Nhân Tình Bí Mật

Chương 22




" Ưm... ưm... "

Tinh Đông ngậm chặt cái gối đầu, toàn thân nhể nhại mồ hôi. Trong miệng không ngừng phát ra tiếng nấc nghẹn, hoàn toàn không muốn buông ra một lời dâm đãng. Có lẽ sau bao nhiêu lần sự áy náy trong lòng y chưa hề nguôi đi mà ngày một còn lớn dần.

Đường Chính Dật ở trên luận động. Một cái đâm sâu vào liền khiến trái tim hắn thắt lại. Hắn biết y đang khóc. Tinh Đông là bảo bối, là tâm can của hắn suốt mười mấy năm trời. Một giọt nước mắt của y cũng chưa từng rơi cho bất kỳ một ai ngoại trừ tang lễ hôm đó.

Đường Chính Dật mặc dù không muốn ràng buộc y nhưng chỉ cần nhìn thấy Tinh Đông, nghe thấy giọng nói của y, lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ. Hắn mười mấy năm qua đều nuôi suy nghĩ muốn chạm vào từng phần da thịt mềm mịn, muốn cùng y thân mật giao hợp. Hôm nay, hắn đã có được nhưng chỉ có được thân thể, không có được trái tim y.

Đường Chính Dật luồn tay xuống, lau nước mắt cho Tinh Đông. Lau xong, liền nắm lấy cự vật nhỏ của y tuốt động.

Hai nơi liền tục bị chà xát, kích thích, bắp đùi Tinh Đông kịch liệt run rẫy. Đường Chính Dật hạ người, mút phần gáy của y. Cả hai cơ thể dán sát vào nhau, cọ đến đỏ lớp da lưng trắng hồng.

Hiện giờ, đầu Tinh Đông không hiểu sao lại rất đau nhức, thêm ở nơi tư mật bị ra vào khiến cho không ít khoái cảm xen lấn. Đã làm lần thứ bao nhiêu y cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ nhớ mỗi lần có ý định xuất ra liền bị Đường Chính Dật giữ chặt nơi đó, nhất quyết không cho y xuất trước. Mỗi lần như vậy đều khiến Tinh Đông khổ sở chịu đựng.

Cuối cùng y chịu không nổi, cơ thể mệt đến mức chẳng trụ được nữa đành buông chiếc gối ra. Ngay lặp tức bị cái thúc mạnh của Đường Chính Dật làm cho giật mình, rên lớn một tiếng.

Tinh Đông bấu vào tay Đường Chính Dật, lắc lắc đầu nói: " Van anh... chúng ta dừng lại có được không? Ư... ưm... hức... em... anh buông ra... buông ra... ưm... em muốn bắn... ca... "

Đường Chính Dật kề sát lỗ tai y, nặng nề thở dốc: " Không phải lúc nãy em rất mạnh miệng sao? Hửm? Lúc nãy rất muốn đuổi tôi ra ngoài không phải sao? Vì sao bây giờ đã muốn van lạy tôi? "

Tinh Đông chôn mặt vào gối, từ miệng chảy ra không ít nước. Y dường như rất tức giận với thái độ này của hắn, không ngừng đánh rất mạnh vào cánh tay hắn, quát lớn: " Đừng! Đừng làm nữa! Em không muốn làm nữa! A... a... ưm..."

Đường Chính Dật thật sự ngừng lại nhưng hắn không hề rút ra côn th*t to lớn của mình. Việc này không giúp ích được gì cho y ngược lại còn khiến u huyệt của y không ngừng co rút, siết chặt cự vật của hắn, khó chịu gắp mấy lần.

Đường Chính Dật lạnh nhạt lên tiếng: " Không phải nói muốn tôi dừng lại sao? Bộ dạng của em bây giờ trông vô cùng khổ sở. Nơi này còn đang siết lấy tôi, em đang tự nói dối cơ thể mình? "

Tinh Đông ủy khuất, khó khăn nói: " Anh... anh động... một chút! "

Đường Chính Dật lật người y lại, ngồi lên đùi mình. Rất nhẹ nhàng chạm mũi mình lên mũi y, khẽ khàn nói: " Đừng nghĩ đến việc rời xa tôi! Em nhớ cho kỹ điều đó! "

Tinh Đông thật rất sợ vẻ mặt lúc này của Đường Chính Dật, từng lời nói đều là đe dọa y.

Nói rồi hắn để y ngồi xuống, đưa côn th*t của mình vào u huyệt đang cực lực mời gọi kia, tiếp tục đâm vào. Tư thế này thập phần khiến cái đó vào sâu hơn cả lúc nãy. Đâm một lần liền làm Tinh Đông giật mình, bấu vào tấm lưng của hắn.

Đường Chính Dật ngậm môi y, điên cuồng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ. Tay hắn vê hai hạt đậu hồng hào phía trước. Lúc lại chà sát, lúc lại nắn nắn, lúc lại điêu luyện dùng lưỡi mút chặt hai hạt đậu nhỏ này. Tinh Đông nhịn không được rên lớn hơn một chút, đành lòng phải ngậm lấy môi hắn phối hợp.

Cuối cùng cả hai đều xuất ra dòng bạch trọc tanh nồng. Tinh Đông ở trong lòng hắn còn run rẫy một trận rất lâu. Xong, y dựa đầu vào ngực hắn, đánh một giấc dài.

Đường Chính Dật sức lực vốn đã rất dồi dào. Thêm nữa còn rất chuyên tâm đi tập thể hình. Sau mấy trận kịch liệt chẳng thấy hắn mệt mỏi gì cả. Nhìn Tinh Đông một lúc thật lâu mới chịu đem y đi rửa mấy thứ bên trong.

- ----------

Lúc Tinh Đông tỉnh giấc, trời cũng đã buông xuống ánh cam. Điều khiến y hơi thất vọng chính là không có ai bên cạnh cả. Bụng y bỗng nhiên sôi sùng sục. Chắc Đường Chính Dật có việc bận, y phải tự mình xuống bếp mới được.

Bên dưới vẫn vô cùng nóng rát, Tinh Đông đành mím môi, nén đau đi xuống cầu thang.

Dù sao đi nữa Tinh Đông cũng phải tiếp sức để ngày mai còn đến bệnh viện. Trốn tránh gã Lý Ngụy cũng không phải giải pháp tốt gì. Sợ rằng còn làm gã tức giận hơn gấp mấy lần. Giá như bọn Nhĩ Kha với Jack đều có suy nghĩ như vậy thì hay biết mấy. Biết sao được, ngày mai chắc chắn công việc sẽ chất cao như núi cho xem.

Tinh Đông thở dài một cái.

Trong tủ lạnh không còn nhiều thức ăn. Nói mới nhớ là y rất lâu không đi siêu thị, nhà cửa cũng chưa dọn dẹp. Còn có Y Thiều chưa đưa về.

Y Thiều là một con mèo cái, lông xám. Nhớ không lầm Y Thiều này là do cậu em họ của Đường Chính Dật gửi về nửa năm trước, nhờ chăm hộ. Tinh Đông cũng rất thích mèo. Lúc trước y dọn ra ngoài biết chắc Đường Chính Dật sẽ không ngó ngàng gì đến nó nên tạm để Y Thiều gửi cho một tiệm thú cưng chăm sóc. Chốc nữa chắc nên đến đón Y Thiều về nhà.

Tinh Đông bắt nước sôi chuẩn bị làm ít cà ri. Cả Tinh Đông và Đường Chính Dật đều rất thích món này. Chứng tỏ tay nghề của y cũng đâu có tệ lắm đâu.

Tinh Đông đang xắt ít khoai tây cùng với cà rốt. Bỗng dưng bị ôm từ đằng sau, y lặp tức dừng tay. Vòng tay này rất quen thuộc, nếu không phải của Đường Chính Dật thì chẳng là của ai hết.

Tinh Đông liền tránh né vòng tay của hắn.

Hắn ghì chặt người y lại, kề sát lỗ tai y mà thì thào: " Tôi... phải làm gì đây? "

Từ miệng Đường Chính Dật tỏa ra mùi rượu rất nồng nặc. Không biết hắn đã uống từ lúc nào.

Đường Chính Dật gục xuống vai y, cách vài giây lại nói: " Tôi phải làm sao đây? "

Rất nhiều lần như vậy, Tinh Đông đều không đáp trả. Cuối cùng y nói với hắn: " Em giúp anh nấu canh giải rượu. "

Đường Chính Dật lần này rất ngoan ngoãn buông y ra, loạng choạng đi tới bàn ăn. Tinh Đông trầm mặc rất lâu. Lẳng lặng lấy điện thoại ra gửi một dòng tin nhắn

" Ca ca say rồi! Luôn gọi tên của chị... "

- -----------------------