Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 147





Giang Anh Tuấn nhìn chăm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt có hơi lơ đễnh, cậu bé đó chính là con của Lê Quốc Nam.
Dường như cô đã quên anh rồi kết hôn với Lê Quốc Nam, còn sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nhưng rõ ràng hai người họ mới là yêu nhau.

Lễ ra Lê Quốc Nam chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của họ, nhưng bây giờ lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.
Giang Anh Tuấn không thể chấp nhận được sự tương phản như vậy, anh ôm đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào.

Nhan Nhã Quỳnh, nước mắt dân dần chảy xuống.
Là lỗi của anh, nếu không phải vì lúc trước anh kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thì Nhan Nhã Quỳnh của anh đã không lâm vào nguy hiểm như vậy, đây đều là báo ứng mà anh phải gánh chịu.
"Đi điều tra đi, bao gồm tất cả chuyện năm năm trước, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lê Quốc Nam thì phải điều tra rõ ràng cho tôi: Khi đó Lê Quốc Nam làm dứt khoát như vậy, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ngờ vậy mà anh ta đã che dấu Nhan Nhã Quỳnh suốt năm năm, nhưng không sao cả, chỉ cần Nhã Quỳnh trở về rồi thì anh có rất nhiều biện pháp để thay đổi thái độ của cô.
Anh cũng rất thích cậu bé Hướng Minh đó, anh cũng không ngại nuôi con giúp Lê Quốc Nam...

Đi theo Nhan Nhã Quỳnh suốt quãng đường trở về nhà, Giang Anh Tuấn ở lại trong xe cho đến khi trời tối, đèn trong biệt thự sáng lên, sau khi Lê Quốc Nam đi theo.

Nhan Kiến Định vào trong, lúc này anh mới mặt không chút cảm xúc, bảo tài xế lái xe rời đi.
Mỗi ngày sau đó, anh đều ở trước cửa biệt thự của nhà họ Nhan, chờ chút cơ hội này để có thể nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh.

Ngay cả công ty cũng không thèm quan tâm, cứ ở đây tha thiết chờ mong.
Sau khi Nhan Nhã Quỳnh mồ hôi đầm đìa đưa Hướng Minh trở vê nhà, dẫn cậu nhóc đang nhăn nhăn nhó nhó đi tắm rửa xong, cô nằm trên giường, ngơ ngác cầm điện thoại.
Mới trở về được vài ngày, nhưng không ngờ mấy hôm trước lại gặp phải người mà vốn dĩ cô định tránh, may mà lúc trước cô đã mô phỏng tình cảnh đó nên mới không xuất hiện sơ hở gì.
Nhưng năm năm không gặp, dường như anh vẫn như trước đây, khuôn mặt vẫn lạnh lùng...
Đang suy nghĩ miên man về Giang Anh Tuấn, đến khi Nhan Kiến Định về nhà gọi cô đi ăn cơm, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, đi theo anh ấy xuống lầu với tâm trạng mất hồn mất vía.

Một bữa cơm mà không hề biết mùi vị gì, cô thở dài đặt bát cơm xuống, ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Cậu bé có hơi lo lắng cho mẹ mình nên cũng buông bát đũa xuống, muốn nhanh chóng đến xem nhưng Nhan Kiến Định đã ngăn lại.
Nhìn thấy con ăn cơm xong, cô dỗ dành cậu bé lên lầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nhan Kiến Định.

“Nghe quản gia nói rằng hôm nay em vừa trở về thì có điểm gì đó là lạ, có chuyện gì vậy?”
Anh ấy đau lòng chạm vào giữa hai đầu lông mày của cô, ra hiệu cho Nhan Nhã Quỳnh tỉnh táo lại.
“Không sao cả, nhưng mà, anh ơi, hôm nay em gặp Giang Anh Tuấn rồi”
Sắc mặt cô có hơi tái nhợt, hai bàn tay Nhan Nhã Quỳnh đang khoác trên cổ tay của Nhan Kiến Định đã lạnh buốt, cô cúi đầu xuống, giọng nói nặng nề không chút tinh thân.
"Trước khi về nước anh đã nói thế nào, Nhan Nhã Quỳnh, anh còn tưởng rằng lúc trước em hứa với anh trở về Hải Phòng, em đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại Giang Anh Tuấn bất cứ lúc nào.
Dù sao thì em cũng là người trưởng thành rồi, không thể suốt ngày cứ ở nhà được.

Chỉ cần đi ra ngoài thì nhất định sẽ đụng phải Giang Anh Tuấn, đây là chuyện không thể tránh khỏi”