Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 292: Chương 292





“Anh thật sự không hề biết gì?”
Đôi tay Nhan Nhã Quỳnh run run đặt trên áo Giang Anh Tuấn, đôi mắt cô đẫm lệ nhìn anh.

“Nhã Quỳnh, tất cả đều là anh sai, năm đó anh…
“Giang Anh Tuấn, anh không có ai, đều là em sai, bao nhiêu năm qua đều là em sai, là em hiểu lầm anh, là em có lỗi với anh… Hức hức, Anh Tuấn, năm đó, tại sao năm đó… Tại sao anh phải làm vậy với em… Cô không ngờ mọi chuyện là như vậy, trong lòng cô đột nhiên trống rỗng, giống nhất tất cả mạnh mẽ và kiên trì đều bị rút sạch.

“Anh đưa em về trước nhé, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.


Giang Anh Tuấn ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh, anh nhíu mày quay đầu nhìn lại bệnh viện, sau đó quay đầu ra hiệu cho tài xế đứng cách đó không xa rồi lại cúi đầu an ủi cô gái trong lòng mình.

Quay lại nhà mình, anh ôm Nhan Nhã Quỳnh đã khóc đến mệt lả lên, cõi lòng Giang Anh Tuấn mềm mại, động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

“Em ở tạm chỗ của anh nghỉ ngơi một lát, nếu bây giờ em về nhà với dáng vẻ này sợ rằng sẽ khiến anh trai em hiểu lầm anh”

Giang Anh Tuấn xoa đầu cô, anh tự nhiên đi lấy nước giúp cô lau mặt sau đó nằm lên giường nhẹ giọng dỗ cô ngủ.

Dường như cô đã khóc đến mệt rồi nên không lâu sau đã ngủ mất, khóe mắt cô vẫn còn ươn ướt, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

“Bảo người hầu chăm sóc cô ấy thật tốt, nói với mợ chủ rằng tối nay tôi sẽ về ăn cơm với cô ấy.

Trong tay anh vẫn còn nhiều việc phải làm, tuy rằng đã trải qua một số chuyện, nhà họ Trần cũng đã rơi vào thế yếu, nhưng ai biết được con cáo già Trần Tuấn Tú kia còn con bài chưa lật nào không.

Phải khiến nhà họ Trần sụp đổ hoàn toàn mới có thể coi như nhổ cỏ tận gốc.

“Chủ tịch cứ yên tâm”
Lâm Tiến Quân vừa mới chạy đến, anh ta vừa th ở dốc vừa gật đầu đáp lại.

Lúc này tập đoàn Phước Sơn đã vô cùng hỗn loạn, mọi chuyện xảy ra như thế khiến công ty không còn lại mấy người, hiện tại chỉ có Trân Tuấn Tú và Trần Hiền đang ở trong phòng chủ tịch, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại nghĩ cách đối phó.


“Cuối cùng thì Liễu Tường Minh đã xảy ra chuyện gì? Mau liên hệ với ông ta!”
Trần Tuấn Tú đứng bên cửa sổ, ông ta nhìn chằm chằm con đường lớn đang có không ít xe qua lại bên dưới mà lửa giận cháy lên ngùn ngụt, chỉ một thông tin chưa được kiểm chứng đã hủy hoại toàn bộ mọi thứ của ông ta.

Chuyện này sao có thể khiến ông †a cam tâm được, cho đến lúc này mà Giang Anh Tuấn còn chưa bị giết thì thật quá tức cười!
“Bố, chiều hôm qua con đã nói rõ với lão già Liễu Tường Minh đó rồi, con cũng không biết hôm nay ông ta bị làm sao nữa.

Ban đầu khi mọi chuyện vừa xảy ra con có liên lạc với ông ta, thế nhưng không cách nào tìm được ông †a.

.

con sợ rằng ông ta đã trốn mất rồi!”
Rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, không ngờ lại bị thua ngược lại nhanh như thế.

“Con chắc chắn rằng ngày hôm qua khi con đi gặp Liễu Tường Minh thì không có ai nhìn thấy?”
Trân Tuấn Tú nhắm mắt lại, gương mặt ông ta càng lúc càng nặng nề, lúc này ông ta giống như một ác quỷ chui ra từ địa ngục vậy, sự dữ tợn đã hiện rõ trên mặt ông ta.

“Bố, ngày hôm qua con rất cẩn thận, con xác định rằng không có ai theo dõi mới bước ra khỏi cửa, không thể có người nào theo dõi con đến biệt thự của Liễu Tường Minh được, hơn nữa…
“Mày nói mày bàn việc trong nhà Liễu Tường Minh à, đầu óc mày bị làm sao thế? Mày học tập bên ngoài bao nhiêu năm cuối cùng học được toàn thứ vô dụng như vậy à?”