"Ngọc Nhi, dì biết có ngày con sẽ trở lại"
Đã bốn năm rồi, dì Liên vẫn còn làm ở đây, dì không thay đổi nhiều. Chỉ là mái tóc của dì, có thêm vài sợi tóc bạc. Thời gian đúng là không bỏ sót một ai.
"Vâng, là con. Bốn năm nay dì vẫn khỏe chứ?" Cô đến ôm dì. Dì cũng ôm cô, như một đứa con lâu ngày mới gặp lại mẹ.
Dì Liên chăm sóc cô chỉ một tháng. Nhưng tình cảm cô dành cho dì rất đặc biệt. Còn nhớ ngày cô bế con đi, dì tiễn cô ra tận bến xe. Dì nói "Nếu con gặp khó khăn thì gọi cho dì. Nếu được, dì sẽ giúp đỡ con". Nhưng bốn năm nay, cô không liên lạc với dì dù là một cuộc gọi vài phút hay chỉ một dòng tin nhắn. Vì cô hiểu, nếu dì Liên biết được tình hình của mình thì anh cũng sẽ biết được tình hình của cô. Như vậy chẳng phải làm cho anh thêm chán ghét cô sao.
Cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn, năm cô đang là sinh viên năm tư của một trường đại học. Bỏ lại cô cùng với một đứa em gái nhỏ hơn mười tuổi cùng với căn bệnh tim bẩm sinh quái ác. Năm đó, cô vừa đi học vừa đi làm lo tiền viện phí cho em. Nhưng với công việc làm theo giờ của một sinh viên thì được mấy đồng? Có được một bữa ăn no đã là tiêu chuẩn, tiền ở đâu ra mà đóng những khoảng viện phí đắt đỏ? Cuối cùng, năm cô vừa tốt nghiệp đại học, cũng là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của người con gái, cô trở thành nhân tình của anh.
Ngày cô vui mừng xách một giỏ tiền lớn chạy vào bệnh viện. Chỉ cần nộp khoản tiền này vào, em gái cô sẽ lập tức được cứu. Nhưng ông trời thật quá tàn nhẫn. Lúc cô đến phòng bệnh của em gái, con bé đã nằm trên băng ca được các bác sĩ đẩy ra khỏi phòng bệnh, trên người còn trùm một mảnh vải trắng. Cùng với những lời nặng nề của bác sĩ "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức"
Giây phút đó, thế giới quan của cô sụp đổ. Người thân duy nhất trên đời này cũng nhẫn tâm rời xa cô. Cô ngã gục xuống nền nhà lạnh lẽo của bệnh viện. Tim cô đau đớn đến tê dại, mắt cô khô khốc, chẳng có một giọt nước mắt nào rơi ra. Chỉ có trái tim cứ đập, cứ đau...
Là anh, người đã đỡ cô đứng dậy khỏi nền nhà lạnh lẽo. Cũng là anh đã thay cô làm cho em gái cô một cái đám tang đàng hoàng. Để con bé an tâm mà đi tìm bố mẹ.
Cô yêu người đàn ông đó. Người đàn ông duy nhất trong vận mệnh của cô. Với cô, anh chính người cô yêu sâu sắc cũng là người thân trên đời này. Đó là lí do cô ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện. Cô sợ, sợ anh sẽ bỏ rơi cô.
Cô từng nghe ai nói một câu thế này: Nếu bạn yêu ai đó, bạn sẽ muốn sinh con cho anh ta. Lúc đầu cô không tin, đến khi cô mang trong người giọt máu của hai người, cô mới biết. Thì ra đó là sự thật. Bằng mọi giá cô phải giữ lại đứa nhỏ. Dù biết chắc chắn rằng anh sẽ không thích.
....
"Dì vẫn khỏe. Được rồi, mau vào nhà đi. Đồ đạc cứ để dì mang vào"
Ngôi nhà không có nhiều thay đổi. Đồ đạc trong phòng ngủ của hai người vẫn còn được giữ nguyên. Chỉ thay mới dra giường và gối. So với bốn năm trước, nay căn nhà này chỉ có thêm một căn phòng cho trẻ ở sát vách phòng ngủ của hai người.
Cô cười, có lẽ từ lần đầu gặp lại, anh đã không có ý định buông tha cho mẹ con cô.
Đang quan sát xung quanh, hai bàn tay to lớn từ phía sau bịt mắt cô lại, tầm nhìn của cô trở thành một màu đen tối. Một giọng nói trầm ấm quen thuộc
"Ngọc Nhi, quên đi quá khứ. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu"
____________
Chap này thiếu muối trầm trọng nhưng bù lại chap sau có H nha