Nhân Tổ

Chương 171: Ta muốn trải nghiệm cuộc sống




Cánh cửa phòng bị xé toang, một lão giả từ ngoài đi vào mang theo khí thế ngập trời, kèm theo đó là sát khí nhàn nhạt.

Vị lão giả này không ai khác chính là Chương Hàm, lão là một trong những Tạo Thể cảnh chống lưng cho Tranh Hoa Viện. Hôm nay, đúng vào ngày lão tọa trấn Tranh Hoa Viện, không ngờ lại phát sinh đại sự.

Một vị thiếu gia của một trong những thế lực lớn nhất trong thành Hạ Phi bị giết chết. Chuyện này ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến hắn, bảo sao hắn không tức giận cho được.

Chương Hàm lúc này thực sự rất tức giận, khí thế của hắn hoàn toàn ngoại phóng. Từng bước hắn đi tới làm cho khí thế đè ép càng trầm trọng.

Đám Lưu Gia Linh lúc này cũng cảm thấy khó thở, có kẻ lập tức ngã vật ra đất.

Nhưng mà Tôn Kỳ thì vẫn bình tĩnh đứng đấy, cỗ khí thế này tuy mạnh nhưng chỉ dựa vào khí thế mà muốn ép hắn quỳ xuống là không thể nào. Nên nhớ trước đó hắn cũng đã từng giao thủ với Tạo Thể cảnh, và cũng có hai tên Tạo Thể cảnh chết trong tay hắn, dù là dùng độc giết Tạo Thể cảnh thì cũng là giết. Điều đó mang cho Tôn Kỳ một sự tự tin, không sợ hãi trước Tạo Thể cảnh.

Chương Hàm ánh mắt sắc lạnh, xem ra tên tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh nhưng như vậy thì sao chứ? Trước mặt Tạo Thể cảnh, Luyện Linh cảnh chỉ là sâu kiến. Chương Hâm lúc này lập tức gia tăng thêm áp lực.

Tôn Kỳ lúc này cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Chương Hàm lại định tăng thêm sức ép thì có giọng nói thều thào cầu xin:

“Tiền bối, xin thu khí thế! Mọi chuyện không liên quan tới bọn ta.”

Chương Hàm nghe lời này, hắn đành từ từ thu lại khí thế, hắn tự tin có thể dùng khí thế đè chết Tôn Kỳ nhưng trước đó chỉ sợ đám công tử ăn chơi này sẽ chết trước.

Chương Hàm hừ lạnh nói:

“Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?! Cả công tử Cố gia cũng dám giết.”

Chương Hàm thực sự không cần nhiều lời, hắn một tay có thể chụp chết Tôn Kỳ nhưng mà đây là chuyện của Cố gia nếu hắn ra tay, ngược lại sẽ bị nghi là giết hung thủ bịt đầu mối. Vậy nên cách tốt nhất là bắt giữ rồi giao cho Cố gia.

Hắn trước đó đã truyền lệnh cho thuộc hạ đến Cố gia bẩm báo, tin chắc rất nhanh sau đó Cố gia sẽ đến đây. Nhiệm vụ của hắn hiện giờ là giữ nguyên hiện trường và hung thủ.

Trong lúc chờ Cố gia đến, hắn cũng thật tò mò muốn biết Tôn Kỳ lấy đâu ra dũng khí giết Cố Vẫn Thiên.

Tôn Kỳ nhìn Chương Hàm cười nhạt, hắn thò tay vào trong túi lấy ra một vật ném cho Chương Hàm.

“Dựa vào vật này!”

Chương Hàm cũng không sợ Tôn Kỳ giở trò, hắn cách không bắt lấy đồ vật Tôn Kỳ ném tới. Hắn nhìn vật trong tay, là một tấm lệnh bài. Hắn sắc mặt lập tức có chút biến đổi khó coi, sự việc dường như không đơn giản như hắn nghĩ.

Hắn phất tay gọi một tên thuộc hạ đến, sau đó thì thầm vài câu với tên thuộc hạ. Tên thuộc hạ lập tức quay đầu đi thi lệnh.

Chương Hàm vung tay ném lại tấm lệnh bài cho Tôn Kỳ, hắn nói:

“Đồ ngươi đưa không biết thật giả. Cần phải kiểm tra.”

Tôn Kỳ tiếp lấy lệnh bài bỏ lại vào trong túi. Tôn Kỳ ngồi xuống đúng vị trí của Cố Vấn Thiên, chân bắt chéo, cầm lên một viên trái cây cắn ăn như không có chuyện gì.

Lúc này bọn Lưu Gia Linh có cảm giác Tôn Kỳ giống như một vị công tử, thiếu gia của một đại thế lực. Bọn hắn thật sự không hiểu: Chương Hàm trước đó còn hùng hùng hổ hổ nhưng khi nhìn thấy tấm lệnh bài kia thì yên tĩnh rất nhiều, dường như Chương Hàm sợ dính vào chuyện này. Mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như bọn hắn nghĩ.

Tấm lệnh bài mà Tôn Kỳ ném ra chính là lệnh bài chứng nhận đan sư của hắn do luyện linh sư hội thành Hắc Liên cấp.

Trước đó tấm lệnh bài này vẫn nằm trong Tử Kim Hồ Lô, được Cố Vẫn Thiên đeo bên hông làm vật trang trí. Vừa rồi khi bắt lấy Cố Vẫn Thiên, Tôn Kỳ giả như thích thú với Tử Kim Hồ Lô nên đã giật lấy hồ lô bỏ vào trong túi.

Rồi lại từ trong túi móc ra lệnh bài ném cho Chương Hàm. Hoàn toàn không gây nên sự nghi ngờ, lệnh bài thật ra không nằm trong túi mà nằm trong Tử Kim Hồ Lô.

Lấy lại Tử Kim Hồ Lô mới là mục đích thật sự Tôn Kỳ đến Hạ Phi thành, giết Cố Vẫn Thiên cũng chỉ là tiện tay.

Một lúc sau có một cỗ khí tức cuồng bạo ập vào trong phòng, đi theo sau là giọng quát đầy phẫn nộ:

“Là kẻ nào dám giết con ta!?”

Thình lình trong phong xuất hiện một tên trung niên tóc hoa râm, trên mặt nổi đầy gân xanh, khí thế quanh thân cuồng dã ngang ngược. Tên trung niên này gọi là Cố Bạch, là gia chủ hiện tại của Cố gia, cũng là phụ thân của Cố Vẫn Thiên. Hắn chỉ có mỗi một Cố Vẫn Thiên là con, hắn đặt rất nhiều kỳ vọng vào Cố Vẫn Thiên.

Có thể tượng tượng lúc hắn nghe tin Cố Vẫn Thiên chết, hắn đã tức giận như thế nào?

Cố Bạch liếc ngang căn phòng. Trong phòng có mười mấy tên nhưng ánh mắt hắn lập tức tập trung vào Tôn Kỳ vì Tôn Kỳ biểu hiện vô cùng thong dong khác lạ nhất trong phòng.

Hắn giơ tay định chụp tới nhưng Chương Hàm vội vàng ngăn lại.

“Cố huynh khoan đã.”

Cố Bạch liếc Chương Hàm giận dữ. Trong lòng Cố Bạch lướt qua ý nghĩ: chẳng lẽ Chương Hàm chính là chỗ dựa cho hung thủ, nên hung thủ mới không kiêng nể gì mà ra tay giết chết con mình? Khả năng này rất lớn.

Nghĩ đến đây Cố Bạch trong mắt sinh sát khí với Chương Hàm, nói:

“Ngươi muốn ngăn ta?”

Chương Hàm biết mình đã bị hiểu lầm, hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng, hắn nói nhỏ vài câu vào tai Cố Bạch.

Cố Bạch lúc đầu còn giận dữ, nhưng sau đó sắc mặt biến hóa, có chút khó tin, hắn hỏi lại:

“Có đúng hay không?”

“Đúng hay sai lát nữa sẽ biết. Ta đã cho mời Vương hội trưởng.” Chương Hàm đáp.

Cố Bạch lúc này cũng chỉ có thể dồn nén lại cơn giận. Tôn Kỳ lại không hề ngạc nhiên với kết quả này, hắn vẫn thong dong ngồi ăn trái cây.

Đám Lưu Gia Linh thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, Chương Hàm bất động thì cũng thôi đi, ngay cả Cố Bạch cũng không dám động Tôn Kỳ là sao? Bọn hắn ngửi thấy mùi bất thường trong này.

Không lâu sau đó một cái lão giả chạy vào, hối hả hỏi:

“Đâu... đâu... đan sư đến từ thành Hắc Liên đâu?”

Tôn Kỳ mỉm cười, ném lệnh bài đan sư cho lão giả.

Lão giả này chính là Vương Đông, hội trưởng luyện linh sư hội thành Hạ Phi, lão giơ tay chụp lấy lệnh bài, cẩn thận quan sát. Chương Hàm và Cố Bạch đứng bên cạnh hóng chờ kết quả.

Một lúc sau, Vương Đông gật đầu nói:

“Quả thật là lệnh bài của luyện linh sư hội thành Hắc Liên.”

Chương Hàm thở ra một hơi, cũng may hắn chưa ra tay. Cố Bạch thì sắc mặt khó coi, hắn thật không muốn tin kẻ giết con trai mình thân phận lại to đến như vậy.

Đám luyện linh sư ngày bình thường rất kiêu ngạo, bọn chúng lại vô cùng đoàn kết, ngươi chọc một tên thì sẽ bị cả luyện linh sư hội trả thù. Và đặc biệt bọn luyện linh sư quan hệ rất rộng, rất nhiều kẻ chịu ơn huệ của luyện linh sư, cho dù không có quan hệ với luyện linh sư, nhiều kẻ cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ để luyện linh sư nợ mình một cái ân tình.

Luyện linh sư có thể luyện đan dược mà tu sĩ thì ai lại không cần đan dược. Chọc phải một cái luyện linh sư là một cái hành động không hề sáng suốt. Nếu chọc phải thì nhất định diệt cỏ tận gốc, xóa tất cả dấu vết.

Cố Bạch không cam lòng, hắn hoài nghi hỏi:

“Chắc gì đây đã là lệnh bài của hắn. Biết đâu hắn lại giết một đan sư sau đó mạo danh thân phận. Nếu như vậy thì hắn càng đáng chết ngàn lần.”

Vương Đông nghe vậy, cũng là có chút trầm tư, điều mà Cố Bạch nói cũng không phải chưa từng xảy ra. Vương Đông đưa mắt nhìn Tôn Kỳ chờ một câu trả lời.

Tôn Kỳ thấy vậy thì cười cười, hắn cầm lại lệnh bài, rót thần thức vào trong, lệnh bài lập tức sáng lên, thân phận của hắn không thể nghi ngờ.

Vương Đông thấy vậy gật đầu nói:

“Thân phận đan sư hoàn toàn chính xác không giả.”

Cố Bạch không cam lòng, hắn nói:

“Biết đâu đây cũng là do hắn giả mạo.”

“Vậy ngươi có thể thử kích phát lệnh bài đan sư.” Tôn Kỳ cười mỉa mai nói, sau đó hắn ném lệnh bài cho Cố Bạch.

Cố Bạch cách không bắt lấy, hắn lập tức rót hồn lực của mình vào trong lệnh bài nhưng mà lệnh bài lại không chút phản ứng. Cố Bạch tức giận mạnh tay bóp lệnh bài, nếu như phá hủy đi lệnh bài đan sư thì thân phận của Tôn Kỳ coi như không có chứng thực, hắn tự tin có thể dùng quyền lực của mình để bịt miệng mọi kẻ ở đây.

Tôn Kỳ có chút nhíu mày, hắn đoán ra được ý định của Cố Bạch, hắn lạnh nhạt nói:

“Ngu ngốc! ngươi phá hủy lệnh bài đan sư của luyện linh sư hội thành Hắc Liên chẳng khác nào tuyên chiến với luyện linh sư hội thành Hắc Liên. Bên trong lệnh bài là trận pháp do Hợp Nhất cảnh thiết kế, ngươi nghĩ mình có thể qua mặt được Hợp Nhất cảnh cường giả. Ngươi hãy tự cân đo bản thân mình một chút, ngươi có thể thoát được một tia chi nộ của luyện linh sư hội thành Hắc Liên. Không chỉ ngươi mà cả gia tộc của ngươi, cả thành này sẽ tan thành mây khói.”

Cố Bạch nghe vậy thì hừ lạnh, buông lỏng tấm lệnh bài nhưng hắn vẫn cố cãi:

“Ngươi cũng tự đánh giá mình quá cao đi. Chỉ một đan sư nho nhỏ cũng đáng luyện linh sư hội thành Hắc Liên hưng sư động chúng sao?”

Tôn Kỳ nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt như nhìn tên ngốc:

“Ta chưa tới hai trăm tuổi, đã là đan sư cửu cấp cao giai. Tại luyện linh sư hội thành Hắc Liên, ta đã là đan sư số một trong thế hệ trẻ.”

Vương Đông nghe được lời này thì ánh mắt sáng rực, trước đó hắn kiểm tra biết được Tôn Kỳ là đan sư cửu cấp nhưng không ngờ Tôn Kỳ lại tuổi trẻ như vậy. Nếu như đúng như lời Tôn Kỳ nói thì Tôn Kỳ quả thực xứng danh đan sư số một.

Cố Bạch sắc mặt khó coi hỏi:

“Nếu ngươi đã có thân phận cao như vậy, cớ sao không nói ngay từ đầu? lại vì sao ra tay giết con ta?”

“Ta giấu thân phận vì ta muốn trải nghiệm cuộc sống, còn giết con ngươi vì ta thấy hắn đáng ghét.” Tôn Kỳ thản nhiên trả lời.

Cố Bạch tức giận nổi gân xanh trên mặt, cái gì mà trải nghiệm cuộc sống? ngươi có bao nhiêu tuổi mà đòi trải nghiệm cuộc sống. Rõ ràng là giả thấp hèn đi tìm chuyện. Con ta thật xui xẻo khi gặp phải ngươi.

Không chỉ Cố Bạch mà đám còn lại cũng có suy nghĩ như vậy. Tội nghiệp cho Cố Vẫn Thiên, không biết hôm nay ra khỏi cửa hắn bước chân trái hay chân phải ra ngoài trước mà xui xẻo như vậy, gặp ngay tên ác ôn Tôn Kỳ.

Lưu Triều Dương và Lưu Gia Linh cũng là run sợ trong lòng, tự nghĩ: trước đó bọn hắn hình như cũng đắc tội với Tôn Kỳ, thậm chí đắc tội còn ác hơn Cố Vẫn Thiên đã làm, nếu như bây giờ Tôn Kỳ ra tay với bọn hắn thì bọn hắn chết không thể nghi ngờ, gia tộc của bọn hắn sẽ không vì bọn hắn mà báo thù. Nói đùa ai lại dám chọc vào một siêu cấp thế lực như luyện linh sư hội thành Hắc Liên cơ chứ.

Cố Bạch nắm tay nắm chặt, phát ra tiếng kêu rắc rắc. Hắn tức giận không chịu nổi tùy thời có thể bộc phát. Chương Hàm bên cạnh thấy không ổn liền nói nhỏ:

“Cố gia chủ hãy nghĩ đến gia tộc.”

Cố Bạch nghe lời này, tức giận mới dần hạ xuống. Hắn phất tay áo quay lưng bỏ đi.

Chương Hàm thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Chuyện hôm nay đã đủ rắc rối, nếu như Cố Bạch bất chấp tất cả giết Tôn Kỳ thì không chỉ Cố gia mà cả hắn và cái thành này cũng có thể tan thành mây khói.