Nhân Tình 2

Chương 145: Chương 145





Nhã Ân đang loay hoay dọn dẹp, chợt, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Cô suy nghĩ một hồi rồi nhanh chân ra mở cửa.

Đón khách đến nhà bằng một nụ cười nhưng nụ cười ấy vội tắt khi thấy người đứng trước mặt.

Nhã Ân ngạc nhiên, đôi môi khẽ nói vài lời:
Như Ly!
Phải! Đúng như những gì Như Ly đã hứa, cô ta sẽ quay trở lại.

Như Ly mặc lên mình bộ váy hoa nhẹ nhàng cùng đôi hài thấp khác hẳn với những bộ trang phục gợi cảm trước đây.

Mới có một thời gian ngắn không gặp trông cô ta khác đi rất nhiều, lại có thể lột xác biến thành một con người mới.

Như Ly nghiêng đầu mỉm cười với cô:
Lâu quá không gặp! Cô không định cho tôi vào nhà hay sao?
Nhã Ân chau mày khó chịu:
Làm sao cô biết được tôi đang ở đây?
Chuyện đó không quan trọng, có một chuyện quan trọng hơn mà cô cần phải biết.


Chúng ta có thể nói chuyện trong nhà chứ?
Nhã Ân trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mở cửa cho Như Ly vào trong.
Ngồi xuống ghế sofa trong phòng, Nhã Ân vội lên tiếng:
Có gì nói luôn đi.

Tôi không muốn cô câu giờ để ở lại trong nhà tôi.
Như Ly nhướn mày gật đầu mấy cái rồi lấy trong túi ra một quẻ thử thai đưa cho Nhã Ân:
Đây! Cô xem đi.

Tôi đang mang thai con của anh Phong.

Cô làm thế nào thì làm con tôi không thể không có bố.
Nhã Ân cầm quẻ thử thai lên, trên đó quả thật hiện hai vạch.

Như Ly liếc nhìn thái độ Nhã Ân, trong đầu cứ nghĩ cô sẽ tức giận nào ngờ hành động của Nhã Ân khiến cô ta bất ngờ.
Nhã Ân không nói một lời lẳng lặng ném que thử thai vào thùng rác.

Cô vắt chéo chân, tay khoanh trước пɡựᴄ, ngữ điệu kinh miệt có chút châm chọc:
Cô nghĩ tôi sẽ tin vào vào mấy thứ đồ giả này sao?
Đây không phải đồ giả.

Nó là thật!
Kể cả nó có là thật đi chăng nữa thì chắc gì đã là của chồng tôi.

Con người cô lăng loàn qua lại với biết bao nhiêu đàn ông.

Có khi chính cô không biết bố đứa bé trong bụng là con của ai nên mới tìm đến chồng tôi ăn vạ.
Vậy là cô không tin?
Phải!
Nhã Ân khẳng định một câu chắc nịch.

Như đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra, Như Ly tiếp tục lấy trong túi ra một bức ảnh đưa cho Nhã Ân, vẻ mặt vô cùng đắc ý:
Đây, cô xem đi.


Bức ảnh này được lấy ra từ camera trong chung cư tôi đang ở.

Một tháng trước Đình Phong có tới tìm tôi và dĩ nhiên tối hôm đó anh ấy không về nhà.

Còn bọn tôi làm gì trong đêm chắc cô cũng đoán ra được.

Que thử thai cô có thể không tin nhưng ảnh check từ camera thì chắc chắn là thật.
Nhã Ân cầm tấm ảnh trên tay, đôi lông mày khẽ nhíu lại suy nghĩ.

Cô nhớ khoảng một tháng trước anh có đi công tác ba ngày.

Trong ba ngày đó anh ít khi gọi điện về nhà, cô gọi điện cũng thường xuyên tắt máy.

Ngày hôm sau trở về, trong lúc dọn đồ thì ngửi thấy trên áo khoác anh có mùi nước hoa phụ nữ.

Nhã Ân nghĩ có thể là của khách hàng nên không suy nghĩ gì nhiều.

Bây giờ nhận được tấm ảnh này từ Như Ly, thời gian hoàn toàn trùng khớp với lúc anh đi công tác hơn nữa đây cũng không phải ảnh ghép.

Anh lại giở chứng ngựa quen đường cũ?
Nhã Ân liếc nhin bộ dạng đắc ý của Như Ly.

Mặc dù trong lòng đang rất tức giận nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Ném bức ảnh sang một bên, Nhã Ân thở dài đáp:

Cứ coi như chồng tôi đã ở lại qua đêm với cô hôm đó.

Như vậy thì đã sau ăn bánh trả tiền thôi mà có gì to tát.
Cô nói vậy là có ý gì?
Ý gì nữa? Chẳng phải trước đây cô cũng hay bám theo mấy tên nhà giàu để lấy tiền sao? Ra giá đi! Hôm đó cô ở với chồng tôi hết bao nhiêu? Tôi trả!
Cô nói ra những lời này không thấy ngượng à? Chồng mình ra ngoài tìm người phụ nữ khác, cô không cảm thấy bản thân không đủ năng lực sao?
Tôi đủ năng lực trả tiền cho những cuộc chơi đó là được.

Đến cuối cùng cùng anh ta vẫn về với tôi đó thôi.

Đàn ông mà, thỉnh thoảng lại muốn ăn của lạ.

Tôi chỉ hơi thất vọng vì chồng mình chọn người không ra gì thôi.

Đừng nhiều lời nữa, ra giá đi.

Bao nhiêu?
Cô!!!.