Nhân Tổ

Chương 140: Ma tộc bí sử




Đại môn hình cánh cung cao mười thước, rộng sáu thước. Trên cánh cửa khắc họa những hoa văn kỳ dị khá giống với hoa văn trên đỉnh núi.

Tôn Kỳ đặt hai tên lên cánh cửa, linh khí trào ra thắp sáng hoa văn.

Cả đại môn sáng lên, có tiếng “cót két!” như cơ quan khởi động.

Tôn Kỳ đứng lùi lại ba bước. Đại môn từ từ mở ra. Một cỗ hoang cổ khí tức trào ra.

Tôn Kỳ phất tay cuốn cổ khí tức này ra ngoài. Sau đó, hắn cất bước vào trong.

Quang tinh thạch cắm hai bên vách tường lờ mờ chiếu sáng.

Trước mắt Tôn Kỳ là một công trình kiến trúc to lớn, rộng rãi, nguy nga và uy nghiêm. Giống như là một cung điện quân thần triều bái đế vương. Dưới chân lát đá vàng khắc họa hoa văn vạn thú triều bái. Cung điện được chống đỡ bằng mười cây trụ lớn xếp đều hai bên, ở trên khắc họa hình ảnh chiến tích, nếu Tôn Kỳ đoán không sai thì đây chính là hình ảnh Ma tộc đại chiến Thần tộc. Hai bên vách tường là những hình khối màu sắc sặc sỡ, vẽ mấy vị Ma tộc cùng đám yêu thú.

Trên tường có tổng cộng bảy mươi hai bức tranh.

Có một vị như là chí cao Ma tộc tay phải cầm đao, tay trái cầm đầu rồng. Lại có một vị đạp đầu phượng hoàng, hai tay cầm hai cánh như muốn xé đứt. Lại có một vị phun lửa nướng chết huyền quy…

Tôn Kỳ nhìn những bức tranh này mà ngẩn ngơ không biết thật hay giả. Những bức tranh này thật sự quá sống động làm cho Tôn Kỳ như lạc vào trong đó. Trở lại thời kỳ hỗn loạn Ma-Thần-Yêu đại chiến, hắn là một tên tiểu Ma tộc mang theo một bầu nhiệt huyết vì Ma tộc mà chiến, hắn can đảm xông lên trước, chiến đấu anh dũng, chém giết địch thủ, uống máu yêu thú. Cho dù có bị ngàn đao phanh thây, lửa thiêu thực cốt thì hắn vẫn không lùi bước. Tất cả vì Ma tộc. Vì Ma tộc vinh quang. Vì…

Tôn Kỳ bỗng nhiên lắc đầu thanh tỉnh. Hắn không khỏi sợ hãi. Những bức tranh trên tường này không ngờ có tính mê hoặc làm cho hắn muốn luân hãm. Làm cho hắn muốn vì Ma tộc mà hy sinh tất cả. Nhưng đáng tiếc hắn không phải Ma tộc, hắn là Nhân tộc, hắn sẽ không vì Ma tộc chiến đấu nên rất nhanh hắn có thể thanh tỉnh từ trong mê hoặc.

Nhưng mà trong lòng hắn không khỏi một trận sợ hãi. Chỉ là những bức tranh lại có thể trong lúc vô hình mê hoặc tâm trí hắn. Đây là cỡ nào thủ đoạn đáng sợ. Kẻ vẽ nên những bức tranh này chắc chắn không tầm thường.

Tôn Kỳ dời mắt khỏi hai vách tường. Hắn chú ý hai bên.

Hai bên xếp đặt một hàng giống như là… quan tài.

Tôn Kỳ lại gần một quan tài, cúi đầu nhìn vào trong quan tài. Thì hắn bỗng giật bắn mình, liên tục lùi lại ba bước.

Vì đây thật sự là một quan tài. Trong quan tài có đặt một cỗ thi thể. Điều đáng nói là thi thể này khá hoàn hảo, giống như là đang ngủ say. Đó là một trung niên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm như kiếm, ngũ quan tinh tế, toát ra khí chất cao quý và uy nghiêm. Hắn giống như là vương giả chưởng quản thế gian, còn Tôn Kỳ chỉ là một tên nhãi nhép phải quỳ bái cúng lạy.

Chính điều này đã làm Tôn Kỳ giật bắn mình sợ hãi. Hắn cảm giác mình như một con ruồi bay vo ve trước mặt long vương đang ngủ say.

Tôn Kỳ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng thần thức càn quét. Một lúc sau, hắn mới thở ra nhẹ nhõm, kẻ này thật sự đã chết.

Hỏa Hỏa đứng trên vai Tôn Kỳ cười nhạo:

“Ngươi thật nhát gan.”

Tôn Kỳ không để ý nó, lại gần xem xét quan tài. Quan tài được làm bằng Hắc Thiết, chạm trổ hoa văn tinh xảo, nắp quan tài làm bằng bạch ngọc trong suốt. Đằng trước quan tài có dựng một bia đá.

Trên bia đá có ghi: Thương Vân Ma Hoàng. Thành lập và thống trị Thương Vân đế quốc, cương thổ ngàn dặm, con dân vô số, binh hùng tướng mạnh vô cùng cường thịnh. Khi còn trẻ đã là thiếu niên anh tài, đánh khắp Ma giới khó tìm đối thủ. Sau đó gặp được đại ca…

Đằng sau văn tự chính là ghi lại các công lao, chiến tích của vị Thương Vân Ma Hoàng này.

Tôn Kỳ nhìn sang một cái quan tài khác làm bằng Huyết Ngọc. Bên trong là một vị nữ hoàng gọi là Hắc Diễm Nữ Hoàng. Thành lập Hắc Diễm đế quốc.

Một quan tài khác làm bằng xương cốt, bên trong là một lão giả gọi là Bạch Huyết Ma Hoàng. Thành lập Bạch Huyết sơn.

Một quan tài khác làm bằng Huyết Thụ triệu năm, bên trong là một đứa bé gọi là Chung Đồng Ma Hoàng. Thành lập Ma Đồng giáo.

Tôn Kỳ còn thấy có vài cỗ quan tài chỉ còn lại bộ xương không còn da thịt. Xương của những kẻ này khá giống với hình dáng Nhân tộc nhưng mà to lớn hơn, lại có màu đen nhánh.

Tôn Kỳ giờ này mới hiểu Ma Hoàng Sơn là ý gì? Chính là nơi yên nghỉ của các vị Ma Hoàng.

Càng tiến về phía trước, Tôn Kỳ đọc được càng nhiều chiến tích. Chứng tỏ phía trước quan tài Ma Hoàng càng cường đại, vị trí càng cao cả. Mà ở vị trí trung tâm trước nhất là một cỗ quan tài làm bằng dị thạch. Tôn Kỳ cũng không biết đây là loại đá gì?

Trên quan tài có khắc họa cảnh Ma tộc cúng bái, Yêu tộc khiếp sợ, Thần tộc tránh lui. Quan tài không lộng lẫy mà lại uy nghiêm vô lượng, giống như vua của các vua, hoàng của các hoàng.

Trên tấm bia đá đằng trước quan tài có ghi: Cổ Đế - Cổ Tự Vân.

Tôn Kỳ lẩm bẩm trong miệng: Cổ Đế… Đế… có vẻ Đế giống như cao hơn Hoàng một bậc. Đế, cái chữ này nghe cũng rất bá khí.

Tôn Kỳ bước qua bảy mươi hai quan tài Ma Hoàng, bước lên chín mươi chín bậc thang, đến gần quan tài đá này.

Nắp quan tài làm bằng đá che kín bên trong, không hề để lộ ra như các quan tài trước.

Tôn Kỳ đi quanh quan tài này, cẩn thận xem xét. Sau đó Tôn Kỳ trầm trọng nhìn Hỏa Hỏa hỏi ý kiến. Hỏa Hỏa lúc này cũng không còn tính nhí nhố như trước, nó cũng nghiêm túc kiểm tra mọi thứ rồi gật đầu với Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hít một hơi thật sâu, hai tay đặt lên nắp quan tài, dùng sức đẩy ra.

Tiếng ma sát “két… két…” chói tai vang lên. Nắp quan tài được đẩy ra một nửa, một cỗ khí tức hoang cổ bay ra, Tôn Kỳ phất phất tay quét đi khí bụi.

Hắn nhìn vào bên trong quan tài thì trố mắt ngạc nhiên. Bên trong không hề có một cái xác nào như hắn nghĩ mà là một quyển cổ thư lớn.

Tôn Kỳ cúi mình cầm cuốn cổ thư lên. Cổ thư rất lớn, nặng trịch, Tôn Kỳ phải gồng mình cầm lên. Hắn phất tay phủi đi lớp bụi bám trên cổ thư. Thì ra cổ thư được làm từ lá đồng ép mỏng sau đó khắc họa chữ viết, ký hiệu lên trên rồi đục lỗ, xâu các lá đồng lại thành một cuốn sách.

Bìa ngoài cổ thư có chạm khắc ký hiệu mà Tôn Kỳ không hiểu được. Hắn lật ra trang đầu tiên, bên trên là chi chít chữ viết cùng hình ảnh minh họa.

Ma tộc sử ký.

Đây là thời kỳ hỗn loạn, Ma tộc nhỏ yếu liên tục bị Thần tộc xâm lấn chém giết. Ma tộc chỉ có thể dựa vào Ma giới địa hình mà chống trả, giãy giụa cầu sinh. Ma tộc lầm than, thương sinh đau khổ.

Lúc này xuất hiện bảy mươi hai tinh tú, thiên phú vô song, trấn áp tất cả quần ma nhưng bọn họ không ai phục ai đều muốn tranh vị trí đệ nhất. Đồng thời lúc này cũng xuất hiện một vị thanh niên, hắn gọi Cổ Tự Vân, thiên tư xuất chúng, thiên phú trác tuyệt, đánh khắp Ma giới không địch thủ.

Hắn lần lượt khiêu chiến đánh bại bảy mươi hai tinh tú, thu phục bọn họ. Bảy mươi hai tinh tú tâm phục khẩu phục nguyện bái Cổ Tự Vân là đại ca. Cổ Tự Vân lúc này tại Ma giới thanh danh lên cao, ẩn ẩn trở thành lãnh đạo quần ma.

Cổ Tự Vân có một cái ước mơ: chính là giúp Ma tộc quật khởi.

Hắn với uy tín của mình đã tập hợp tất cả thiên hạ trí tuệ mong muốn tìm ra được một con đường giúp Ma tộc trở lên mạnh mẽ. Và rồi hắn đã thành công. Hắn đã tự mở ra được Thiên Linh, hấp thụ ma khí trời đất cho bản thân sử dụng.

Có thể tưởng tượng được lúc đó hắn đã vui mừng như thế nào? Hắn không hề giấu giếm mà truyền thụ lại toàn bộ cho Ma tộc. Nhưng đáng tiếc tự mở Thiên Linh quá khó, đa phần Ma tộc tự mở Thiên Linh đều hồn bay phách tán. Thành công chỉ có bảy mươi hai Ma tộc chính là bảy mươi hai tinh tú trước đó.

Tự mở Thiên Linh quá khó. Cổ Tự Vân biết điều đó, hắn liền nghĩ biện pháp giải quyết. Cuối cùng hắn nghĩ ra dùng đan dược nhập linh. Lúc này coi như đã giải quyết được bước đầu tiên tu luyện cho Ma tộc.

Cổ Tự Vân không ngừng tìm tòi nghiên cứu cùng với sự giúp đỡ của bảy mươi hai huynh đệ. Cuối cùng hệ thống tu luyện Ma tộc cũng được hình thành.

Đầu tiên là Luyện Linh, tiếp theo là Tạo Thể, cuối cùng là Hợp Nhất.

Hệ thống tu luyện được truyền bá rộng rãi, mang cho Ma tộc một luồng sức sống mới. Ma tộc tôn Cổ Tự Vân là Cổ Đế, lãnh tụ tối cao của Ma tộc, còn bảy mươi hai tinh tú được tôn là bảy mươi hai Ma Hoàng. Bọn họ thống lĩnh toàn bộ Ma tộc quy nhất.

Dưới sự lãnh đạo của Cổ Đế, Ma tộc dần dần quật khởi.

Năm thứ một trăm thời đại Cổ Đế, Ma tộc đã có một ngàn Tạo Thể cảnh, một triệu Luyện Linh cảnh.

Năm thứ năm trăm thời đại Cổ Đế, Ma tộc có bảy trăm Hợp Nhất cảnh, sáu ngàn Tạo Thể cảnh, vô số Luyện Linh cảnh.

Năm thứ một ngàn thời đại Cổ Đế, Ma tộc cường giả như mây. Cổ Đế cảm thấy thời cơ đã đến, quyết định phản công Thần-Yêu hai tộc.

Cuộc đại chiến hai ngàn năm diễn ra.

Cuộc đại chiến này vô cùng thảm liệt, cuồng bạo, dã man, kẻ sống đạp lên xương cốt kẻ chết mà tiến lên. Dưới sự lãnh đạo anh minh của Cổ Đế cùng sự dũng mãnh của bảy mươi hai Ma Hoàng, Ma tộc đã đuổi được bọn xâm lăng ra khỏi Ma giới.

Cổ Đế lãnh đạo đại quân truy đuổi tàn quân địch. Phía tây đánh nát thông lộ của Thần tộc. Phía nam chém Yêu tộc máu chảy thành sông. Phía đông xây dựng bảy mươi hai liên thành dọa sợ Hải tộc.

Cổ Đế lúc này thu binh dưỡng sức chuẩn bị phát động một lần chung cực chiến tiêu diệt tất cả các tộc khác.

Cổ Đế cắt đất phong thưởng. Bảy mươi hai Ma Hoàng được thưởng bảy mươi hai đại lãnh địa. Binh lính tướng sĩ tất cả đều được phong thưởng hậu hĩnh.

Năm thứ ba ngàn năm trăm thời đại Cổ Đế, Ma giới là một mảnh thái bình phồn thịnh, thiên tài xuất hiện lớp lớp, vô số những ý tưởng phát minh ra đời.

Có thần tử bẩm với Cổ Đế như vậy không tốt: để cho tự do phát triển có thể sinh ra hệ thống tu luyện không chính thống, phủ định công lao của Cổ Đế cùng các vị Ma Hoàng. Phải ước thúc bọn họ.

Cổ Đế nghe xong chỉ cười, nói: Có tự do mới có phát triển. Chính thống không phải nói là được mà phải do thực tế kiểm nghiệm.

Và rồi Cổ Đế cho kẻ này về quê nghỉ ngơi.

Năm thứ ba ngàn sáu trăm thời đại Cổ Đế, Ma tộc vô cùng cường thịnh, đủ loại phát minh ra đời như trăm hoa đua nở, rực rỡ muôn sắc. Cổ Đế cảm thấy thời gian tích súc đã đủ, chuẩn bị phát động chung cực chiến.

Nhưng đúng vào lúc này Cổ Đế bỗng nhiên mất tích.