Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 505: Chương 505





“Nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi?”
Vội vội vàng vàng xông vào phòng bệnh như thế không giống như Lâm Tiến Quân bình thường, nhất định là có chuyện gì đó.
“Trần Hiền mang theo thi thể của Vũ Tuyết Phương, dụ Trần Tuấn Tú đi tới vách núi phía sau khách sạn ở thành phố Hải Phòng, cũng sắp đến nơi rồi.

Chủ tịch, chúng ta có cần nhúng tay không?”
Nhà họ Trần có nội loạn, thì coi như Sunrise cũng được nghỉ ngơi một chút.

Trước đó công trình bị đình công để chỉnh sửa bây giờ đã bắt đầu được thi công trở lại, chỉ vì có điều khách sạn đó bị cư dân mạng chỉ trích quá mức, còn chưa xác định được khi nào thì có thể mở lại được.
“Tìm một vài phóng viên tới đó quay chụp một chút, để cho người của chúng ta để ý bên đó, tìm thời cơ thích hợp để Trần Tuấn Tú đi theo Vũ Tuyết Phương”
Anh ta đã nhiều lần động tới cái vảy ngược của anh, Giang Anh Tuấn không kiềm chế nổi nữa, nếu có thể khiến cho anh ta phải đau khổ cả ao Iì nơi rồi.
“Chủ tịch, chúng ta có cần nhúng tay không?”
Nhà họ Trần có nội loạn, thì coi như Sunrise cũng được nghỉ ngơi một chút.


Trước đó công trình bị đình công để chỉnh sửa bây giờ đã bắt đầu được thi công trở lại, chỉ vì có điều khách sạn đó bị cư dân mạng chỉ trích quá mức, còn chưa xác định được khi nào thì có thể mở lại được.
“Tìm một vài phóng viên tới đó quay chụp một chút, để cho người của chúng ta để ý bên đó, tìm thời cơ thích hợp để Trần Tuấn Tú đi theo Vũ Tuyết Phương”
Anh ta đã nhiều lần động tới cái vảy ngược của anh, Giang Anh Tuấn không kiềm chế nổi nữa, nếu có thể khiến cho anh ta phải đau khổ cả triển của tập đoàn Phước Sơn khá tốt.
Cho dù hiện tại nội bộ đang bị chồng chất nhiều vấn đề mục nát, nhưng nếu như có thể nuốt hết được toàn bộ thì đối với Sunrise mà nói, sẽ được lợi nhiều hơn hại.
Nhưng cũng có một vấn đề rất quan trọng, theo như tình hình hiện tại của Sunrise thì muốn thâu tóm được toàn bộ tập đoàn Phước Sơn cũng là cả một vấn đề không nhỏ.

Nếu như hành động không tốt thì rất có thể sẽ khiến chính mình bị hao tổn.
“Cứ trông chừng nó đừng để bị rơi vào tay Trần Hiền là được, những chuyện khác thì tạm thời không cần quan tâm”
Ở thành phố Hải Phòng này có nhiều người để ý như vậy, chỉ cần tạm thời Trần Hiền không thể dành thời gian lo thêm cả bên này, thì sớm muộn gì Phước Sơn cũng bị phân chia ra hết.
Chỉ cần nó không ở trong tay nhà họ Trần, thì vào tay ai anh cũng không quan tâm.


Bản thân anh chẳng có chút hứng thú nào với nhà họ Trần cả, cùng lắm thì cũng chỉ là một miếng thịt nhão, có gì đâu mà tranh.
“Vâng, Chủ tịch.

Chuyện của nhà họ Trần, anh có muốn đưa bà chủ tới xem trò hay cùng không?”
Bây giờ bố con nhà họ Trần đang tranh chấp với nhau, tính ra Nhan Nhã Quỳnh cũng rất vui khi được đi xem trò hay này.

Huống chỉ cứ ở lại bệnh viện trong một thời gian dài thì cũng không tốt lành gì.
Yên lặng liếc nhìn Giang Anh Tuấn một cái, Lâm Tiến Quân thở dài, cúi đầu rời đi.
Anh ta đi rồi, toàn bộ hành lang chỉ còn lại hai hàng vệ sĩ đứng canh gác.
Giang Anh Tuấn nheo mắt nhìn về phương xa, ánh nắng sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, một bên mặt anh được ánh nắng chiếu vào sáng rực rỡ, nửa bên kia lại như bị bóng tối ăn mòn, đen kịt không nhìn ra cảm xúc.

Hai thái cực sáng tối cùng xuất hiện trên một con người, khiến Giang Anh Tuấn nhìn có vẻ có chút quỷ quyệt.
Cùng lúc đó ở một vách núi phía sau khách sạn Hải Phòng đang rất náo nhiệt.

Trần Hiền đặt một tay lên quan tài băng chứa thi thể của Vũ Tuyết Phương, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Trần Tuấn Tú, điên cuồng nói: “Bố, bố suy nghĩ kĩ đi! Rốt cuộc là bố cần mẹ con hay là Phước Sơn!”