Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 689: C689: Chương 689




Quyết định được một lúc, tất cả mọi hoang mang trên mặt cô ta biết mất, vẻ mặt cô ta bình tĩnh ngồi trên sofa không hể mở miệng, hoàn toàn quyết đoán.

Nếu địch không có hành động gì thì ta cũng không có hành động, cô ta nắm chặt hai bàn tay, quyết đánh chết cũng không mở miệng.

“Nếu như con tự mình nghĩ cách lừa Giang Anh Tuấn một mình ra đây, thì đương nhiên bố sẽ lo liệu tối. Bố đảm bảo từ đó về sau trên thế giới này không còn có Giang Anh Tuấn này nữa, con muốn cao chạy xa bay hay là muốn ở lại chỗ này, thì chúng ta đã đều xóa bỏ không còn một mối quan hệ nào.”

Điều kiện rất nhiều, việc mà cô được yêu cầu cần làm cũng đơn giản, tuy đơn giản nhưng lại tương đối khó nói ra, muốn đánh lừa Giang Anh Tuấn ra đây. Theo căn cứ vào trình độ khôn ngoan của người đàn ông kia, ông ta có thể cũng đã biết cô ta ta muốn làm cái gì.

“Một mình con thì không dễ làm, Giang Anh Tuấn nhất định sẽ mang theo vệ sĩ. Hơn nữa nhà họ Nhancũng không còn ở trong tay con nữa. Chuyện này con không thể xử lý được.”

Sau khi cân nhắc được một chút thì, thì Trần Tuấn Tú đổi sang một tư thế thoải mái hơn một chút, gác chéo chân rồi bắt đầu mặc cả:

“Bố chỉ phụ trách những chuyện về sau, có thể diệt trừ Giang Anh Tuấn hay không là tùy thuộc vào con. Bố có thể cho con ba ngày để suy nghĩ, hãy đến tìm bố vào bất cứ lúc nào.”


Trần Tuấn Tú nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Trần Nhật Linh nhìn chằm chằm vào cầu thang tối đen một lúc, rồi quay đầu bỏ đi.

Bên ngoài trời mưa to, và trời cũng sắp tối, phía xa có gió từ trên núi thổi tới, quay đầu liếc nhìn căn nhà đang đứng sừng sững này.

Trong biệt thự tối om, Trần Nhật Linh nhếch miệng, khẽ cười một tiếng rồi chậm rãi che ô đi về.

Một khi đã đưa ra quyết định thì muốn quay đầu lại cũng không thể được. Kể từ thời điểm cô gặp Trần Tuấn Tú, sau đó thì chuyện gì cũng đã không phải cô ta có thể khống chế được.

Cô ta chậm rãi đi trên đường chính, bắt xe đến địa chỉ mà Dương Thừa Húc đã gửi cho cô ta, cả người ướt sũng ngồi trên xe, gió thổi khiến cô ta lạnh đến rùng cả mình.

Trần Nhật Linh đóng cửa kính xe rồi nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố một lúc. Khóe miệng cô ta nhếch lên, giống như dã thú đang ngủ đông, lạnh đến đáng sợ.


Những ngày tháng yên tĩnh trôi nhanh tựa như nước chảy, trong chớp mắt miễn cưỡng chạy trốn khỏi tay của Giang Anh Tuấn một tuần trước chỉ để kết thúc toàn bộ công việc.

Còn về phía nhà với Nhan Nhã Quỳnh, NhanKiến Định vẫn bận túi bụi như trước, ngay cả trước khi vô công rồi nghề vẫn ở nhà công tước Otto.

Không biết anh ấy đã làm gì trong hai ngày qua, mà bình thường cũng không thấy hình dáng của anh ấy đâu.

Hiếm khi thời tiết hôm nay thời tiết tốt, tiện tay có chuyện Giang Anh Tuấn tự mình lái xe, cả gia đình ba người hòa thuận chuẩn bị ra ngoài đi shopping.

Hải Phòng đã vào cuối thu, lá trên đường đã rơi gần hết, trung tâm thành phố không còn náo nhiệt như ngày xưa nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tụm năm tụm ba người thì thầm với nhau trong trung tâm mua sắm, tất cả mọi người đều có riêng một nhóm nhỏ cho mình, và họ đều đắm chìm giữa thế giới riêng của mình.

“Nhất định là phải đi trung tâm mua sắm sao?”

Tuy rằng người thì đã đứng ở đích, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm một lần nữa.

Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày, đột nhiên buông tay ra: “Nếu anh không muốn thì cũng không cần tới, em không có ép buộc anh, hơn nữa anh phải tự mình giúp em đi!”

Nói xong thì cô nắm lấy bàn tay của NhanHướng Minh không do dự gì mà đi về phía trước.