Nhân Tổ

Chương 168: Trái lệnh




Triệu Đăng khí thế cuồn cuộn như kinh đào hải lãng, tám bước đã ra, khí thế đã dâng lên đến cực điểm. Triệu Đăng khóa chặt mục tiêu, chỉ cần lại bước ra bước thứ chín, nhất kích tất sát hình thành thì đối thủ chết không thể nghi ngờ.

Tôn Kỳ thì vẫn bình tĩnh đứng trên sân, không có bất kỳ động tác nào đặc biệt.

Lưu Triều Dương cười chế nhạo:

“Tam muội, có vẻ như muội đã chọn sai thuộc hạ. Tên thuộc hạ của muội mới bị khí thế áp chế đã sợ đến nỗi không động nổi.”

“Hừ! không cần nhị ca bận tâm thuộc hạ của ta.” Lưu Gia Linh khó chịu trả lời.

Lời dù như thế nhưng trong lòng Lưu Gia Linh cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ mong Tôn Kỳ mau chết đi để kết thúc trận chiến.

Triệu Đăng khí thế đạt đỉnh, hắn cười dữ tợn nói:

“Ngươi chỉ con sống được một bước nữa, ngươi có lời gì trăng trối nữa không?”

Lời vừa ra, Triệu Đăng lập tức nhấc chân bước ra bước cuối cùng, hắn không hề có ý định cho Tôn Kỳ nói bất kỳ lời gì. Nhưng đúng vào lúc này, khi bước chân của Triệu Đăng còn chưa đặt xuống đất thì Tôn Kỳ động.

Phốc! một tiếng. Tôn Kỳ đấm vỡ nát đầu Triệu Đăng. Không hề có kinh thiên động địa âm thanh hay va chạm kịch liệt hay chiêu số biến ảo.

Chỉ một đấm, không lại thêm động tác thừa.

Triệu Đăng thân hình đổ xuống, đồ đạc rơi vãi linh tinh. Tôn Kỳ phủi tay bước đi, không thèm liếc mắt một cái mấy thứ đồ trên sàn đấu.

Trên lầu cao, tất cả đều trố mắt kinh ngạc, chỉ như vậy thôi sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Một tức thời gian trước, Triệu Đăng còn khí thế như hồng thủy, đã xuất hiện uy áp của Luyện Linh cửu trọng, tưởng chừng chỉ một kích bổ xuống đối thủ chết không thể nghi ngờ nhưng mà một tức thời gian sau Triệu Đăng lại bị đánh nát đầu, hắn chết vô cùng gọn lẹ, vô cùng biệt khuất, một kích kinh thiên của hắn chưa kịp phát ra đã chết.

Lưu Triều Dương cũng đứng hình, hắn thật sự không tin nổi chuyện vừa diễn ra. Lưu Gia Linh cũng ngạc nhiên vô cùng, trước đó Tôn Kỳ biểu hiện chỉ ở mức ưu tú nhưng qua trận đấu này, nàng phải đổi lại cách nhìn của mình với Tôn Kỳ.

Trong mắt Lưu Gia Linh, Tôn Kỳ đã tăng lên giá trị có thể lôi kéo thành thuộc hạ.

Sau vài tức thời gian im lặng, Cố Vẫn Thiên bỗng vỗ tay cười ha hả phá vỡ không khí yên lặng lúc này.

“Hay! Rất hay! Để đối thủ khí thế đạt tới đỉnh cao, nhưng đến bước quan trọng nhất Triệu Đăng mới nhấc lên bước chân, lại là lúc yếu nhất, sơ hở nhất. Nếu như có thể hoàn thành bước cuối cùng thì khí thế của Triệu Đăng lại một lần nữa được đẩy lên đỉnh cao mới. Cái này gọi là thịnh cực mà suy, cực suy lại thịnh. Hay! Tính toán rất hay.”

Tôn Kỳ lúc này đã trở lại lầu ba, liếc mắt Cố Vẫn Thiên, trong lòng cười lạnh: dốt nát khoe khoang. Lúc đó Triệu Đăng làm gì có cái gọi là thịnh cực mà suy, cực suy lại thịnh. Khí thế của Triệu Đăng phải nói giống như hồng thủy, sóng sau đẩy sóng trước, càng lúc càng mạnh.

Đám công tử ăn chơi bên cạnh cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng nghe Cố Vẫn Thiên nói có vẻ có lý thì không ngừng tán dương Cố Vẫn Thiên kiến thức sâu rộng, ánh mắt sắc bén.

Lưu Triều Dương lúc này cũng đã khôi phục lại thần thái như trước, hắn cười nói:

“Thì ra là vậy! Thuộc hạ của tam muội cũng thật giỏi tính toán.”

Lưu Gia Linh thì không thèm để ý lời này, nàng quay sang nói với Tôn Kỳ:

“Ngươi đã lập công lớn. Ta sẽ trọng thưởng.”

Tôn Kỳ cũng không có nhiều lời chỉ gật đầu cười cười.

Trận đấu thứ ba nhanh chóng diễn ra, Lưu Triều Dương phái ra Triệu Hy cũng là lính đánh thuê mới tuyển trong lần thương buôn này giống như Tôn Kỳ.

Lưu Gia Linh có một chiến thắng làm vốn trong tay nên đã quyết định không phái ra thuộc hạ mạnh nhất, nàng cho rằng Triệu Hy mạnh thật nhưng còn chưa đáng để nàng lộ ra át chủ bài.

Trận chiến thứ ba diễn ra vô cùng khốc liệt, cường cường va chạm. Kết quả cuối cùng là Triệu Hy lấy vô địch tư thái giết chết đối thủ, đem về chiến thắng thứ hai cho Lưu Triều Dương.

Lưu Gia Linh lúc này cũng có chút hối hận nếu như nàng cẩn thận hơn, đánh giá Triệu Hy cao hơn thì hẳn nàng đã có chiến thắng thứ hai.

Kết quả sau ba trận là hai – một, nghiêng về phía Lưu Triều Dương.

Lưu Triều Dương dù thắng nhưng cũng không có nhiều vui mừng, hắn đã được quyền mua hai trăm tên nô lệ nhưng vẫn còn thiếu một trăm tên nữa. Còn Lưu Gia Linh tuy thua nhưng cũng không quá thất vọng vì nàng vẫn còn cơ hội.

Trong lần thỏa thuận mua bán nô lệ lần này, bọn họ phải giao đủ một ngàn tên nô lệ, không được thiếu một tên.

Cố Vẫn Thiên tất nhiên nhìn ra điều này, hắn cười nói:

“Hẳn là hai vị cũng muốn có đủ ba trăm tên nô lệ. Chi bằng hai vị tiếp tục cược.”

Lưu Triều Dương và Lưu Gia Linh liếc nhìn nhau, bọn họ dường như không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục đấu cược cho đến khi kiếm đủ ba trăm tên nô lệ.

Lưu Gia Linh lúc này lên tiếng:

“Muội bỏ ra thêm một trăm tên nô lệ để có đủ hai trăm tên nô lệ như nhị ca. Chúng ta cược tiếp hai trận thế nào?”

Lưu Triều Dương ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu muội đã muốn như vậy thì ta phụng bồi.”

Cố Vẫn Thiên thấy vậy thì cười nói:

“Trận chiến cuối cùng để thêm đặc sắc chi bằng tổ chức quần chiến.”

“Quần chiến?” Lưu Gia Linh nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy! Mỗi bên phái ra hai tên Luyện Linh bát trọng, hai tên Luyện Linh cửu trọng để cho bọn họ quần chiến. Kẻ còn lại cuối cùng trên sân thì thắng. Mỗi bên lấy hai trăm tên nô lệ làm tiền đặt cược. Hai vị thấy thế nào?”

“Ta không có vấn đề.” Lưu Triều Dương cười đáp.

Lưu Gia Linh ngẫm nghĩ một hồi cũng gật đầu đáp ứng.

Vậy là cả hai bên nhanh chóng phái ra thuộc hạ. Trận chiến cuối này vô cùng quan trọng, cả hai bọn họ đều xuất ra hết lá bài tẩy.

Trọng tâm trận chiến quyết định thắng thua vẫn là Luyện Linh cửu trọng, hai tên Luyện Linh bát trọng thêm vào cũng chỉ cho thêm đông vui. Trừ khi cả hai tên Luyện Linh bát trọng bên mình đều thắng, sau đó hợp sức với tên Luyện Linh cửu trọng đối phó với Luyện Linh cửu trọng đối phương thì may ra mới phát huy được công hiệu gây nhiễu.

Trong số hai tên Luyện Linh bát trọng mà Lưu Gia Linh phát ra tất nhiên là có mặt Tôn Kỳ, kẻ còn lại chính là Lưu Thái. Bên phía Lưu Triều Dương cũng có Triệu Hy quen mặt.

Trên sàn đấu, tám tên đối mặt nhìn nhau, Luyện Linh cửu trọng đấu với Luyện Linh cửu trọng, Luyện Linh bát trọng đấu với Luyện Linh bát trọng.

Không một dấu hiệu báo trước Triệu Hy lao lên đầu tiên về phía đối thủ của mình. Sau đó những tên khác cũng động thân tiến lên.

Đối thủ của Tôn Kỳ là một tên hình dáng mập mạp, hắn hai tay cầm hai con dao bầu giống như một tên mổ heo ngoài chợ, biệt danh của hắn là Đồ Tể. Hắn có một sở thích là lột da lóc thịt sống ma thú, còn với đối thủ của hắn thì hắn thích hành hạ con mồi, chém đối phương từng nhát cho đến khi đối phương kêu gào xin chết.

Đồ Tể lao về phía Tôn Kỳ với nụ cười biến thái, hắn đang tưởng tượng cảnh Tôn Kỳ quỳ xuống khóc lóc xin tha. Nhưng mà nụ cười của hắn vẫn còn trên mặt thì ngực của hắn đã bị thủng một lỗ lớn. Hắn thực sự không biết chuyện gì xảy ra, vì sao lại vậy? hắn còn chưa kịp nói vài lời mỉa mai, chưa kịp ra chiêu, còn chưa kịp suy nghĩ. Đối thủ của hắn vì sao lại mạnh như vậy?

Tất cả đều đã vô nghĩa, hắn đã ngã xuống, mắt vẫn còn nhìn chòng chọc Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ phủi phủi lắm đấm nói:

“Ta biết ngươi định nói gì. Nhưng ta lại không có sở thích nói chuyện với kẻ chết.”

Đồ Tể chết vô cùng biệt khuất, thân thể hắn hóa thành những sợi ma khí tiêu tán trong không khí, chỉ còn để lại những đồ đạc linh tinh trên sân.

Cố Vẫn Thiên cùng đám công tử thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc. Bọn họ trước đó cho rằng, trận thắng lúc trước của Tôn Kỳ là do chọn đúng thời điểm ra tay, bản thân Tôn Kỳ cũng không quá mạnh nhưng mà dường như bọn họ sai rồi. Sự hứng thú trong mắt Cố Vẫn Thiên càng lúc càng hiện rõ.

Lưu Triều Dương sắc mặt khó coi, trận chiến vừa bắt đầu, hắn đã mất một tên thuộc hạ, cũng may quyết định thắng thua trận chiến nằm ở Luyện Linh cửu trọng. Hắn vẫn còn cơ hội chiến thắng.

Lưu Gia Linh thì có một tia kinh hỷ ngoài ý muốn. Trận chiến này, nàng lại có thêm phần thắng.

Lưu Thái thấy thế thì vội nói:

“Lữ Mông, nhanh qua giúp ta giải quyết đối thủ.”

Tôn Kỳ liếc hắn một cái rồi không thèm để ý. Lưu Thái cau mày tức giận nói:

“Lữ Mông, ngươi dám trái lệnh sao?”

Tôn Kỳ lạnh lùng nhìn hắn trả lời:

“Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta.”

Cố Vẫn Thiên thấy cảnh này thì càng cảm thấy hứng thú. Lưu Triều Dương thì nhếch mép cười nói:

“Tam muội, hình như muội còn không biết cách dạy thuộc hạ.”

Lưu Gia Linh sắc mặt khó coi, nàng đứng lên quát:

“Lữ Mông, ta lệnh cho ngươi trợ giúp Lưu Thái.”

Tôn Kỳ ngước nhìn lên lầu cao nhìn Lưu Gia Linh, hắn nói:

“Ta không phải thuộc hạ của ngươi. Trong điều khoản thuê ta, cũng không có điều nào nói ta phải tham gia sinh tử chiến đấu.”

Lưu Gia Linh sắc mặt khó coi, nàng lúc này chỉ muốn nhảy xuống bóp nát tên cứng đầu nhưng mà nàng vẫn là giữ được bình tĩnh, nếu như nàng bây giờ nhảy xuống, coi như nàng phá hỏng luật chơi, lúc đó nhị ca sẽ có cớ ép nàng nhận thua. Vả lại trận chiến này có Cố Vẫn Thiên chứng kiến nếu hắn cảm thấy nàng phá luật thì có thể sẽ không bán nô lệ cho nàng.

Lưu Gia Linh cố nén cơn tức giận xuống, nở nụ cười nói:

“Tuy là không có trong điều khoản cho thuê nhưng nếu ngươi chịu ra tay hết sức, ta sẽ tưởng thưởng lớn cho ngươi.”

Đây là nàng đã hạ thấp tư thái hết sức có thể với một tên thuộc hạ, thế nhưng Tôn Kỳ lại chẳng để lời của nàng trong lòng. Hắn vẫn đang đứng trên sân quan sát những trận đấu khác.