Nhân Tổ

Chương 173: Tâm cảnh cùng đạo tâm




Mượn sự trợ giúp của luyện linh sư hội thành Thọ Xương, Tôn Kỳ tiếp tục lên đường trở lại thành Hắc Liên. Trên đường đi mọi chuyện diễn ra tương đối thuận lợi, không có bất trắc gì xảy ra.

Một năm sau. Tôn Kỳ cuối cùng cũng trở lại được thành Hắc Liên.

Tôn Kỳ lúc này đang đứng dưới chân núi Vĩnh Lục Sơn Cư, hắn ngước đầu nhìn lên, mỉm cười. Sau bao trắc trở không ngờ, hắn cuối cùng cũng trở về lại nơi đây.

Tôn Kỳ rảo bước tiến lên, thần thức ngoại phóng bao trùm toàn ngọn núi.

Vĩnh Lục Sơn Cư vẫn giống y như lúc hắn ra đi. Vĩnh Lục Sơn Cư mãi mãi xanh tươi không đổi.

Tôn Kỳ đầu tiên đi vào động phủ của hắn, hai hồn nô vẫn tại đây dọn dẹp, mọi thứ trong ngoài động phủ vẫn ngăn nắp sạch sẽ. Tôn Kỳ kiểm tra một lượt cũng không thấy có gì bất thường.

Sau đó Tôn Kỳ lại hướng lên trên núi đi tới, tại Vĩnh Lục Sơn Cư lúc này bọn Nhị ca vẫn đang trong động phủ, Tôn Kỳ không muốn làm phiền bọn hắn.

Tôn Kỳ đi vào trong sân nhỏ của Đại ca Vô Ưu.

Khung cảnh nơi đây vẫn không hề thay đổi, sân nhỏ đơn sơ một bàn ghế đá, một lão giả luôn nhắm mắt suy tư.

Tôn Kỳ vừa bước vào không lâu thì Vô Ưu mở mắt nói:

“Thất đệ cuối cùng cũng đã về.”

“Đại ca không có chút bất ngờ nào sao?” Tôn Kỳ cười hỏi.

“Quả thật có chút bất ngờ. Ta không ngờ đệ lại đi lâu như vậy. Bọn ta đã phái rất nhiều thuộc hạ tìm đệ nhưng đệ giống như là bốc hơi khỏi Ma giới vậy.” Vô Ưu không lạnh không nóng trả lời.

“Sao Đại ca cho rằng đệ vẫn còn sống?” Tôn Kỳ vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá.

“Ta thấy hai hồn nô của đệ vẫn còn thì biết chắc đệ vẫn còn sống chỉ là không thể tìm ra đệ. Có một đoạn thời gian, hai hồn nô của đệ vô cùng yếu ớt dường như muốn tan rã, bọn ta biết lúc đó đệ đang gặp cực độ nguy hiểm. Bọn Trường Mi đã vội vã xuống núi đi tìm đệ nhưng đáng tiếc vô ích.” Vô Ưu nhàn nhạt trả lời.

“Thời gian này đệ đi đâu?” Vô Ưu lại hỏi.

Tôn Kỳ tường thuật lại mọi chuyện thời gian qua.

Đầu tiên là bọn Tôn Kỳ trở về từ Hỏa Nguyên, giữa đường bị phục kích. Tôn Kỳ cùng mấy tên kia tách ra. Tôn Kỳ lợi dụng độc dược trong Ngũ Bảo Đan Tháp của Lục ca độc chết hai tên Tạo Thể cảnh, một tên Tạo Thể cảnh trúng độc nặng, cuối cùng cả hai liều một cái nhất kích. Tên Tạo Thể cảnh cuối cùng bị giết, Tôn Kỳ thì trọng thương.

Tôn Kỳ sau đó đi lang thang vừa tránh bị tập kích vừa tìm thảo dược chữa thương. Hắn băng qua sa mạc rộng lớn rồi lại đi vào một khu vực hanh khô cằn cỗi, tại nơi đây hắn nghe được truyền thuyết về Sâu Tử Thần, những chuyện kỳ dị trong khu mỏ khoáng, và đặc biệt là một ngọn núi như mộng như ảo, chỉ có thể nhìn mà không thể tiếp cận.

Sau đó hắn lại lạc vào Sát Thần Khu, nơi đây ma khí tiêu điều, khắp nơi xương trắng, máu nhuộm đỏ mặt đất, di tích thành trì ngổn ngang. Hắn có thể tưởng tượng được trận chiến Thần – Ma năm xưa cỡ nào bi tráng, hùng vĩ, bao anh hùng chôn xương nơi chiến trường.

Tiếp đó Tôn Kỳ đi đến các thành biên giới Hắc Liên Khu như Ô Sào thành, Sa Lý thành, Hạ Phi thành… trong thời gian này, tu vi Tôn Kỳ khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong trước khi bị thương.

Trải qua nhiều lần sinh tử, gian nan thử thách, hắn cuối cùng tâm cảnh thuế biến đi đến một độ cao mới, không chiến tự thành, tu vi thuận lợi bước vào Luyện Linh cửu trọng.

Sau đó Tôn Kỳ lợi dụng luyện linh sư hội tại các thành chi nhánh để trở lại thành Hắc Liên.

Vô Ưu nghe xong chuyện của Tôn Kỳ thì gật gù, cũng không tìm ra được điểm bất hợp lý. Đơn giản vì Tôn Kỳ đã chuẩn bị sẵn câu chuyện ứng phó, trong chuyện hắn kể có bảy phần là thật ba phần là giả, nếu chỉ nghe kể sẽ tuyệt đối không thể phân biệt được thật giả.

Với Vô Ưu mà nói hắn cũng không cần quá quan tâm tới mức độ chính xác của câu chuyện, tại Vĩnh Lục Sơn Cư ai cũng có bí mật của riêng mình, biết mọi chuyện đại khái là được, không cần quá bận tâm chi tiết.

Vô Ưu lúc này mở miệng nói:

“Trước đó, Đại ca từng hứa với ngươi nếu ngươi tham gia đan chiến, Đại ca sẽ nói với ngươi về lý do tại sao ngươi lại không thể đột phá Luyện Linh cửu trọng. Nhưng hiện tại xem ra ngươi đã tự tìm được vấn đề tại sao.”

Tôn Kỳ gật đầu, vấn đề không thể đột phá Luyện Linh cửu trọng nằm ở chỗ tâm cảnh của hắn không đủ. Tôn Kỳ thắc mắc hỏi:

“Vì sao tu luyện đột phá lại có liên quan đến tâm cảnh?”

Vô Ưu nghe câu hỏi thì trầm ngâm một chút, hắn đang lựa lời giải thích dễ hiểu cho Tôn Kỳ. Một lúc sau, Vô Ưu nói:

“Tâm cảnh là một thứ rất mờ mịt, khó mà định nghĩa rõ. Đại khái tâm cảnh là sự tổng hợp của ý chí, ước mơ, quyết tâm, hy vọng, sự cố chấp, tầm mắt… Mỗi thứ chiếm một phần nhỏ trong tâm cảnh, tỉ lệ mỗi thứ khác nhau, và tỉ lệ trong mỗi tu sĩ cũng khác nhau.”

“Tâm cảnh thuế biến lên một tầm cao mới, chính là khi một hoặc nhiều thành phần trong tâm cảnh thuế biến.

Ví dụ ngươi bị ma thú tấn công rơi vào thời khắc sinh tử, lúc đó bản năng cầu sống mãnh liệt của ngươi dâng lên khiến cho tâm cảnh thuế biến cùng với đó là tu vi đột phá.

Ví dụ ngươi trong lúc thi đấu, sắp phải thua nhưng mà quyết tâm, khát khao chiến thắng dâng cao, cũng khiến cho tâm cảnh thuế biến, đột phá tu vi, chuyển bại thành thắng, vậy nên trong lúc chiến đấu đột phá tu vi cũng là điều không khó thấy.

Lại ví dụ như ngươi sinh ra trong một đại gia tộc, từ nhỏ đã tiếp xúc rất nhiều ma pháp và cao thủ nên khi ngươi đột phá tu vi Luyện Linh cảnh tiểu cấp độ vô cùng dễ dàng, khác hoàn toàn so với những tên sinh ra trong khó nghèo muốn đột phá một tiểu cảnh giới là vô cùng khó khăn. Trong đó có nhiều nguyên nhân nhưng nếu xét về khía cạnh tâm cảnh thì tâm cảnh của tên thiếu gia thường cao hơn tên nhà nghèo, đây là do tầm mắt mang đến khác biệt. Ngươi càng đứng trên cao, tầm mắt ngươi càng lớn làm tâm cảnh ngươi càng lớn, đột phá mấy cảnh giới thấp càng dễ dàng.

Đây chỉ là một vài ví dụ nhỏ. Trên thực tế có vô vàn lý do để tâm cảnh ngươi thuế biến. Không ai có thể nói rõ hết được, cũng không ai tìm được quy luật của tâm cảnh thuế biến.

Tâm cảnh thuế biến có thể dẫn đến tu vi đột phá. Có thể hình dung tâm cảnh thuế biến giống như kích phát dây dẫn khiến cho tu vi đột phá. Nếu như không có mồi dẫn này chỉ sợ tu vi không thể nào đột phá được.”

Tôn Kỳ nghe Vô Ưu giảng giải thì vô cùng hứng thú, giống như một tấm cửa tri thức mới lại được mở ra. Tôn Kỳ lại hỏi:

“Còn đạo tâm thì sao?”

Vô Ưu nghe hai chữ “đạo tâm” thì cười khổ, hắn nói:

“Đạo tâm chỉ là vài tên ba hoa chích chòe nói ra. Đấy thực chất không phải đạo tâm mà vẫn chỉ là tâm cảnh. Đạo tâm! Ta cho rằng từ trước tới nay chưa ai có được đạo tâm hay ít nhất thì trong kiến thức của ta thì chưa ai có được đạo tâm.”

“Vậy đạo tâm rốt cuộc là gì?” Tôn Kỳ hỏi lại.

Vô Ưu lắc đầu nói:

“Không có thì làm sao định nghĩa được.”

“Vậy đạo tâm có tồn tại hay không? Hay chỉ là lời nói suông.” Tôn Kỳ tiếp tục hỏi.

“Đạo tâm, bên trong có một chữ đạo. Theo ta nghĩ đạo tâm chính là tâm hướng đạo. Nếu như vậy thì đạo tâm hoàn toàn là có thật, chỉ là ai có thể một lòng hướng đạo để sinh ra đạo tâm?” Vô Ưu trầm trọng trả lời.

“Không phải Đại ca luôn một lòng hướng đạo sao?” Tôn Kỳ cười hỏi.

Vô Ưu nghe vậy thì cười khổ lắc đầu, nói:

“Ta một lòng hướng đạo nhưng ta biết ta chưa hề sinh ra đạo tâm. Có lẽ vì lòng hướng đạo của ta chưa đủ hoặc cũng có lẽ vì con đường đi của ta đã sai, làm cho đạo tâm không thể sinh ra.”

“Đại ca không nên quá bi quan, ta nghĩ con đường Đại ca chọn hoàn toàn có thế đúng.” Tôn Kỳ an ủi.

“Mỗi một con đường mới mở ra đều là thành tựu của vô số lớp tiền bối thử nghiệm. Ta cũng chỉ là thử nghiệm một con đường, có thể là con đường ta chọn là sai nhưng ít nhất ta đã để lại cho hậu bối một lời nhắc nhở con đường của ta đã sai, các ngươi hãy chọn đường khác.” Vô Ưu không hề cảm thấy thất bại, hắn chỉ cảm thấy đây là việc hắn nên làm.

Tôn Kỳ nghe lời này có chút bội phục, Đại ca một lòng vì đạo, hy sinh vì đạo. Quả là vô cùng đáng kính. Nhưng mà theo lời Đại ca nói hắn cũng không biết đạo tâm là gì? Vẫn còn đang trong bóng tối mò mẫn. Tôn Kỳ tự nghĩ liệu mình có thể tìm được thứ gọi là “đạo tâm”.

Chỉ sợ sẽ vô cùng khó, thậm chí là tìm kiếm trong vô vọng, tìm kiếm thứ vốn không tồn tại.

Nghĩ đến đây, Tôn Kỳ cũng cảm thấy trầm trọng, ưu phiền. Nhưng mà rất nhanh hắn gạt bỏ chuyện này sang một bên, tự cười bản thân quá lo nghĩ, dù sao chuyện đạo tâm còn cách hắn quá xa, hiện tại hắn vẫn nên tự lo cho bản thân.

Vô Ưu lúc này cũng cảm thấy không khí có chút nặng nề, hắn đổi chủ đề nói chuyện:

“Chuyện Sâu Tử Thần hoàn toàn không phải truyền thuyết mà thực sự tồn tại. Ta năm xưa cũng tham gia chiến dịch tiêu diệt Sâu Tử Thần. Đổi lại sau đó tất cả thế lực tham gia đều được chia cắt một mảnh Sơn Nguyên Khu, luyện linh sư hội chúng ta cũng có một khu mỏ khoáng tại đấy.”

Tôn Kỳ nghe vậy chỉ gật đầu cũng không quá để trong lòng. Tôn Kỳ hỏi:

“Vậy thì ngọn núi hư hư thực thực kia thì sao?”

Tôn Kỳ thật sự cũng muốn biết ngoài hắn ra còn có ai có thể leo lên Ma Hoàng Sơn, chuyện về Cổ Đế và bảy mươi hai Ma Hoàng liệu Ma tộc có ai biết được?

Vô Ưu nói:

“Ngọn núi kia, có kẻ gọi là Mộng Huyễn Sơn, có kẻ gọi là Ảo Sơn, lại có kẻ gọi Vô Định Sơn… lời đồn về ngọn núi này rất nhiều. Ngọn núi này có thể cất giấu vô thượng bảo vật, cũng có thể là ma pháp vô song, hoặc là vô địch truyền thừa, hoặc là nơi cư trú của một thế ngoại cường giả nào đó, hoặc đơn giản chỉ là trò chơi khăm. Ta cũng từng thử leo lên ngọn núi này, đáng tiếc vô ích.”

Tôn Kỳ nghe vậy thì gật gật đầu, chỉ sợ bí mật của Ma Hoàng Sơn không ai có thể biết được ngoài hắn. Tôn Kỳ cũng không có ý định truyền ra bí mật trên Ma Hoàng Sơn.

Ngọn núi này chôn giấu một đoạn lịch sử bi thương mà hoành tráng của Ma tộc, chôn giấu những anh hùng có công đức vô lượng với Ma tộc. Đáng tiếc bí mật này có thể mãi mãi sẽ không được phơi bày.