Nhân Tình 2

Chương 107: Chương 107





Vương Đình Phong hạ tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Gia Hân đáp:
Cảm ơn cô! Có cô ở đây tôi không còn lo vấn đề về sức khỏe nữa.
Gia Hân mỉm cười đáp lại.

Vốn dĩ sức khỏe của Vương Đình Phong rất tốt chỉ là tạm thời mất trí nhớ.

Sau một thời gian nếu tiến triển tốt có thể nhớ lại, thứ thuốc mà cô cho anh uống đơn giản chỉ là thuốc bổ không có tác dụng chữa bệnh.

Anh hiểu lầm cô là y tá, đưa cô về nhà để chăm sóc cho bản thân.

Cô cảm thấy không nên nói dối nhưng khi thấy Như Ly lộng hành, đối xử không tốt với chị dâu của cô bản tính háu thẳng bỗng nhiên trỗi dậy.

Cô không thể để anh mình bị một con hồ ly dắt mũi được.
Thấy anh mãi vẫn chưa uống thuốc, cô thì không thể đứng đây đợi mãi liền lên tiếng:
Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép!
Không cần để Vương Đình Phong đồng ý, Gia Hân đã quay người chuẩn bị rời đi.
Dáng vẻ hấp tấp, vội vã của cô nhanh chóng bị anh bắt gặp.

Vương Đình Phong hỏi dò:
Trông cô có vẻ sốt ruột?
Đúng vậy! Tôi có hẹn với chị Nhã Ân cùng nói chuyện nên không có thời gian.

Thuốc tôi để ở đây, anh nhớ uống!

Nói rồi, Gia Hân nhanh chân rời khỏi phòng.

Vương Đình Phong nhìn theo với gương mặt ngơ ngác.

Rõ ràng anh đưa cô về đây để chăm sóc sức khỏe cho anh nhưng cuối cùng lại thành kỳ đà cản mũi.
Gia Hân rời khỏi phòng sách, hí hà hí hửng đi dọc dãy hành lang.

Vừa bước được vài bước vô tình va phải một người đàn ông.

Cô đưa tay lên xoa trán, cúi đầu hối hả:
Tôi xin lỗi, do tôi bất cẩn nên mới va phải anh.

Anh có...
Gia Hân ngẩng đầu lên nhìn, lời nói còn chưa hết câu đã ngừng lại khi thấy gương mặt của người đối diện.

Đôi môi khẽ mấp máy vài chữ:
Vương Đình Viễn!
Gia Hân giật mình hoảng hốt khi biết người mình va phải không phải ai khác mà chính là Vương Đình Viễn.

Họ đứng đối diện nhau, dường như trên gương mặt cả hai đều có sự ngạc nhiên.

Một người thì thắc mắc còn người kia lại chỉ muốn tìm chỗ lui.
Em làm gì ở đây? Sao bỗng nhiên lại tới nhà tôi?
Hàng loạt câu hỏi dồn dập từ phía Vương Đình Viễn bất ngờ ập đến khiến Gia Hân nhất thời không phản ứng kịp.


Cô liên tục dời ánh mắt sang nơi khác, dường như không dám nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình.

Nắm bắt được tâm tư của cô, Vương Đình Viễn tiếp tục lên tiếng:
Em theo Vương Đình Phong về đến tận đấy sao?
Lúc này, Gia Hân mới ngẩng đầu lên đối diện với Vương Đình Viễn.

Không hiểu vì sao khi nãy cô có cảm giác bất an như thể vừa bị bắt gian tại trận.

Nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, cô và hắn đã không còn quan hệ vậy thì đâu cần giấu giếm.

Dù sao khi ở đây, hắn cũng không thể giở trò với cô, Gia Hân hít một hơi thật sâu, điềm tĩnh đáp:
Đúng! Tôi theo Đình Phong về đây.

Nhưng không phải với tư cách mà anh đang nghĩ trong đầu, tôi đến đây để làm y tá riêng của anh ấy.
Gia Hân vừa dứt lời, Vương Đình Viễn cười phá lên.

Thái độ của hắn khiến cô khó chịu ra mặt:
Anh cười cái gì chứ? Có gì đáng cười hả?
Phải! Rất đáng cười.

Em nói làm y tá riêng cho anh ta trong khi bản thân lại đến từ một quán bar.

Y tá gì? Y tá trên giường thì đúng hơn!
Anh!!! Tôi không muốn nói chuyện với một kẻ không có lý lẽ như anh.

Tránh đường cho tôi đi.
Vương Đình Viễn vẫn đứng yên một chỗ không hề coi để tâm tới lời Gia Hân nói.

Cô trừng mắt nhìn anh, tránh sang bên phải liền bị hắn chặn lại, chuyển sang bên trái hắn cũng không tha..