Nhân Tổ

Chương 281: Đạp lên xác chết mà đi




Tôn Kỳ chống thương gian nan đứng vững, hắn sẽ không dễ dàng buông xuôi chịu chết, cho dù có chết hắn cũng phải quyết chiến một phen.

Từ trong những đầu ám lộ, đám quái vật chậm rãi bò ra, bọn chúng có đủ hình dáng kỳ dị đều khác hẳn với những sinh vật mà Tôn Kỳ từng biết, thậm chí trong những sách hắn đọc cũng không có miêu tả tương tự.

Có quái vật giống bọ cạp lại thêm đôi cánh, có quái vật mình sư đầu hổ chân trâu, có quái vật lại đầu cá thân chim da rắn… bọn chúng đều có thân hình màu đen, đôi mắt màu đỏ. Bọn chúng không hề có chút khí tức nào, thật không thể đánh giá được chiến lực của đám quái vật này. Đại khái chiến lực của bọn chúng khoảng từ Tạo Thể cảnh lục trọng đến Tạo Thể cảnh đỉnh phong, chưa thấy cấp chiến lực Hợp Nhất cảnh.

Tôn Kỳ cầm thương thủ thế, phi đao và kim châm vờn quanh, ngưng thần chuẩn bị chiến đấu. Bất chợt! Hắn giẫm chân bật nhảy về phía trước, mũi thương chỉ thẳng, hắn chủ động tấn công trước. Đám quái vật rít lên đồng loạt xông tới.

Hỏa thương bùng cháy, phi đao xé gió, kim châm vô thanh vô tức, hắn thẳng tiến không lùi, máu tươi tung tóe. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có chiến chiến chiến, chiến đến giọt máu cuối cùng, chiến đến kẻ thù kinh sợ.

Trong cơn cuồng chiến vô số quái vật đã ngã xuống, trên người hắn vết thương chồng chất, hắn đã mất đi cảm giác đau đớn.

Tôn Kỳ rống lên, tay kết thủ ấn đánh mạnh xuống đất. Mặt đất ầm ầm rung chuyển, một vòng xoáy lửa lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, ngọn lửa đi đến đâu thiêu cháy quái vật đến đó.

Khi vòng lửa tắt đi hiện ra bóng lưng hiên ngang của Tôn Kỳ, đại chiêu vừa rồi tiêu hao của hắn không ít sức lực, khuôn mặt của hắn tái nhợt, nhưng mà hắn không có sợ hãi, hắn nhếch mép cười:

“Đến đây đi! Ta có thể làm thế này cả ngày.”

Đám quái vật nhận thấy sự khiêu khích, bọn chúng đồng loạt rít gào, nhưng có chút e ngại không xông lên.

Đúng lúc này một đầu ám lộ ầm ầm nổ vang, một bàn tay lông lá thò ra từ cửa hang, một con quái vật khổng lồ bò ra, nó cao gấp mười lần quái vật bình thường, nhìn giống như tinh tinh nhưng nó có bốn cánh tay, lớp lông dày phủ che kín mặt. Khi nó đi ra đạp nát những con tiểu quái vật không kịp tránh đường, nó đưa ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Tôn Kỳ giống như nhìn một con kiến.

Tại một đầu ám lộ khác có âm thanh khè khè kéo dài, một cái lưỡi chẻ đôi thè ra ngoài cửa hang, sau đó là mũi miệng mắt rồi cả một cái đầu xuất hiện. Con quái vật này nhìn giống như một con rắn, nhưng nó lại có thêm bốn cái chân. Nó bò trườn trên vách hang vô cùng linh hoạt.

Một đầu ám lộ khác phát ra tiếng kêu the thé, một con quái vật đầu giun, vây cá, chân hổ bước ra. Con quái vật này kích thước không lớn chỉ ngang con quái vật bọ ngựa, nhưng khi thấy nó các con quái vật khác lập tức tránh xa.

Tiếng thú rống vang vọng, từ trong một đầu ám lộ, một con quái vật mình báo vuốt ưng đầu hổ cánh dơi bước ra. Nó rống lên một tiếng, đám tiểu quái vật đều đồng loạt rống theo, đám tiểu quái vật lập tức trở nên cuồng bạo hung dữ, trực chờ lao tới xé xác con mồi.

Liên tiếp sau đó từng đầu thông lộ bước ra những con quái vật cấp cao, kéo theo sau là cả lũ quái vật cấp thấp.

Tôn Kỳ nhìn thấy cảnh này, trong lòng như rơi vào đáy vực, tình hình cực kỳ không ổn, hắn phải mau chóng tìm cách thoát đi.

Tôn Kỳ đảo mắt tìm ra chỗ sơ hở để đột phá.

Phốc… keng… hai âm thanh nối tiếp vang lên.

Tôn Kỳ sững sờ nhìn xuống đất, tiếng keng vừa rồi là do thương của hắn rớt xuống đất. Vậy còn tiếng phốc? Tôn Kỳ nhìn lên, bả vai của hắn đã trống trơn. Tôn Kỳ đưa mắt nhìn thẳng, hắn thấy con quái vật đầu giun đang cầm cánh tay hắn gặm nhấm, vây của nó còn có một đường máu.

A a a… Tôn Kỳ hét lên đau đớn ôm lấy bả vai, máu phun ra như vòi. Hắn đổ quỵ xuống đất, trận chiến này còn gì để mà đánh nữa.

Đối thủ quá nhanh quá mạnh, mạnh đến nỗi hắn tư cách chống trả cũng không có, chỉ có thể đưa đầu chịu chết. Đám quái vật cấp cao nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt khinh bỉ, đám quái vật cấp thấp thì rít lên từng tràng kích động.

Hô một tiếng, đám quái vật ào ào tiến lên. Tôn Kỳ nhắm mắt xuôi tay, mạng của hắn đến đây là hết.

Tôn Kỳ bị đám quái vật bao trùm, hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng lúc này trong Tử Kim Hồ Lô ong ong rung động như có vật muốn thoát ra, Tôn Kỳ không hiểu chuyện gì, hắn vỗ hồ lô một viên đá nhỏ bay ra.

Viên đá lơ lửng trước mặt Tôn Kỳ, từ nó bắn ra những tia sáng đủ màu sắc, Tôn Kỳ bị lóa mắt phải nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra, giật mình phát hiện xung quanh hắn là đống xác các quái vật.

Trên người quái vật bị đâm thủng lỗ chỗ hẳn là bị các tía sáng bắn trúng, Tôn Kỳ nhìn lại chính mình, hắn hoàn toàn bình yên! không có chuyện gì! chuyện này rốt cuộc là sao?

Viên đá này… hình như là viên đá tứ ca Thanh Trí năm xưa tặng cho hắn, lúc đó tứ ca cũng không giải thích viên đá có tác dụng gì, chỉ nói viên đá có thể giúp ích cho hắn. Lúc đó Tôn Kỳ cũng có chút hiếu kỳ, hắn từng thử nhiều cách tìm ra công dụng của viên đá này nhưng đều vô dụng, viên đá chỉ là viên đá, nó chỉ trầm trọng hơn viên đá bình thường một chút, ngoài ra không có gì đặc biệt.

Không tìm được kết quả, hắn tiện tay ném viên đá vào trong Tử Kim Hồ Lô, thời gian qua đi, hắn đã quên mất mình đã từng sở hữu vật này.

Nhưng vào hôm nay, đúng lúc hắn tưởng như mình sẽ chết thì viên đá lại xuất hiện cứu hắn một mạng, viên đá này thực sự như lời tứ ca nói nó đã giúp ích cho hắn.

Viên đá này rốt cuộc có lai lịch là gì? Vì sao nó lại đột nhiên dị động, đã thế còn bay ra giết quái vật? Tôn Kỳ trước đây từng nhiều lần đứng trước nguy cơ sinh tử nhưng viên đá chưa bao giờ phản ứng, sao hôm nay nó lại phản ứng?

Tôn Kỳ đưa tay từ từ cầm lấy viên đá, viên đá không hề phản kháng hắn. Tôn Kỳ thở phào yên lòng, không cần biết viên đá này lai lịch là gì, ít nhất hiện tại nó không hại hắn.

Nhìn đám quái vật cấp thấp chết như rơm rạ, con quái vật đầu giun lộ vẻ tức giận, nó rít lên một tiếng dài kích động tất cả quái vật xông lên.

Tôn Kỳ sợ hãi giơ lên viên đá, chỉ mong viên đá có thể tiếp tục phát huy tác dụng.

Vút! Con quái vật đầu giun biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã ở trên đầu Tôn Kỳ, chiếc vây đưa lên chuẩn bị chẻ đôi Tôn Kỳ. Đúng lúc này ánh sáng từ viên đá đảo qua. Phốc… phốc… con quái vật đầu giun bị chém thành tám khúc.

Vì tốc độ con quái vật đầu giun và ánh sáng của viên đá quá nhanh, khi Tôn Kỳ kịp nhìn rõ thì tám khúc của con quái vật đầu giun đã lã chã rơi xuống đất.

Chưa kịp vui mừng thì một cự chưởng từ trên cao ập xuống, chính là của con quái vật giống tinh tinh, nó muốn một chưởng đập Tôn Kỳ thành bãi máu.

Ánh sáng từ viên đá lóe lên chém một vòng, cự chưởng vỡ ra làm đôi, thân hình của con quái vật tinh tinh tách làm hai đổ sang hai bên.

Chíu… chíu… chíu… vô số gai nhọn từ trên cao đổ xuống đầu Tôn Kỳ, viên đá bừng sáng, khi gai nhọn chạm vào màn sáng lập tức bị tiêu hủy thành những sợi ma khí, Tôn Kỳ nhìn lại thì ra là do con quái vật rắn bốn chân kia gây ra.

Nó quả thật rất thông minh, thấy cận chiến không ổn lập tức đổi sang đánh lén từ xa, nhưng tiếc rằng viên đã vẫn quá lợi hại khiến nó không thể thành công.

Viên đá chớp lóe một cái, đầu con quái vật rắn bốn chân bị bắn nát, thân hình của nó rơi từ vách hang xuống đất.

Tôn Kỳ cảm thấy sợ hãi, mới vừa rồi nhìn như có rất nhiều sự việc nhưng chẳng qua là trong mấy tức thời gian. Hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, khi nhìn lại thì sự việc đã xong rồi.

Cấp độ chiến đấu này hoàn toàn vượt qua trình độ của hắn. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn hiện tại không còn sợ lũ quái vật nữa.

Không biết viên đá còn bao lâu tác dụng, Tôn Kỳ phải nhanh chân lên đường, ánh lửa mà Hỏa Hỏa để lại sắp nhạt mất. Tôn Kỳ giơ cao viên đá chạy vào ám lộ. Đám quái vật ào ào đuổi theo.

Viên đá chiếu sáng như ngọn đuốc trong đêm, ánh sáng đi đến đâu, quái vật gục ngã đến đó, không con quái vật nào có thể chịu được tia sáng chiếu vào. Nhưng bọn chúng vẫn không ngừng tiến lên, hết lớp này đến lớp khác, giống như thiêu thân lao đầu vào trong lửa.

Tôn Kỳ vừa cầm viên đá chạy vội vừa cố ổn định thương thế, vết thương đã chảy máu chậm lại không còn ào ào đổ ra như trước. Đám quái vật phía sau gào rít đuổi theo, đám phía trước thì dương nanh múa vuốt muốn chặn đường. Ánh sáng viên đá đảo qua, tất cả quái vật trước sau đều bị chém đứt đôi.

Tôn Kỳ đạp lên xác quái vật mà đi. Một lúc sau, trong tầm mắt của hắn, hắn thấy bóng dáng Hỏa Hỏa lờ mờ. Hắn thở phào yên lòng, nhưng có chút khó hiểu là đám quái vật dường như bỏ qua Hỏa Hỏa, giống như là không nhìn thấy nó vậy, bọn quái vật chỉ chăm chăm tấn công mỗi hắn.

Tôn Kỳ gọi to:

“Hỏa Hỏa, dừng lại!”

Hỏa Hỏa không hề có một chút phản ứng, vẫn lơ lửng bay tới. Tôn Kỳ lúc này có thể xác định Hỏa Hỏa đang bị khống chế, nơi này chắc chắn có vấn đề, có kẻ nào đó đang giật dây điều khiển mọi chuyện.

Bọn hắn lại lao ra đường hầm đi vào một hang động lớn khác, Hỏa Hỏa ngay lập tức chui vào một ám lộ khác, Tôn Kỳ cố lê bước theo sau, hắn thở hồng hộc, hắn vừa trải qua chiến đấu lại bị trọng thương, không có thời gian chữa trị, một đường đuổi theo Hỏa Hỏa, hắn lúc này cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn dừng lại ngủ một giấc.

Quái vật vẫn ào ào tiến lên không hề sợ chết, bọn chúng dường như đều chung một suy nghĩ: phải cản bằng được bước chân của Tôn Kỳ, dù có phải lấy xác chết chất lên chặn đường.

Tôn Kỳ gắng gượng lê từng bước chân, hắn trèo lên đống xác chết mà đi. Qua rất nhiều gian nan thử thách, hắn cuối cùng cũng qua được đường hầm, hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe, không thể tin được thứ trước mắt. Trước mặt của hắn là…