đoạt xá cũng giống như khống chế con rối, để có thể khống chế tốt thì ngươi phải hiểu rõ cấu tạo con rối. Đa phần các sinh vật tổng thể đều giống nhau có: chân tay, đầu, ngũ quan, mình,… nhưng chi tiết lại khác nhau. Khống chế con rối là khống chế mọi bộ phận, ngươi phải thông thuộc cơ thể của chủ thể thì mới khống chế tốt được, vậy nên muốn đoạt xá tốt nhất là chọn cùng chủng tộc.

Tôn Kỳ muốn xâm nhập Yêu giới, tất nhiên là không thể lấy hình dạng con người đi vào, nên hắn quyết định đoạt xá hắc ưng. Dù cả hai không cùng chủng tộc, nhưng với nhiều năm nghiên cứu cơ thể của hắn, khống chế hắc ưng hắn tự tin làm được.

Thứ hai là khống chế chủ thể, cần đánh cho ngơ ngơ ngác ngác, mất sức phản kháng. Vậy nên không thể chọn chủ thể mạnh hơn mình.

Hắc ưng chỉ là dã thú bình thường, Tôn Kỳ khống chế dễ dàng.

Thứ ba là sưu hồn lấy ký ức chủ thể, như vậy sẽ không ai bị phát hiện, hoàn toàn thay thế chủ thể. Hắc ưng chỉ có bản năng, không có linh trí, nên Tôn Kỳ không cần lo lắng bị phát hiện.

Thứ tư là hồn phách nhập chủ thể, trong lúc này hồn phách chủ thể có thể phản kháng, cần nhanh chóng tiêu diệt hồn phách chủ thể, tránh để hồn phách bản thân tiêu hao quá độ. Sau khi đã tiêu diệt hoàn toàn hồn phách chủ thể thì nhập thể điều khiển, hoàn thành thành đoạt xá.

Trên đỉnh núi, một con hắc ưng đứng uy nghi trên mỏm đá, nó đưa ánh mắt ngạo nghễ nhìn thương khung. Phành phạch… phành phạch… nó đập nhá cánh mấy cái liên tục. Sau đó nó dang rộng đôi cánh rồi nhảy xuống vách đá, “bạch bạch bạch” nó đập cánh liên tục và… nó cứ lao đầu thẳng xuống vách đá.