Nhân Tổ

Chương 188: Tuyệt Đỉnh Sơn




Hóa Điệp Ma Pháp là ma pháp đặc biệt cần có đặc thù thể chất mới có thể tu luyện được. Trong thế hệ này của Nghệ gia chỉ có Nghệ Cơ là có được đặc thù thể chất này.

Theo kế hoạch của hai tỷ muội Nghệ Cơ thì Nghệ Cơ có sức chiến đấu cao hơn sẽ giúp Nghệ Nguyệt có được một bộ phụ thể phù hợp, nhưng bọn họ bất ngờ phát hiện được một bộ phụ thể của Nghệ gia tiền bối, mà vị tiền bối này cũng từng tu luyện qua Hóa Điệp Ma Pháp.

Đây có thể nói là niềm vui lớn cho Nghệ Cơ. Vậy là kế hoạch thay đổi, Nghệ Cơ chiếm trước phụ thể. Nghệ Nguyệt đành nhờ vả Tôn Kỳ giúp đỡ.

Tôn Kỳ nghe xong chuyện này mà thườn thượt thở dài trong lòng, vốn nghĩ rằng trong Tiến Hóa bí cảnh có thể bí mật bắt Nghệ Cơ sưu hồn để tìm ma pháp, nhưng vô tình giúp Nghệ Cơ có được phụ thể rồi truyền tống ra ngoài.

Sau đó, hắn lại nghĩ có thể đổi mục tiêu sang Nghệ Nguyệt. Đáng tiếc, Nghệ Nguyệt không biết Hóa Điệp Ma Pháp. Càng đáng tiếc hơn chính là muốn tu luyện Hóa Điệp Ma Pháp cần có đặc thù thể chất, Tôn Kỳ không cho rằng mình có thể chất phù hợp với ma pháp. Vậy là kế hoạch chiếm lấy Hóa Điệp Ma Pháp đành bỏ đi.

Tôn Kỳ và Nghệ Nguyệt vẫn nhàn nhã đi bộ. Thời gian dần trôi qua, Tôn Kỳ không chút nào khẩn trương tìm phụ thể, còn Nghệ Nguyệt khẩn trương cũng vô ích, nàng hay là còn phải nhờ Tôn Kỳ giúp đỡ, cũng không dám hối thúc.

Đi được một lúc thì bọn họ thấy tràng cảnh chiến đấu trên một ngọn núi gần đó.

Tôn Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói:

“Đi lên đó xem thử.”

Nghệ Nguyệt tất nhiên là không có ý kiến.

Khi lên tới đỉnh núi là cảnh ba tên Luyện Linh sĩ đang chiến đấu với huyễn ảnh Thủy Linh Liên.

Thủy Linh Liên là một tộc nhỏ thuộc Linh tộc. Linh tộc cũng chỉ là một tộc nhỏ phụ thuộc yếu ớt. Linh tộc tuy yếu nhưng có một đặc thù là gần gũi với các nguyên tố tự nhiên, từ khi sinh ra đã có thiên phú điều khiển nguyên tố tự nhiên nào đó.

Linh tộc tính cách tương đối hiền hòa, không thích chiến tranh, bọn chúng sống rải rác tại Yêu giới và Thần giới, thuần phục hai tộc Yêu, Thần.

Thủy Linh Liên là Linh tộc sinh ra từ trong ao sen, có thiên phú về thủy nguyên tố và điều khiển dây leo.

Tại Ma giới là tuyệt đối không có Linh tộc, Thủy Linh Liên này hẳn là bị một vị đại năng nào đó giết được sau đó để vào trong Tiến Hóa bí cảnh.

Nghệ Nguyệt thấy được Thủy Linh Liên thì ánh mắt bừng sáng, vì nàng cũng chủ tu thủy thuộc tính, nếu như có thể lấy được Thủy Linh Liên làm phụ thể, chiến lực của nàng sẽ tăng lên một mảng lớn, trong cùng giai cũng thuộc dạng ưu tú.

Tôn Kỳ tất nhiên nhận ra được biểu cảm của Nghệ Nguyệt, hắn nói:

“Ngươi muốn sao?”

Nghệ Nguyệt khẽ gật đầu, rồi e ngại nói:

“Nhưng bọn họ…”

“Không sao! Để ta xử lý.” Tôn Kỳ vừa nói vừa tỏa ra sát khí nhè nhẹ.

Nghệ Nguyệt cảm nhận được sát khí của Tôn Kỳ thì níu tay hắn nói:

“Bọn hắn đều thiên tài mỗi gia tộc, trước đó lại kết thù với ngươi. Nên trên thân bọn chúng hẳn là có ấn ký Hợp Nhất cảnh bảo vệ.”

Tôn Kỳ nghe vậy thì thở dài, muốn giết vài tên thiên tài đại gia tộc thật đúng là quá khó, đành chờ cơ hội khác vậy.

Tôn Kỳ và Nghệ Nguyệt xuất hiện tất nhiên gây ra sự chú ý của bọn kia.

Tên cầm đầu không ai khác chính là Tề Sở, hắn đang cùng hai tên đồng tộc đánh giết huyễn ảnh Thủy Linh Liên. Mục tiêu phụ thể của Tề Sở tất nhiên không phải là Thủy Linh Liên.

Mục tiêu của Tề Sở là ngọn núi càng gần trung tâm, hắn dù sao cũng là đệ nhất thiên tài Tề gia.

Lần này là hắn dẫn Tề gia đội thu hoạch phụ thể. Thủy Linh Liên là phụ thể Linh tộc hiếm gặp, thích hợp cho một tên Tề gia.

Tề Sở và hai tên đồng tộc đã chiến đấu với Thủy Linh Liên nửa ngày trời, kết quả là vẫn chưa tiêu diệt được.

Thủy Linh Liên có một đặc điểm là thân thể như được cấu tạo từ nước, cho dù bị đánh tan bao nhiêu lần thì cũng có thể tụ lại được. Muốn tiêu diệt Thủy Linh Liên chỉ có thể dùng tiêu hao chiến.

Tề Sở vốn dĩ cho rằng bọn hắn có đầy đủ thời gian, nhưng mà bất ngờ Tôn Kỳ lại xuất hiện, Tôn Kỳ cũng muốn tranh Thủy Linh Liên.

Tề Sở chủ động mở miệng nói:

“Ta với Tinh Niệm huynh đệ nước sông không phạm nước giếng, trước đó chỉ là chút hiểu lầm, ta xin bồi thường. Bộ phụ thể này đối với Tề gia rất quan trọng, mong Tinh Niệm huynh không cần tranh giành. Phía trước còn nhiều đồ tốt.”

Tôn Kỳ liếc Tề Sở một cái nói:

“Ngươi có ấn ký Hợp Nhất cảnh bảo vệ nhưng hai tên kia chắc là không có.”

Nghe lời này mặt Tề Sở hơi tái, hắn mềm giọng nói:

“Không có chỗ trống thương lượng sao? Tề gia cũng không phải là một tiểu gia tộc.”

“Nói Tề gia gia chủ các ngươi đi mà khoe gia tộc với Đại ca ta.” Tôn Kỳ mỉa mai nói.

Tề Sở lúc này ánh mắt sắc lạnh nhìn Tôn Kỳ, sau đó hắn dứt khoát quay đầu, nói với hai tên đồng tộc:

“Đi!”

Khi Tề Sở đi đến chân núi thì nói vọng lại một câu:

“Tại Tuyệt Đỉnh Sơn, ta chờ ngươi.”

Tuyệt Đỉnh Sơn chính là ngọn núi trung tâm của Tiến Hóa bí cảnh, là nơi hướng đến của mọi thiên tài. Bọn hắn luôn lấy việc bước lên Tuyệt Đỉnh Sơn là ngạo, dù khả năng có được bộ phụ thể trên đó là vô cùng thấp.

Tôn Kỳ nhìn bóng lưng của Tề Sở nhếch mép cười, chuột nhắt mà thôi còn dám khiêu khích hắn.

Đám Tề Sở vừa đi, huyễn ảnh Thủy Linh Liên mất đi mục tiêu chiến đấu, lập tức quay sang tấn công mục tiêu gần nhất là Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ không hề sợ hãi, hắn thẳng tiến không lùi, nắm đấm oanh kích, đánh xuyên một lỗ lớn trên ngực Thủy Linh Liên.

Nhưng giống như nước tán rồi tụ, lỗ thủng nhanh chóng bị nước lấp đầy. Nhưng khí tức của Thủy Linh Liên đã giảm xuống một chút, hiển nhiên là phương pháp chữa thương này không phải vô tận, nếu như ngươi hết năng lượng thì chết không thể nghi ngờ.

Tôn Kỳ đạp mạnh mặt đất xông tới.

Một đấm… hai đấm… mười đấm… ba mươi đấm…

Ăn liên tục ba mươi đấm của Tôn Kỳ, Thủy Linh Liên cuối cùng cũng không chịu được mà vỡ nát hóa thành từng điểm ánh sáng tiêu tán.

Lồng ánh sáng mở ra, một thân thể trong suốt, tinh khiết đang nằm trên bàn đá như ngủ say.

Tôn Kỳ lại gần xem xét. Lúc này Nghệ Nguyệt cũng có chút khẩn trương, nàng sợ Tôn Kỳ sẽ chiếm dụng bộ phụ thể này mặc dù khả năng vô cùng thấp.

Tôn Kỳ xem xét một lúc thì chán, hắn nói:

“Ngươi thu lại đi.”

Nghệ Nguyệt vui mừng, rối rít cảm ơn, nàng sau khi thu lại bộ phụ thể thì lập tức được truyền tống ra ngoài.

Tôn Kỳ thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể độc hành một mình. Hắn thực sự không thích cùng kẻ khác song hành, nhất là kẻ này hắn không thể tin tưởng được.

Với Tôn Kỳ, hắn chỉ tin tưởng duy nhất Hỏa Hỏa.

Tôn Kỳ lại tiếp tục lang thang, nhìn ngó mỗi nơi một chút. Nơi này cho hắn quá nhiều kiến thức mới.

Những loại chủng tộc mà hắn chỉ được đọc trong sách, các loại hình dáng thiên hình bát quái, đủ loại tạo hình, cái gì cũng có.

Cánh chim, cánh dơi, cánh côn trùng, cánh thịt, cánh xương…

Hai mắt, ba mắt, sáu mắt, một trăm mắt, một ngàn mắt…

Đuôi hổ, đuôi cáo, đuôi cá, đuôi rắn, đuôi bò sát…

Lông, da, vảy, gai, giáp…

Hai chi, tứ chi, sáu tay, trăm tay, ngàn tay…

Hỏa thể, thủy thể, thạch thể, mộc thể…

Sừng trâu, sừng hươu, sừng rồng, sừng dê, sừng kỳ lân…

Có răng nanh, răng độc, răng cưa…

Tôn Kỳ phát hiện dù cho hình dáng có khác nhau thế nào thì đa phần các cơ thể cũng dựa trên cơ sở chín đại huyệt phát triển.

Thiên Linh ứng với đầu.

Thiên Đột là điểm nối cổ và thân.

Đản Trung ứng với ngực.

Tả Môn, Hữu Môn ứng với vai trái và vai phải.

Đan Điền ứng bụng.

Sinh Môn ứng với sinh dục.

Âm Tuyền, Dương Tuyền ứng với chân trái và chân phải.

Tôn Kỳ đang cố gắng tụ tập mọi hiểu biết về cơ thể, để có thể tự tạo thể cho bản thân. Nếu như hắn có thể kết hợp được các ưu điểm của các loại cơ thể vào một cơ thể duy nhất thì chiến lực của hắn sẽ tăng khủng khiếp.

Đang thơ thẩn suy nghĩ thì tiếng ồn ào phía trước kéo Tôn Kỳ trở lại thực tại.

Tôn Kỳ ngước đầu nhìn. Một ngọn hùng sơn đập vào trong mắt hắn. Ngọn núi này cao, rất cao không hề phụ cái tên Tuyệt Đỉnh Sơn.

Trên đỉnh núi một cột sáng bắn thẳng lên trời cao, trong cột sáng có thể thấy được mờ ảo bóng rồng bay lượn, phượng hoàng gáy vang, ô quy bơi lượn, kỳ lân chạy vội, cửu cửu liên hoa, nhật nguyệt cùng sáng, tinh quang rủ xuống…

Muôn vàn dị tượng, thần thánh trang nghiêm.

Chỉ cần nhìn những dị tượng này cũng có thể đoán được bộ phụ thể trên đỉnh núi tất không tầm thường.

Tôn Kỳ cũng cảm thấy sục sôi trong lòng, muốn hướng lên đỉnh núi chiếm lấy bộ thân thể kia. Nhưng mà hắn vẫn kiềm chế được, hắn cần biết rõ tình hình hiện nay trước đã.

Dưới chân núi có một đám thí sinh đang tụ tập bàn tán xôn xao.

Trên sườn núi có một tên thí sinh đang gian nan leo lên, nhưng mà hắn không kiên trì được quá lâu. Hắn “oa!” lên một tiếng phun ra một ngụm ma khí. Hắn gục ngã, lăn lông lốc xuống chân núi.

Mấy tên thí sinh khác vội đỡ hắn đứng dậy.

“Được sáu mươi sáu bước.”

“Ngô huynh đã là đi được xa nhất trong số chúng ta.”

“Muốn qua trăm bước chỉ sợ phải là những thiên tài như Cao Viễn.”

“Muốn đi được mấy trăm bước có lẽ chỉ có đám Tề Sở, Tông Chính.”

“Còn Tinh Niệm thì sao?”

“Tinh Niệm sức chiến đấu khủng khiếp, có lẽ có thể đi được ngàn bước.”

“Ngàn bước! đây đã là thuộc về đỉnh cấp thiên tài. Nghe nói đi được xa nhất là chín ngàn bước.”

“Ngọn núi này ước chừng mười ngàn bước, xưa nay chưa ai có thể lên được đỉnh.”

“Chỉ sợ thế hệ này của chúng ta cũng là không được.”

“Nhìn kìa! Đám Tề Sở đến rồi.”

Tôn Kỳ liếc mắt thấy Tề Sở, Tông Chính, Liên Thành Tú, Bạch Minh Minh, Hỏa Bái Nhiên đang di chung với nhau.

Tề Sở cũng nhìn thấy Tôn Kỳ, ánh mắt của hắn sắc lạnh. Trước đó bị Tôn Kỳ dọa lui là sỉ nhục đối với hắn. Sau khi giải quyết xong phụ thể cho đám đồng tộc, hắn lập tức đi tìm đám Tông Chính, Liên Thành Tú, Bạch Minh Minh, Hỏa Bái Nhiên. Mục đích chính là giải quyết Tôn Kỳ.

Nhưng mà một lần nữa đối mặt với Tôn Kỳ, bản năng của Tề Sở nói cho hắn biết không nên vọng động.

Nhìn chằm chằm Tôn Kỳ một lúc, Tề Sở đưa ra quyết định, hắn nói với đám Tông Chính, Liên Thành Tú, Bạch Minh Minh, Hỏa Bái Nhiên:

“Lên Tuyệt Đỉnh Sơn quan trọng hơn, mọi chuyện khác để sau.”

Đám Tông Chính nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Bọn hắn thù ghét Tôn Kỳ nhưng cũng không dám ra tay.

Đám quần chúng thì có chút tiếc nuối không được xem đám thiên tài đánh nhau.

Tề Sở dẫn đầu bước lên Tuyệt Đỉnh Sơn, những bước đầu tiên vô cùng thoải mái không chút khó khăn. Đám Tông Chính nhanh chân bước theo, ẩn ẩn có ý tranh phong.