Nhân Tình Bí Mật

Chương 37




Đường Chính Dật không tức giận nữa.

Điều đó khá đáng sợ.

Dáng người cao gầy của cô gái cong lại, mười ngón tay đan nhau. Tầm mắt cô thu lại tách trà nóng vẫn còn khả năng bốc khói. Tinh thần của Hồng Nguyên có lẽ đang đánh đấm dữ dội, một cái liếc mắt cũng tiếc rẻ không cho.

" Rốt cuộc là cậu bị cái khỉ gì hả? "

Cuối cùng cơn giận trong người cũng trôi lên cổ Hồng Nguyên, nghẹn quá liền mắng một tiếng ra khỏi miệng.

Gã đàn ông xấu xa kia hiện tại đang chôn cái đầu to xuống sấp giấy vô nghĩa. Viết mãi rồi viết mãi. Mặc cho người con gái làu bàu về mấy dự án sắp tiến hành, dài hơn ba quyển Serlock Holmes mà người yêu của gã từng đọc lấy đọc để ba lần.

" Không phải cậu sẽ bay sang Anh sao? Aiz... cái thằng này! Cậu bị điếc à? "

Hồng Nguyên vơ đại cuốn sách trên kệ tủ, rồi ném về phía Đường Chính Dật. Hắn như mắt, mũi, miệng đều bị khâu hết lại. Thế gian có sập xuống, tâm hắn một chút không động. Hồng Nguyên vốn đã sắp xếp kĩ lưỡng mọi thứ, từng chuyện đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Hôm qua, đứng rình mò cả buổi mắt thấy thằng bạn trí cốt cuối cùng cũng hạ hỏa liền mừng muốn rơi nước mắt. Tối đến còn rủ đám minh tinh nửa đêm đi uống rượu ăn mừng. Kết quả, kết quả hắn đến tức giận cũng chẳng thèm biểu lộ.

" Đường Chính Dật! Cậu muốn từ chức thì bảo tôi sớm một tiếng, tôi thay cậu viết đơn! "

Hồng Nguyên gầm lên dữ tợn, mắt nổi tơ máu, một chút nữa lòng thủy tinh trong người cũng sẽ vỡ tan tát. Vậy mà đối phương không chút mảy may, tưởng chừng Hồng Nguyên đang quát với bức tượng điêu khắc trong viện bảo tàng không đó chứ.

Đường Chính Dật không buồn nhấc mắt, hắn chậm rãi lên tiếng, thanh âm lạnh như băng: " Ra ngoài đi! "

Tiếng bẻ ngón tay của Hồng Nguyên kêu răng rắc. Suýt nữa trợn đến nổi hai tròng mắt rơi ra ngoài. Cô hiện tại rất muốn đem cổ gã chủ tịch này nhấc lên, sau đó ném xuống từ tầng ba mươi mà không một chút lưu tình nào.

" Đường Tổng! Tôi trân trọng nói cho ngài biết, lần hợp tác này quan trọng đến mức nào. Nếu ngay bây giờ ngài không bay sang Anh, Liên Tân sẽ mất trắng năm mươi hai vạn. Năm mươi hai vạn hoặc có thể sẽ lớn hơn nữa. Tương lai của Chloe, sự nghiệp của cô ta trông hết vào dự án phim này cậu có biết không hả? "

" Năm mươi hai vạn đổi lấy Tống Vu Lỵ? Cậu nghĩ kỹ chưa? "

Trong căn phòng ấy, tịch mịch tiếng đồng hồ xoay tròn. Đôi ngươi gã đàn ông rất nhạt, nhạt đến nỗi dấy lên sự lạnh lùng. Ngỡ như sắc ngọc lưu ly, chỉ cần chút ánh sáng yếu ớt liền có thể nhìn rõ nó. Bấy nhiêu năm rồi, chỉ có hai thứ khiến Hồng Nguyên sợ hãi nhất.

" Cậu đang nói cái gì đấy hả? Cậu có đang tỉnh táo không? ", đầu mày Hồng Nguyên nhíu chặt. Đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Đường Chính Dật đặt chiếc bút máy trong tay xuống. Hôm nay, tóc hắn không vuốt cao. Ngược lại men theo tia sáng nhàn nhạt xuyên qua khung kính trong mà rũ xuống trán. Bộ dạng ấy, Hồng Nguyên đã từng nhìn thấy. Là lúc con sói chán miếng mồi trên miệng, nó nhả ra và ngay lặp tức quay lưng đi. Tuyệt tình tới mức, nỗi buồn của nó đã bị thứ gì đó sâu thẩm bên trong ăn mòn.

" Tống Vu Lỵ! Nếu hiện tại tôi đi, cậu sẽ mất con bé... vĩnh viễn "

Hồng Nguyên nhìn nụ cười nửa miệng vươn vấn khuôn mặt gã đàn ông. Lửa giận trong người liền không khiến mà bộc phát. Cô nghiến răng ken két, chỉ vào mặt hắn: " Nói tiếng người đi Đường Chính Dật! "

Đường Chính Dật rụt đầu cười ha ha giống như đã thành công chọc giận một kẻ nhát cấy đến độ phát lớn tiếng thế kia. Hắn cười đến no bụng, sau lại hạ tầm mắt:

" Tháng sau hôn lễ sẽ được chuẩn bị... "

Chưa nói dứt lời, Đường Chính Dật liền hưởng trọn một cú tát đến phải nghiêng đầu sang một bên. Thế rồi Hồng Nguyên nắm lấy cổ áo hắn, trợn đỏ mắt: " Thằng khốn! Rồi cậu sẽ làm gì? Hủy chuyến bay rồi sau đó chạy đến nói chuyện với Tống Lăng hay cha cậu bảo ông ta hủy hôn lễ? "

Đường Chính Dật ho một tiếng liền cười cười: " Tống Vu Lỵ là tâm can của cậu không phải sao? Nói ra lời này, cậu không cảm thấy bản thân quá giả tạo? Có cần tôi khen lấy sự thanh cao của cậu không? "

Hồng Nguyên vung tay liền hạ xuống một cú đấm ngay sườn mặt hắn. Hiện tại trong đầu cô chỉ tồn tại duy nhất muốn chữ "đánh", đánh chết cái gã khốn nạn này, đánh đến lúc không còn ngôn từ rẻ mạt nào có thể tuôn khỏi miệng hắn. Thế rồi, Đường Chính Dật để mặc Hồng Nguyên vung tay loạn xạ lên khắp nơi trên người hắn. Phút chốc giấy tờ rơi xuống sàn nhà một mảng trắng tinh, chiếc ghế ngồi lăn lóc sang bên cạnh. Hai người bọn họ đánh đến không biết ta với ngươi. Hồng Nguyên trước nay vốn thể lực rất mạnh, đã vậy còn bước ra từ teakwondo chuyên nghiệp. Một cước tung ra không khác gì nam nhân.

Cuối cùng Hồng Nguyên thở dốc nặng nề, ngồi lên người gã đàn ông khóe môi đang rỉ máu, quần áo sộc sệch.

" Thằng khốn cậu! Tên chết tiệt! Sao cậu không chết cái xó nào cho rồi đi hả? Cậu là ước mơ của con bé, là động lực của con bé, là ái tình một đời của nó. Trái tim của cậu có phải bị chó tha rồi hay không? Sao lại có thể nhẫn tâm đến mức ấy? "

Hồng Nguyên buông lỏng cổ áo hắn, gục đầu xuống. Nước nóng trong khóe mắt kìm không được phải đành lòng rơi xuống hai gò má, phút chốc đã phủ mờ tầm mắt. Cô nghẹn ngào, đấm lên ngực hắn như oán hận.

" Vu Lỵ còn có cậu nhưng bên cạnh Tiểu Tâm có ai? "

Bên cạnh y chỉ có hắn thôi, một đời này chỉ có mình hắn. Vòng tay của Đường Chính Dật chỉ dung chứa đủ đầy cho một hơi ấm. Nhẫn tâm? Hắn đã không phải ngày đầu nữa rồi.

Hồng Nguyên đưa tay lau nước mắt nhưng cớ sao cứ lau mãi mà nó chẳng chịu ngừng. Đường Chính Dật vòng tay, vỗ lưng xoa dịu nỗi đau của cô. Trong đáy mắt ướt sũng, tràn ngập những năm tháng tốt đẹp mà Hồng Nguyên cố gắng cất giữ. Cũng tồn tại tuyệt vọng mà cô vốn muốn chôn vùi. Thế rồi khi bị nhấn chìm bởi thứ nóng rẫy, đôi ngươi xinh đẹp ấy lại trở nên cũ kỹ bởi những bi thương của năm tháng, những đợi chờ vô nghĩa.

Hai kẻ rơi xuống đáy vực. Ta đẩy ngươi, tôi đẩy cậu, lần lượt vùng vẫy trong không trung. Hóa ra họ quen nhau, kết bạn với nhau vì cả hai đều giống nhau. Cố bảo vệ lấy báu vật của chính mình, mặc cho những con thú ngoài hàng rào đang la hét dẫy dụa. Để cuối cùng họ được cái gì? Đã có cái gì trong tay chưa hay mất trắng rồi?

" Dật, cậu và Đông Đông không có tương lai đâu. Đừng nghĩ đến điều đó nữa! "

Đường Chính Dật vẫn lạnh nhạt như vậy. Kể cả khi trong đầu hắn ngập tràn tuyệt vọng. Điều đó hắn thừa biết mà. Nhưng càng như vậy hắn càng muốn giữ chặt lấy người ấy. Đó là tự tôn duy nhất của một gã đàn ông.

" Ra ngoài đi! "

" Cậu làm gì với cái ngỏ cụt hả? Đập tường đi tiếp sao? Sống cuộc sống hồ đồ khiến cậu quen dần rồi à? "

Và dường như lời cảnh tỉnh của Hồng Nguyên đối với hắn là thật. Tối hôm qua, những tàn dư cuối cùng để níu lấy đoạn tình cảm này đã bị một tờ khế ước đoạt mất. Người ấy không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của hắn nữa. Rồi hắn chợt nhận ra, từng ấy tình yêu của hắn chỉ đáng giá năm trăm vạn.

Hồng Nguyên đứng lên, mỏi mệt ùa tới thân thể. Rồi cô đánh cho hắn một cái liếc mắt: " Con bé có mệnh hệ gì, cậu tự mà biết! "

Căn phòng trống trơn, tia nắng yếu ớt lách qua khe hở của tấm màn xám tro. Nhiễu lấy thân thể gã đàn ông. Lần này đánh không nhẹ, để lại trên mặt Đường Chính Dật mấy vết bầm tím. Hồng Nguyên cũng quá khôn lanh rồi, biết hắn có đời nào đánh phụ nữ. Cứ như thế mà đánh cho thõa mãn.

" Ngài có muốn chườm đá lạnh không? "

Đường Chính Dật đứng lên, mò mẫm thanh âm vừa bộc phát. Ra là Hyejin, nữ thư ký quen thuộc. Cô chỉ vừa đặt ly trà nóng xuống và chẳng có lấy biểu tình bất ngờ gì.

" David đã rút lại hợp đồng thưa ngài! "

- --

Chỉ là một buổi sớm, lấp đầy khoảng trời xanh lam là những áng mây bồng bềnh. Dòng người chen qua nhau, xa lạ hay thân quen. Vài giây chạm vai vô tình liệu có để lại vấn vươn? Vô vàng những chuyến xe, có thể ta cũng giống như vậy. Chỉ là một chuyến xe cũ kỹ, dừng ở trạm rồi lại rời khỏi trạm. Sẽ phải bỏ qua những chuyện đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Bắt buộc phải quên đi.

Đối phương yên lặng, cúi gầm khuôn mặt, đặt tầm nhìn lên những giọt nước tròn, lành lạnh đọng trên ly cà phê không đường. Vẫn là mái tóc vàng ấy, đôi mắt xanh biếc ấy. Chưa từng thay đổi điều gì.

" Anh làm phiền em đúng không? ", Kỳ Thời nói, trong mắt hiện nỗi ưu buồn.

Tinh Đông nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: " Kỳ Thời, có lẽ là nhầm lẫn... "

Kỳ Thời ngẩng đầu: " Em? "

Tinh Đông mỉm cười, nhìn qua tấm kính trong. Bên kia đường là đôi tình nhân đang dạo phố. Và rồi cô gái ấy chỉ lên bộ quần áo bày trong cửa hàng. Người con trai thấy thế liền thì thầm vào tai cô gái. Bọn họ khúc khích cười, sau đó họ bỏ qua cửa hiệu đó. Thời khắc họ nhìn bộ váy cưới rực rỡ, trong đáy mắt hạnh phúc đến nhường nào. Cuối cùng họ cho bộ váy cưới đó một lời hẹn ước.

Tinh Đông cười, đến lúc bọn họ rời đi y vẫn không hề quay đầu. Tóc mái y dài quá, đã che mờ đi bi thương trong ánh mắt. Lúc đó, Kỳ Thời chỉ mơ hồ thấy được hạnh phúc giả dối ẩn hiện trên đôi ngươi nâu đậm.

" Chúng ta đều nhầm lẫn rồi Kỳ Thời. Ở một thời điểm nào đó, vô tình chạm vào nhau, vô tình cảm động. Sau cùng lại nhầm lẫn nó là tình yêu. Chúng ta đều đi sai đường rồi "

Đầu mày Kỳ Thời chau lại, vầng trán thoáng chốc trở nên nhăn nhúm khó coi.

" Nhầm lẫn? Anh còn chưa đủ trưởng thành để xác nhận tình cảm của mình hay sao? "

Tinh Đông quay đầu, nhìn thẳng Kỳ Thời. Rồi y đáp: " Tôi cũng trưởng thành rồi nhưng chỉ vừa mới nhận ra tất cả mọi thứ đều chỉ là nhầm lẫn thôi. Kỳ Thời, trong chúng ta đừng ai cố gắng nữa "

Kỳ Thời đập bàn: " Anh chưa đủ khiến em phải tin tưởng? Em trước nay rất giỏi tha thứ cho người khác cơ mà. Tại sao lại chỉ nhẫn tâm với mỗi tôi? Tại sao hả, Đông Đông? "

" Bởi vì không có kết quả. Chúng ta sẽ đi như thế nào đây trong khi đã đứng ở ngõ cụt rồi? "

- --

Có những lúc phải tự đưa ra kết quả cho chính mình...