Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 515: Chương 515





Nhìn thấy cậu bé đang xem rất hăng say, Giang Anh Tuấn nổi lên một ý xấu.

Anh khẽ khàng đi đến, sắc mặt không biểu cảm, nói bên tai của NhanHướng Minh.

“A…”
Hoàn toàn không để ý đến bên cạnh mình còn có người, cậu bé bị giật mình, nhảy xuống giường, xông vào phòng tắm như một cơn gió, biến mất trước mặt Giang Anh Tuấn.
Vốn dĩ chỉ muốn đùa cậu bé thôi, không ngờ lại bị dọa sợ đến mức ấy, Giang Anh Tuấn sờ mũi mình, bàn tay bất đắc dĩ thu lại, ho nhẹ một tiếng, đẩy xe lăn vào trong nhà tàm.
Vừa mới đi được nửa đường, cửa phòng tằm mở ra.

Giang Anh Tuấn kinh ngạc nhếch mày, động tác ở tay dừng lại, đợi khi nhìn rõ người ở đó, anh vô thức nuốt nước bọt, đẩy xe lăn về sau hai bước, mới chậm rãi ổn định lại.

“Giang Anh Tuấn, anh bao nhiêu tuổi rồi, lại còn hù dọa Hướng Minh!”

Cô đang giặt khăn yên ổn trong phòng tắm, cậu bé đột nhiên xông đến ôm cô, trên mặt toàn là nước mắt, vừa khóc vừa vùi đầu vào lòng cô.
Nhan Nhã Quỳnh chưa bao giờ thấy Hướng
Minh khóc thảm thương như thế này, cô xoa đầu nhỏ của cậu bé, cảm thấy đau lòng.

“Nhã Quỳnh, em nghe giải thích…”
“Mẹ… Chúng ta, chúng ta về nhà có được không…”
Cậu bé khóc thút thít bước ra từ sau chân của Nhan Nhã Quỳnh, kéo vạt áo của cô mà khóc rất thảm thương.

“Hướng Minh, bố không phải cố ý đâu.”
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, Giang Anh Tuấn sợ đến mức da đầu cũng tế dại, người anh cứng đơ, anh đẩy xe lăn lên, cả mặt đều là hối hận.

“Ngoan, không sợ nữa, chú ấy chỉ là muốn chơi với con thôi, Hướng Minh, mẹ biết hôm nay con phải chịu tủi thân, thế nhưng chủ chỉ có một mình, nếu như hôm nay chúng ta đi rồi, chú ấy ở một mình sợ hãi thì phải làm như thế nào? Mẹ biết bảo con tha thứ cho chú ấy có chút khó khăn, thế nhưng Hướng Minh của chúng ta là một người đàn ông tốt, chúng ta không so đo với chú ấy được không?”
Cô cảm thấy đau lòng, sắp phải rời đi rồi, nếu như Hướng Minh chống đối Giang Anh Tuấn, chỉ sợ sau này sẽ phải chịu ấm ức…

“Mẹ, con không muốn có bố, con muốn ở cùng mẹ mãi cơ.”
NhanHướng Minh bĩu môi, cúi đầu vùi vào lòng Nhan Nhã Quỳnh, giọng nói có chút buồn bực.

“Hướng Minh, xin lỗi, trước đây là do bố không tốt, bổ xin lỗi con được không?”
Giang Anh Tuấn im lặng một lúc, đẩy xe lăn qua đó, dừng lại trước mặt NhanHướng Minh, mím môi xoa mái tóc ngắn của cậu bé.
Nhiều năm như vậy, số người và việc để anh xin lỗi có thể đếm được trên bàn tay, trải nghiệm này đúng thật làm anh cảm thấy kỳ lạ.
NhanHướng Minh: “..”
Cậu bé sống chết vùi vào lòng Nhan Nhã Quỳnh không ngẩng đầu lên, dáng vẻ trừ mẹ ra không quan tâm đến ai hết, im lặng kháng cự lại Giang Anh Tuấn, vốn dĩ người này đến cướp mẹ mình đã không thích, bây giờ thì hay rồi, còn cố ý hù dọa người ta.
Ôm cậu bé ngồi lên giường, Nhan Nhã Quỳnh trừng mắt nhìn Giang Anh Tuấn, mấp máy miệng cảnh cáo.

“Nghỉ sớm một chút đi, nếu có thể anh muốn để quản gia đưa Hướng Minh đi gặp ông nội.”
Giang Anh Tuấn liếm đôi môi khô của mình, giơ tay chạm vào gương mặt đó ứng của cậu bé, vừa động vào đã bỏ ra, quay mặt nhìn Nhan Nhã Quỳnh cười.

“Để sau đi, em đưa Hướng Minh đi nghỉ một chút.”
Nhan Nhã Quỳnh miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ không có chuyện gì, cúi đầu nhỏ tiếng nói với cậu bé ở trong lòng.