Nhân Tổ

Chương 259: Hắc Thủy Ma Ngục




Tôn Kỳ từ từ mở mắt, gian nan chống tay ngồi dậy. Hắn cảm thấy toàn thân đau nhói như muốn vỡ vụn.

Mãi một lúc sau hắn mới ngồi lên được, hắn thở dốc hồng hộc.

Tên Hợp Nhất cảnh thấy thế thì có chút ngạc nhiên vì tốc độ hồi phục của Tôn Kỳ, vì Tôn Kỳ hoàn toàn không được chữa thương, chỉ được hắn cho vài viên đan dược để giữ một hơi tàn. Không ngờ Tôn Kỳ vẫn có thể ngồi dậy được.

Nhưng mà hắn cũng không quá bận tâm, chỉ cần hắn đem Tôn Kỳ còn sống đến nơi là được, còn bản thân Tôn Kỳ thế nào thì hắn không quan tâm.

Tôn Kỳ ngồi dậy, hai tay kéo lấy hai chân cố tạo hình dáng xếp bằng. Đây chính là hình dạng có lợi nhất cho việc hấp thụ ma khí.

Tôn Kỳ hiện nay không có bất kỳ thứ gì trong tay, thậm chí quần áo cũng đã bị đám lính xé chia nhau, hắn còn có mỗi cái khố trên người, hắn chỉ có thể hấp thụ ma khí ngoại giới để chữa thương.

Hít một hơi thật sâu. Tôn Kỳ đưa tay gỡ xuống mão gai.

Những cây gai đã sâu vào trong da thịt, liền mặt với da thịt, một lần nữa bị kéo ra khiến lớp da ngoài lại vỡ ra, máu chảy ròng ròng.

Tôn Kỳ hét lên một tiếng, dùng hết sức gỡ xuống mão gai. Máu chảy xuống thẫm đẫm khuôn mặt hắn.

Tôn Kỳ nhìn trong tay vòng gai. Đây là vương miện đầu tiên mà hắn đeo, nhưng không phải mang vinh quang mà mang sự sỉ nhục.

Hắn tiện tay ném vòng gai đi, sau đó khoanh chân chữa trị vết thương.

Từ Hỏa Âm Khu đi đến Nộ Chiến Thành, đường xá xa xôi vạn dặm, bình thường Tạo Thể cảnh đơn độc lên đường cũng tốn mười năm hành trình.

Tôn Kỳ lúc này các vết thương đã cơ bản liền mặt. Hắn đang ngồi khoanh chân, cố gắng hấp thu ma khí xung quanh.

Từng sợi cương phong sắc bén sượt qua người hắn, cũng may hắn đã là Tạo Thể cảnh không còn sợ cương phong.

Do chỉ có thể hấp thụ ma khí để chữa trị nên tốc độ lành thương của hắn khá chậm, tất nhiên tốc độ này vẫn là cao hơn Ma tộc bình thường, cũng là nhờ linh khí kỳ diệu.

Tôn Kỳ thở dài, không có đan dược phụ trợ, hắn chỉ có thể tạm ổn định vết thương, không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Thời gian trôi qua. Bọn hắn cuối cùng cũng đến nơi.

Từ trên cao nhìn xuống, nơi đây là một cánh rừng lớn với nhiều đồi núi nhấp nhô, trên mỗi đỉnh đồi hay núi đều có công trình kiến trúc giống như tháp canh.

Bọn hắn đáp xuống một quảng trường nơi đây có sẵn mấy tên tiếp dẫn đang chờ đợi.

Tên Hợp Nhất cảnh nói chuyện gì đó với sứ giả tiếp dẫn.

Tôn Kỳ sau đó bị mấy tên lính xích lại dẫn đi.

Bọn hắn dẫn Tôn Kỳ qua nhiều vòng kiểm soát, cuối cùng đến được khu vực trung tâm.

Tôn Kỳ ngước mắt nhìn.

Một cánh cổng lớn có đề chữ: Hắc Thủy Ma Ngục.

Tôn Kỳ có chút sững sờ, vì cái tên này hắn từng đọc qua trong sách.

Nơi đây được mệnh danh là đệ nhất ngục, đệ nhất tuyệt địa Ma giới.

Ngục này chuyên dùng để giam giữ những kẻ có thể gây nguy hại cho Ma giới. Như Thần tộc, Yêu tộc tù binh hoặc Ma tộc siêu cường giả.

Một tên lính nhìn Tôn Kỳ cười hắc hắc nói:

“Ngươi chắc từng nghe qua danh tiếng của Hắc Thủy Ma Ngục. Vậy ngươi cũng không cần có tư tưởng trốn thoát. Nói thật: ngươi có lẽ là tù binh đặc biệt nhất của Hắc Thủy Ma Ngục. Vì ngươi là kẻ có tu vi kém nhất được giam trong Hắc Thủy Ma Ngục, các tù binh trước đây đều là tuyệt thế cường giả, Hợp Nhất cảnh bình thường cũng không có tư cách ở đây, chỉ có siêu cấp Hợp Nhất cảnh mới có tư cách bị giam ở đây.

Ta đã ở đây một trăm năm và ngươi là tù binh đầu tiên bị giam vào đây.

Nghe nói tù binh gần nhất bị giam ở đây đã là chuyện mấy ngàn năm về trước.”

Tên lính vừa nói vừa dẫn Tôn Kỳ đi xuống một đường hầm tối, chỉ có một chút ánh sáng quang thạch lờ mờ.

Phía cuối hành lang là một cánh cổng lớn.

Có một lão giả đang ngồi gật gù.

Tên lính lại gần ôm quyền nói:

“Bạch lão, bọn ta đưa tù binh tới đây.”

Lão giả mở ra đôi mắt nhập nhèm, giọng ngái ngủ nói:

“Sao lần này các ngươi định cá cược gì với lão?”

Tên lính cười lớn nói:

“Lần này không cá cược. Lần này là chuyện công vụ, bọn ta dẫn tù binh tới.”

Lão giả nghe tù binh thì tỉnh ngủ, nhìn theo hướng chỉ của tên lính, hắn thấy Tôn Kỳ đang bị xiềng xích, không cần thông minh cũng biết tù binh là Tôn Kỳ.

Lão ngạc nhiên hỏi:

“Hả? sao chỉ là một Tạo Thể cảnh? Ngươi đã phạm tội gì đại ác sao?”

Tôn Kỳ lắc đầu cười:

“Vãn bối tu vi thấp, có thể phạm cái gì đại ác. Cho dù là có thì Hợp Nhất cảnh búng tay một cái là xong, cần gì phải đưa tới nơi đây. Bên trên đánh cờ, vãn bối chỉ là một con cờ mà thôi.”

Tôn Kỳ sở dĩ xưng lão giả này là tiền bối vì Tôn Kỳ cảm thấy khí tức sâu không lường được của lão, chỉ có thể là Hợp Nhất cảnh.

Một Hợp Nhất cảnh lại ở đây canh ngục, đủ thấy Hắc Thủy Ma Ngục canh phòng kinh khủng.

Lão giả gật đầu:

“Ngươi nói cũng đúng. Đã mấy ngàn năm rồi, mới lại có tù binh đem tới, không ngờ lại là Tạo Thể cảnh.”

Lão đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi:

“Được rồi. Giấy tờ đâu?”

Hai tên lính vội đưa ra một tờ giấy, Bạch lão liếc qua một cái rồi gật đầu, nói:

“Giấy tờ không sai. Cởi trói cho hắn đi.”

“Bạch lão, cẩn thận hắn trốn thoát.” tên lính ngập ngừng nói.

Bạch lão liếc hắn khinh bỉ nói:

“Đám nhóc con các ngươi mới tới không hiểu chuyện. Tại trong ma ngục, dưới mắt của ta, ai có thể trốn thoát. Ta nói cho các ngươi biết năm xưa ta…”

Tên lính biết Bạch lão lại chuẩn bị huyên thuyên chuyện ngày xưa, vội ngắt lời nói:

“Được rồi Bạch lão, là bọn ta sai lầm.”

Tên này vội tháo xích cho Tôn Kỳ, rồi cùng bọn lính vọt lẹ, nói vọng lại một câu:

“Bạch lão, lần sau ta lại đến chơi, nhất định sẽ lấy được bảo bối của lão.”

“Đám oắt con các ngươi có bao giờ cược thắng được ta. Lần tới ta muốn ăn lừa quay.” Bạch lão nói.

Nơi đây trở lại yên tĩnh, chỉ còn Tôn Kỳ và Bạch lão. Tôn Kỳ cười nói:

“Bạch lão, bọn hắn không hứng thú nghe Bạch lão kể chuyện nhưng ta rất có hứng thú, Bạch lão có thể kể cho ta nghe.”

“Lươn lẹo. Muốn tránh bị nhốt sao? Không được đâu.” Bạch lão liếc nhìn Tôn Kỳ một cái đã đoán ra ý đồ của hắn.

Bạch lão lấy từ trong túi một cái chìa khóa tra vào một cái lỗ trên tường, sau đó dùng sức đẩy ra cánh cổng.

Đập vào mắt Tôn Kỳ là một màu tối đen.

Bạch lão kéo Tôn Kỳ đi vào trong, vừa đi lão vừa nói:

“Nơi đây năm xưa vốn là một đầm hắc thủy tự nhiên. Có đặc tính rất kỳ lạ: nước màu đen sền sệt, yêu thú rơi vào đầm không thể thoát được, vì nước này có khả năng hấp thu năng lượng và ăn mòn cực mạnh. Hồ này tự nhiên trở thành cấm địa.

Sau đó có đại năng Ma tộc cải tạo hồ này, biến thành Hắc Thủy Ma Ngục, chuyên dùng để nhốt Thần tộc và Yêu tộc cường giả. Sau lại nhốt thêm Ma tộc cường giả.

Hắc Thủy Ma Ngục có mười tầng, từ thấp đến cao, càng về sau đặc tính hấp thụ năng lượng và ăn mòn càng lợi hại.

Theo như trong giấy nói: nhốt ngươi mười ngày, sau đó đem ra xét xử.

Nhưng tu vi ngươi thấp như vầy, sợ ngươi không chịu đựng được mười ngày. Ta nhốt ngươi ở tầng thứ nhất, tại phòng giam thứ nhất. Đây đã là nơi tốt nhất, hy vọng ngươi chịu đựng được.”

Bạch lão dẫn Tôn Kỳ đi cả hai bay lơ lửng trên mặt hắc thủy, Bạch lão nói:

“May cho ngươi đây chỉ là tầng thứ nhất, ta còn dẫn ngươi bay được, mấy tầng sau, ta cũng không bay nổi.”

Tại một căn phòng, Bạch lão phất tay mở cửa ra rồi đẩy Tôn Kỳ đi vào, rồi lão hờ hững khép cửa lại không thèm đóng ổ khóa.

Khi vừa mới đi vào, thân hình Tôn Kỳ lập tức trầm xuống, giống như là có lực hút kéo hắn xuống.

Tôn Kỳ có chút luống cuống, thân hình loạng choạng.

Khi ổn định thân hình, Tôn Kỳ phát hiện: nước hắc thủy sền sệt dính dính, vô cùng nặng, một giọt hắc thủy tương đương một cân. Hắc thủy tầng này chỉ ngập qua mắt cá chân của hắn.

Tôn Kỳ phóng ra thần thức thăm dò, nhưng sợ hãi phát hiện thần thức của hắn bị tiêu biến. Không phải bị chặn lại mà là bị hấp thụ.

Hắn cũng phát hiện, hắc thủy bám dính, đang dần hấp thụ lấy sinh mệnh lực, ma khí, linh khí trên người hắn.

Tôn Kỳ xé miếng vải khố vứt xuống hắc thủy.

Miếng vải lập tức bị ăn mòn tan biến.

Tôn Kỳ hít một hơi sâu.

Không hổ là Hắc Thủy Ma Ngục, tuyệt địa chỉ có vào không có ra.

Với tốc độ hấp thụ và ăn mòn của hắc thủy, hắn sợ không chịu nổi mười ngày.

Tôn Kỳ gian nan nhấc lên bước chân, hắn muốn bay lên tránh khỏi hắc thủy.

Nhưng mà không được, bước chân đi còn khó nói chi bay. Hắc thủy vừa nặng vừa dính, kéo chặt chân hắn. Dù hắn có cố gắng thế nào cũng không được.

Tôn Kỳ giờ mới hiểu được ý của Bạch lão, muốn bay lên chỉ sợ phải là Hợp Nhất cảnh mới được.

Tôn Kỳ đầu óc luân chuyển, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách khác.

Nhưng mà vô kế khả thi.

Hắn nghiến răng:

“Nếu như đã muốn hấp thụ ta vậy thì ta cũng sẽ hấp thụ ngươi để xem ai hấp thụ được ai.”

Tôn Kỳ thôi phát hắc động cực tốc xoay tròn.

Chớt mắt sau, Tôn Kỳ giật mình phát hiện: Hắc động đang hấp thụ hắc thủy, còn hắc thủy thì đang bài xích hắc động.

Cái này giống như chó và mèo. Chó muốn cắn mèo, còn mèo thì cố đuổi chó đi.

Nhiều suy nghĩ chạy xoẹt qua đầu Tôn Kỳ.

Hắn dường như phải một lần nữa đánh giá lại hắc động.

Hắc động không hề đơn giản như hắn đã từng nghĩ.

Mặc dù hấp thụ cực ít nhưng quả thực hắc thủy bị hắc động hấp thụ. Điều này sao có thể?

Nên biết hắc thủy vô cùng lợi hại đã giam chết không biết bao nhiêu cường giả, vậy nên mới được mệnh danh là tuyệt địa.

Hắc thủy tuyệt đối là lợi hại. Nhưng hắc động vẫn có thể khắc chế, vậy hắc động còn lợi hại đến bậc nào.

Tôn Kỳ trầm tư, hắn thực không có nhiều manh mối về hắc động.

Tôn Kỳ thở dài, đã không nghĩ ra vậy thì bỏ đi.

Hắn nhấc chân lên, đạp hắc thủy mà đi.

Lồng giam này cũng không có khóa, hắn chỉ cần đẩy nhẹ một cái là ra ngoài.

Hắn thực sự có chút tò mò về Hắc Thủy Ma Ngục, dù sao cũng không thể ra ngoài, mà lại còn mười ngày thời gian, vậy thì đi dạo một vòng xem sao.

Tầng thứ nhất có khá nhiều nhà giam, nhưng bên trong đều là trống rỗng.

Hắn đôi khi thấy một đoạn xương tay còn dính lại trên xích khóa tay, hoặc thấy nửa bộ xương bị dây xích treo lên phần dưới đã bị hắc thủy ăn mòn, có khi lại thấy trên tường đầy những vết rạch phá, những ký hiệu kỳ lạ.

Tầng thứ hai ít nhà giam hơn tầng thứ nhất. Cảnh tượng trống vắng tương tự.

Tầng thứ ba lại ít hơn tầng hai. Cảnh tượng như cũ.

Đến tầng thứ tư, Tôn Kỳ đảo mắt một vòng chuẩn bị bước vào tầng thứ năm thì nghe được tiếng cười hắc hắc:

“Tiểu tử có phải ngươi tu luyện Thôn Ma Quyết.”

Tôn Kỳ giật mình sợ hãi.

Hắn sợ hãi vì hai điều:

Thứ nhất là trong ma ngục có kẻ còn sống, nên nhớ theo lời Bạch lão thì kẻ gần nhất vào đây đã mấy ngàn năm trước. Mấy ngàn năm trôi qua vẫn có thể sống được trong hắc thủy. Kẻ này tuyệt đối không tầm thường.

Thứ hai chính là kẻ này biết Thôn Ma Quyết. Hắn mặc dù không tu luyện Thôn Ma Quyết, nhưng hắc động chính là có từ Thôn Ma Quyết truyền thừa chi địa.

Tôn Kỳ đôi chân khẽ run, hắn không biết có nên bước tới chỗ giọng nói.