Nhân Tình Bí Mật

Chương 39




" Trong ba ngày tới phiền cô chỉ ăn cháo trắng "

Kim Tiểu Trùy nói xong liền bê đống hồ sơ ngổn ngang như núi lên. Thỉnh thoảng đang đi trên đường lại nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần.

Bỗng nhiên bước chân cô khựng lại. Mắt thấy người kia đem bộ dạng nhếch nhác dựa lên cửa phòng bác sĩ thì không kìm được bất ngờ lộ trên mặt.

Đường Chính Dật quay đầu, lấy ánh mắt như dã thú nhìn cô.

Vẫn như mấy năm về trước, ánh nhìn này chưa từng đổi thay. Lãnh đạm như băng tuyết. Kim Tiểu Trùy rất ghét nó, đến mức cô đã không đếm nổi mình đã cố tránh mặt cái gã này bấy nhiêu năm rồi nữa. Rốt cuộc cũng tránh không nổi.

Kim Tiểu Trùy cầm lấy sấp hồ sơ lên trước mặt, vờ như không nhìn thấy hắn.

Đường Chính Dật vươn tay chặn cô lại, khàn giọng nói: " Bác sĩ Kim! "

Kim Tiểu Trùy làm vẻ cao lãnh khó gần, nhàn nhạt đáp lại hắn: " Bác sĩ Đường tan làm rồi! Nếu ngài vì chuyện đấy thì quả thật đáng tiếc "

" Cô có biết em ấy đi đâu không? "

Kim Tiểu Trùy trước nay ngoài tính khí bộc trực, nóng nảy ra thì không có gì. Nghe lời này bỗng trong người trở nên khó chịu vô cùng.

Cô lật một trang giấy, đáp: " Đi xem lễ phục "

" Lễ phục? "

Gã Lý Ngụy kia không biết xuất hiện từ bao giờ. Lao tới như tên lửa rồi vờ vịt cọ vạt áo hắn.

" Ôi chao! Đường Tổng, ngài tới Hoa An mà không báo tôi trước một tiếng. Sớm biết vậy tôi đã nhanh chóng tiếp đãi ngài chu đáo rồi "

Lý Ngụy đánh mắt với cô. Ngụ ý là muốn cô ngoan ngoãn cúi đầu, lời nói phải làm sao mà dễ nghe. Trước mặt cô chính là Đường Tổng chân chân thật thật. Nếu có lời nào quá quắc, gã sẽ băm cô thành thịt lợn.

Kim Tiểu Trùy xì một tiếng. Trong tâm đã thầm cười nhạo. Bộ gã tưởng chỉ có bản thân mình mới biết đến Đường Chính Dật hay sao?

" Đường Tổng, môi ngài? Môi ngài chảy máu rồi, ngài bị thương hay sao? "

" Lý Ngụy, tôi muốn ông làm cho tôi một chuyện! ", Đường Chính Dật miệng nói mà ngũ quan không hề động đậy. Hệt như chỉ cần bước đến gần hắn, cả người đều sẽ lạnh toát lên vô cớ.

Lý Ngụy vui vui vẻ vẻ cúi đầu, giống như cún ngoan tuân mệnh: " Đường Tổng! Chỉ cần ngài nói một lời. Tôi nhất định sẽ làm thật tốt! "

" Cảm phiền ông mau tránh đi! "

Đường Chính Dật ghét nhất chính là loại người như Lý Ngụy. Ở bên cạnh hắn mồm mép thoăn thoắt. Chỉ tổ khiến hắn cả đầu đau đau nhức nhức.

" Tôi hiểu rồi, thưa Hoắc tổng! "

Kim Tiểu Trùy kìm không nổi liền bật cười, nhìn vẻ mặt Lý Ngụy nén giận bỏ đi khóe mắt liền có điểm ẩm ướt vì trước nay chưa thấy dáng vẻ ấy của gã bao giờ.

" Nếu không còn chuyện gì nữa. Tôi xin phép đi trước "

Kim Tiểu Trùy theo thói quen. Chưa nói với ai được mấy câu thì đã muốn bỏ chạy. Mà lần nào cũng xài chiêu úp mặt vào giấy. Lần này không may bị Đường Chính Dật nắm lại, không khỏi bất ngờ mà ngẩn đầu nhìn hắn.

" Nếu ngài muốn hỏi chuyện của bác sĩ Đường, kỳ thực tôi cũng hết cách "

" Ra ngoài đi! "

Kim Tiểu Trùy khi không đang giữa ca trực bị kéo đi. Từ chối thì tất nhiên là không được. Đường Chính Dật là ai? Hiện tại cô có ghét hắn cỡ nào thì lời đề nghị của hắn tất nhiên phải đặt hàng đầu. Kim Tiểu Trùy hậm hực nuốt cục tức xuống, cùng hắn ngồi trong phòng sinh hoạt chung, uống cà phê.

Thấy Đường Chính Dật nhìn chằm chằm cốc cà phê mà không động vào làm cô có chút khó hiểu.

" Nếu ngài thật sự không khỏe tôi sẽ giúp ngài gọi bác sĩ trực khoa cấp cứu "

Đường Chính Dật im lặng một khoảng. Lúc sau chỉ hỏi: " Em ấy đang ở chỗ cô? "

Kim Tiểu Trùy thổi cốc cà phê, ung dung đáp: " Người cũng đi hơn một tuần rồi. Đến giờ ngài mới hỏi? "

" Kim tiểu thư, tôi có chuyện mới nhờ đến cô! "

Kim Tiểu Trùy cười khẩy, đặt cốc cà phê xuống. Lực đạo đủ mạnh để bày tỏ khối cảm xúc bất ngờ dâng lời trong người cô.

" Nghe Đường đại thiếu gia gọi như vậy thật quý hóa quá. Nhưng mà ngài cứ gọi tôi là bác sĩ Kim là được. Không khéo tôi lại nghĩ ngài đang châm chọc mình "

Hoặc là lỡ miệng, hoặc là cố ý. Nếu không nói thì người ta cũng đâu biết một Kim Tiểu Trùy từng có thế lực ra sao. Nhưng mà chút danh tiếng thiên kim đại tiểu thư nhà tài phiệt khi xưa cũng chỉ còn là quá khứ mà thôi. Từ lâu cô đã bị người nhà vứt bỏ, sống không tranh không giành. Ở trong nhà tài phiệt mà cứ tưởng chỉ ngang với con bù nhìn ngoài đồng hoang. Mãi thế thì người ta cũng quên bén mất họ Kim còn tồn tại một người ngang ngược như vậy. Dần dà còn có tin đồn cô là con riêng nên mới bị đối xử như vậy nữa cơ.

Một tiếng Kim tiểu thư như đang cố ý đá xoáy cô vậy.

Đường Chính Dật mở lời nhờ vả cô. Kim Tiểu Trùy thì lại không muốn nhận. Chuyện hắn nhờ vã là chuyện gì, chẳng lẽ cô ngu đến mức không biết. Biểu tình hời hợt lộ rõ lên mặt, hắn không muốn thấy cũng phải thấy.

Kim Tiểu Trùy thẳng thắn mà nói: " Đường đại thiếu gia! Ngài có bao giờ tự cảm thấy mình giống con cá mắc cạn hay không? Nếu không có nước ngài sẽ lặp tức dãy chết "

Nghe lời nói hững hờ như vậy, ánh mắt Đường Chính Dật thoáng đó lạnh đi. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới. Mà là nghĩ nhiều đến mức hắn tự cảm thấy hèn hạ.

" Tôi cũng thành thật khuyên một người lý trí như ngài. Chấp nhận sự thật đi! Ngài đã sống ích kỷ ngần ấy năm rồi. Có thêm vài ngày vài tháng hay vài năm đối với ngài chỉ là vụn vặt mà thôi "

Nếu trước mặt không phải Kim Tiểu Trùy, hắn sẽ không để kẻ đó nói thêm một lời. Chẳng qua là một câu thốt ra của cô trông có vẻ chỉ là lời bâng quơ nhưng lại nặng đền mức làm đầu hắn đánh ong ong. Nhất thời phản ứng không kịp, tay chân hắn lạnh đi.

Kim Tiểu Trùy ăn nói thản nhiên, một lời cũng không ấp úng, có điều lại rất khó nghe.

" Tôi rất lấy làm vinh hạnh nếu như sau khi dự hôn lễ của Hạ tiểu thư không lâu, tôi lại được đến chúc phúc cho anh trai của bạn thân mình "

Kim Tiểu Trùy chính là chọc vào cái gai đau đớn nhất của Đường Chính Dật. Muốn làm cho hắn phát điên như dã thú rồi vồ đến cô mà uy hiếp. Cô trước nay chính là yêu thích nhất loại chuyện chọc gai, nhổ gai. Khiến người ta phải ngứa ngáy phát điên thì mới hả lòng hả dạ.

" Cô thì hiểu cái gì? "

Kim Tiểu Trùy nhếch chân mày: " Hiểu? Bộ dạng ngài trên báo chí, truyền hình hay ngoài xã hội đều không khiến người ta có lấy một chút thất vọng nào. Chỉ khi động phải con cừu non nào đó, ngài lại xù lên một lớp gai xấu xí đến lạ. Ngài thấy như vậy đã đủ hiểu chưa? "

Kim Tiểu Trùy thành công rồi. Ngay cả một gã lãnh đạm như Đường Chính Dật cũng phải dùng đến chính bàn tay quý báu của mình để nắm lấy cần cổ cô. Trừng mắt, uy hiếp.

Hắn lạnh giọng: " Nếu cô còn nói thêm tiếng nữa tôi sẽ bẻ gảy cổ cô! "

Kim Tiểu Trùy cười khẩy: " Ngài vốn không giành được máu thịt của cậu ấy. Chuyện ngài làm tốt nhất từ trước đến nay là nhẫn nhịn và rèn luyện sự tàn nhẫn "

Đường Chính Dật thoáng khựng người. Hắn bất chợt trở nên lúng túng với bản thân. Một chuyện mà trước nay chưa từng xảy ra.

Kim Tiểu Trùy ấn lên ngực trái của hắn, ánh mắt bén như đao, nói một đoạn đã nhếch môi cười khẩy không biết bao nhiêu lần: " Chuyện của ngài còn phải nhờ người khác giúp đỡ? Ngài bất lực đến thế còn đòi giành con cừu non nào về? Không khéo ngay cả ngài, con cừu hay đóa hồng bên kia cũng sẽ sớm tàn lụi thôi. Cũng đều tại kẻ độc tài như ngài mà ra cả! "

Đường Chính Dật nghe thấy tiếng đá đè xuống đầu mình. Hắn buông tay, ngã người xuống ghế. Vô thanh vô thức bị mấy lời ấy nguyền rủa ở trong đầu.

Kim Tiểu Trùy sấp xếp giấy tờ trên bàn, uống cạn cốc cà phê rồi bế cái mớ lộn xộn ấy đi. Vừa đặt tay lên cửa thì nói: " Chuyện ngài nhờ, tôi thành tâm xin lỗi! Nhưng mà tình trạng của ngài thực tại, tôi xin phép khuyên ngài nên gặp bác sĩ Jack. Còn lại nếu không có gì thì tôi xin phép! "

- -

Tinh Đông không lường được trong canh của Kim Tiểu Trùy bỏ thuốc an thần. Lặp tức vì chuyện đó mà y ngủ một giấc sang ngày hôm sau. Lúc tỉnh dậy thì nhận cuộc gọi từ Vu Lỵ.

Mịt mờ một lúc lâu, y mới nhớ ra mình đã hẹn với nàng đi xem áo cưới từ hai hôm trước.

Ăn mặc đơn giản một chút, Tinh Đông đón taxi đến điểm đã hẹn trước.

Vu Lỵ đến đó từ sớm, chắc là do quá nôn nóng. Khi thấy y xuống xe còn vẫy tay mỉm cười.

" Xin lỗi! Chị chờ em có lâu không? "

Vu Lỵ lắc lắc đầu, khóe môi vươn lên: " Là do chị đến sớm "

Vu Lỵ đẹp nhất chính là làn da, vừa trắng vừa mịn. Dưới màu nắng vàng càng thêm tươi tắn. Một bước đi cũng khiến tà váy dài bay phấp phới. Thướt tha mà trong trẻo nhưng thiếu nữ vừa đôi mươi. Hôm nay, vừa vặn mặc chiếc váy hoa dài qua gối, bên hông đeo chiếc túi nhỏ. Trông thế lại cứ tưởng kém tuổi hơn y.

Đi trên đại sảnh lớn, ở phía trước có người dẫn đường. Vu Lỵ bước chân sáo, vừa đi vừa đan tay, cười nói: " Thật ra nếu ca ca em không bận. Chị sẽ bảo anh ấy đi cùng chúng ta. Nhưng mà không sao! Chị tin mắt thẩm mỹ của Đông Đông là tốt nhất "

Tinh Đông nghiêng đầu, bắt lấy cái mũ cối sắp rơi của nàng. Y cười, đáp: " Không tới mức ấy "

Vu Lỵ bật cười thành tiếng, vuốt tóc mái của y: " Xem xem! Đông Đông của chúng ta chỉ mới hai mươi lăm mà nói chuyện cứ như ông cụ non vậy "

Còn nàng giống như ánh nắng mặt trời. Chỉ cần nhìn thấy liền muốn yêu thích nhiều một chút. Chỉ sợ nân niu không đủ mà thôi. Tinh Đông ở bên cạnh nàng, hết cười rồi lại cười. Tựa như hoa gặp gió, không thể kìm được mà trở nên vu vẻ.

Nhân viên đưa Vu Lỵ đi xem xung quanh. Bảo y nếu không tiện có thể ngồi đợi ở ghế. Đặt cho y thêm cốc trà hoa cúc loại đặt biệt.

" Đông Đông? "

Mãi xem cuốn tạp chí trên tay, Tinh Đông không chú ý đến người mới vào.

" Lục sư tỷ? "

Hồng Nguyên xuất hiện bất ngờ, cũng không nghĩ lại có thêm Tinh Đông ở đây. Lúc hẹn cô, Vu Lỵ cũng không nói.

" Con bé bảo chị đến đây! "

Tinh Đông nhích người qua bên cạnh, đáp: " Chị ấy hẹn em hai hôm trước "

Hồng Nguyên nghe thế thì rũ mắt, chán nản nói: " Ra là con bé còn không xem trọng chị bằng em. Mới nhắn cho chị cách đây nửa giờ thôi. Còn chưa kịp thay quần áo chị đã chạy luôn từ công ty sang đây "

Tinh Đông nhấp ngụm trà. Trong lòng đã thầm cười. Ai bảo chị lớn tiếng cho người ta biết trong lòng chị có người ta làm chi. Bị xem nhẹ cũng phải thôi.

" Con bé đâu? "

Tinh Đông chỉ qua hướng kia, nói: " Chị ấy thử áo cưới "

Nhân viên đưa thêm một ly trà. Hồng Nguyên giống như mấy ngày không ngủ, vừa tới thì mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.

" Chuyện ở công ty phức tạp lắm sao? "

Hồng Nguyên gác tay lên trán, đoạn thở dài: " Haiz, đầu óc chị rối bù. Đã mấy hôm không yên rồi đó "

Tinh Đông chỉ đơn giản hỏi thăm chứ chuyện của Liên Tân trước nay y không có rành. Hỏi sâu thêm thì cũng không được gì.

" Đông Đông, mấy hôm rồi không về nhà hả? "

Tinh Đông nghe hỏi vậy thì nhấc mắt ra khỏi tạp chí, hỏi lại: " Sao chị biết? "

" Chị có ghé vào nhà mà không thấy em "

Tinh Đông im lặng. Chuyện trong nhà không tốt đẹp, nói ra thì có chút không hay. Cuối cùng, y chỉ đại khái nói: " Em chuyển đi rồi! "

Hồng Nguyên có chút bất ngờ nhưng không để lộ ra mặt. Tay vẫn gác trên trán. Thật lâu sau, cô nuốt một ngụm nước. Khô khan mà gật đầu.

" Ý không tệ. Dù sao sau này Vu Lỵ cũng gả cho Chính Dật... "

Không hiểu sao y cảm thấy lời này từ miệng Hồng Nguyên có chút chua sót. Thoáng đó nhìn thấy môi cô mím lại, không nói nữa.

Ai cũng có một cuốn sách, cũng có khoảng trời của riêng mình. Luôn muốn bản thân được làm nhân vật chính. Tinh Đông hay Hồng Nguyên đều chưa từng có ngoại lệ. Nhưng mà vào một thời điểm nào đó. Sẽ vô ý mà đánh mất bầu trời của riêng mình. Buộc lòng phải chấp thuận nó một cách ngu ngốc như đứa trẻ.

Hồng Nguyên không dám nhìn thẳng. Chỉ sợ bản thân giữ không được. Nút thắt trong lòng bị kéo tụt ra. Xúc cảm sẽ ngổn ngang mà đổ xuống. Khi đó nước mắt cũng kìm không được. Vậy thì không còn đẹp nữa.