Nhìn thấy Tập Vanh rơi lệ, nụ cười ngại ngùng trên mặt Tư Đồ biến mất, anh ta từ trong phòng đi ra, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt ông.
Trong quân đội không kết bè kết phái như xã hội đen, cũng không cho phép lập nhóm hay nhận học trò, Tư Đồ và Tập Vanh là ngoại lệ. Tập Vanh thật sự quý mến người tài, vốn là sĩ quan dạy đánh cận chiến, vừa thấy đã chấm ngay anh chàng Tư Đồ vừa gia nhập quân đội.
Sau khi quan sát Tư Đồ ba năm tròn, Tập Vanh mới âm thầm nhận anh ta làm học trò, mang tuyệt học cả đời truyền hết cho anh ta.
Trong quân đội, Tư Đồ luôn gọi Tập Vanh là sĩ quan, chỉ có khi ở riêng mới gọi ông là thầy.
Tập Vanh tính tình nóng nảy, đầu lại trọc, vóc dáng không cao, lại mắc bệnh ít t*ng trùng nên đã sớm bỏ ý định lập gia đình hay sinh con, chỉ chuyên tâm dạy dỗ Tư Đồ như con đẻ, có thể nói đã hết lòng hết dạ.
Tư Đô hy sinh, gã Tập Vanh cứng rắn trong mắt mọi người thế mà lại không chịu nổi đả kích. Ông không tiếp tục công việc sĩ quan huấn luyện mà chỉ lo vùi đầu tra xét về cái chết của Tư Đồ, mặc kệ vấp phải cản trở mọi bề, làm mất lòng bao nhiêu người, cho đến khi tìm ra hung thủ…
Tập Vanh vươn tay ra, cánh tay rắn chắc của ông hơi run lên.
“Thầy biết thằng nhóc cậu không dễ chết vậy đâu. Con mẹ nó mạng cậu lớn thật, đạn bắn ngay vào giữa trán mà vẫn sống được. Tốt! Tốt! Tốt! Chỉ cần cậu còn sống là tốt cả!”
Tay của Tập Vanh đặt tay lên đầu Tư Đồ, chầm chầm vuốt xuống vai anh ta và bóp nhẹ vài cái.
Ấm áp, rắn chắc, đàn hồi.
Là cơ thể của người sống.
“Thầy ơi, thật ra…”
“Đừng nói gì hết! Đừng nói những lời làm thầy nổi giận! Bằng không thầy đánh cho thằng nhóc nhà cậu mười ngày không xuống giường nổi.”
Tư Đồ trong lòng cay đắng, anh ta thà rằng Tập Vanh đánh anh ta một trận.
“E hèm, sĩ quan, chúng ta vào trong rồi nói.” Phong Thu thấy Tập Vanh không chấp nhận lời giải thích nào, chỉ muốn tin vào những gì mình thấy nên gã đành khuyên thử một câu.
“Được, vào rồi nói, mọi người vào đi. Nhóc con đứng dậy đi, thầy biết lâu vậy cậu không đến gặp thầy là có nỗi khổ riêng. Trúng một phát đạn vào giữa trán, có mất ký ức tạm thời cũng là chuyện thường.” Tập Vanh tâm trạng khá tốt, vỗ vai Tư Đồ bảo anh ta đứng dậy, rồi nắm chặt tay Tư Đồ kéo anh đi như bay vào căn phòng đang sáng đèn cứ như sự anh ta chạy mất.
Vừa vào là thấy ngay phòng vệ sinh và đường đi, sâu hơn là là một phòng khách không lớn lắm, phía trái phòng khách có cửa, đoán rằng dẫn vào phòng ngủ của Tập Vanh.
Phòng khách được trang trí đơn giản nhưng cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, hoàn toàn chẳng giống nơi ở của một người đàn ông lớn tuổi độc thân.
Trong phòng khách có đặt tủ kính, bên trong trưng bày vài kỷ niệm chương và quà kỷ niệm.
Thành Chu chưa kịp nhìn kỹ thì Tư Đồ lại quỳ xuống trước mặt Tập Vanh.
Tập Vanh cau mày nhìn Tư Đồ rồi quát: “Làm cái gì nữa? Bị nghiện quỳ rồi à? Đã bảo không đánh cậu là không đánh cậu, đứng dậy đi. Đi, rót cho tôi ly trà.”
Tư Đồ không đứng dậy, cũng không quay đầu lại, tay anh ta vung nhẹ một cái.
Bình thủy đặt trên bàn dựng lên, nắp ấm trà tự động mở ra, lá trà đặt trong lon bay vào ngay trong ấm, công tắc bình thủy tự đè xuống rồi đổ nước vào ấm trà.
Ấm trà tự động rót nước tráng trà đổ đi, sau đó nước nóng lại rót vào ấm trà, ấm trà xoay tròn nhè nhẹ, cuối cùng tự rót ra ly nước trà vàng trong xanh biếc.
Ly trà đầy tám phần vững vàng bay tới trước mặt Tập Vanh, Tư Đồ đưa hai tay dâng lên.
Phong Thu đóng cửa lại.
Cả gian phòng chìm trong im lặng.
Tập Vanh đột nhiên cười ha hả, dụi mắt nói: “Nhóc con đợt này còn có năng lực đặc biệt? Không tệ, không tệ, xem như đại nạn không chết tất có hậu phúc!”
Tập Vanh nhận lấy ly trà.
Tư Đồ bình tĩnh nói: “Thầy à, con đã chết rồi.”
“Bốp!” Tập Vanh đập thẳng ly trà lên bàn.
“Nhóc con mày cố ý muốn bị ăn đòn đúng không? Được!” Tập Vanh bắt đầu siết chặt nắm đấm.
“Con đã làm quỷ hơn năm năm rồi. Thầy, nếu không phải thầy dạy con phép thổ nạp và cách rèn luyện tinh thần, bây giờ có lẽ con đã đầu thai sang kiếp khác, hoặc không đã bị lũ ác quỷ khác ăn thịt.”
Tập Vanh ngừng tay.
“Thầy, thật ra trong lòng thầy hiểu rõ học trò của thầy đã chết rồi, chết đến không thể chết hơn được nữa. Thầy quên rồi sao, chính tay thầy rửa ráy xác của con, chính tay thầy đưa con vào lò thiêu, cả tro cốt của con cũng do tự thầy vốc từng chút một cho vào hũ.”
Tập Vanh thở gấp.
“Thầy, học trò bất hiếu dập đầu lạy thầy!”
“Cốp cốp cốp!” Hết một tiếng lại đến một tiếng đập đầu vang dội, Tư Đồ dập liên tục chín cái.
Cả người Tập Vanh ngã ra sô pha, ông lấy một tay che mắt, mất thật lâu sau mới nói: “Tôi đang nằm mơ sao? Rõ ràng tôi vừa chạm vào cậu, cậu còn sống mà.”
“Thầy, con biến thành thế này cũng có lý do.”
Thành Chu trong lòng quặn lên, anh tin tưởng người trong căn phòng này nhưng không hy vọng Tư Đồ sẽ kể chuyện của mình ra.
Hồng Diệp vỗ tay anh, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, Tư Đồ không nói năng lung tung đâu.”
Quả nhiên quá trình biến thành nửa người nửa quỷ của Tư Đồ kể không hề nhắc đến Thành Chu.
“Có lẽ vì lúc bấy giờ con chết quá không cam lòng, cũng có lẽ vì con… Sức mạnh tinh thần của con hơi khác thường, cộng thêm cách rèn giũa tinh thần thầy dạy, lúc ban đầu con tránh khỏi lời triệu tập của địa phủ, trở thành cô hồn.”
“Lúc đó con vô cùng muốn báo thù, muốn lắm, nhưng lại vô tình rơi vào nơi không nên đến. Nơi đó có không ít ác quỷ hung tàn, con không muốn trở thành thức ăn bị chúng ăn tươi nuốt sống nên chỉ đành đấu tranh, may mà số con còn may mắn, lay lắt đánh bại được tên cầm đầu rồi rời khỏi nơi đó.”
Thì ra Tư Đồ toàn ăn thịt ác quỷ – Thành Chu cảm thấy an ủi đôi chút.
Tư Đồ vẫn đang tiếp tục giải thích.
“Sau đó con lang thang tới đủ khắp những nơi nguy hiểm, vừa rèn luyện bản thân vừa truy tìm đầu mối việc con bị hãm hại. Trời xanh không phụ người có lòng, vào lúc con tra được gần hết mọi chuyện, con gặp được một kỳ tích giúp con biến thành nửa người nửa quỷ. Hồi ấy Hà Sinh cũng có mặt, cậu ấy đã giúp đỡ con.”
Tập Vanh nhìn Hà Sinh.
Hà Sinh đứng dậy, quay sang ôm quyền chào Tập Vanh.
“Cậu ta cũng là ma quỷ?” Tập Vanh bình tĩnh nhìn Tư Đồ.
“Dạ, cậu ấy là ma tốt, chưa bao giờ hại người. Sau này nhờ cậu ấy mà con quen biết cha con Thành Chu, hai người là người trong nghề, có thể giúp con đối phó với kẻ thù bên ngoài, hiện tại con đang ở nhờ nhà họ.”
Tập Vanh đưa tay lên sờ cái đầu bóng lưỡng.
Trong lòng Tư Đồ sinh lòng cảnh giác.
Nước mắt của ông không còn nữa, một chút cảm xúc vô ý để lộ ban nãy cũng bốc hơi hết.
Vẻ mặt bây giờ của ông mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc, đây… tuyệt đối là màn mở đầu cho một trận đòn!
Tư Đồ lại muốn biến mất.
“Hà Sinh là ma tốt, chưa từng hại người, vậy còn cậu?”
Tới rồi! Tư Đồ cả người cứng đờ.
“Cậu bảo cậu không muốn bị lũ ác quỷ ăn tươi nuốt sống, thế cậu làm sao trốn khỏi sự đuổi giết của chúng? Lại làm cách nào để đánh bại tên cầm đầu của chúng?”
Tư Đồ nuốt nước miếng, lặng lẽ dịch đầu gối về phía sau.
“Năm năm trời, gần sáu năm trời, nhóc con cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tới gặp tôi không? Hay đây chỉ là một giấc mơ?”
Người có mắt đều nhận ra lửa giận của Tập Vanh đã xông lên tới não, trông điệu bộ này là chuẩn bị tính sổ thằng học trò vì tội bất hiếu đây mà.
Tập Vanh đột nhiên vỗ đùi cái bốp khiến mọi người giật nảy.
Ông chỉ vào Tư Đồ và mắng: “Lúc mày chết bố quả thật vô cùng đau lòng! Xem mày như con trai, tự dưng mất đi không đau lòng được sao? Thế nhưng!”
Tư Đồ cười tự giễu.
“Bố không đi tra về cái chết của mày thì thôi, tra một cái là hết cả hồn! Lúc bấy giờ bố cứ thấy lạ tại sao thái độ của cha mày là lạ, vừa đau lòng lại phẫn nộ, rồi có chút dằn vặt, còn mẹ mày… không đến.”
Tư Đồ cắn răng nói: “Thầy! Chuyện này có lý do của nó, tuy những gì thầy tra được có lẽ là sự thật, nhưng sự thật này là do người khác cố ý đưa đẩy hãm hại con, học trò của thầy… Thầy cảm thấy con sẽ gây ra chuyện không bằng loài cầm thú đó sao?”
Tư Đồ vừa nói ra câu cuối thì vẻ mặt co rúm, một luồng sát khí từ trên người anh ta ùn ùn lan ra nhanh chóng.
Hồng Diệp cau đôi mày nhỏ, bàn tay con con giơ lên không trung vẽ một vòng tròn tạo thành cái ***g che chở cho mình và Thành Chu.
Hà Sinh: “…” Quý ngài không mở rộng phạm vi thêm tí tẹo được sao?
Hồng Diệp nhướng mày, ngươi tự bảo vệ được, còn hai tên kia ngươi lo luôn đi.
Hà Sinh bất đắc dĩ chỉ đành đến trước mặt Triệu Cảm và Phong Thu dựng kết giới bảo vệ cả hai.
Phong Thu và Triệu Cảm tự nhiên cảm thấy chung quanh lạnh cóng, chẳng hiểu vì sao trong lòng sinh ra lửa giận. Nhưng đúng vào lúc muốn trút giận, Hà Sinh đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người, bầu không khí lạnh lẽo biến mất, lửa giận cũng nguôi đi trong chốc lát.
Phong Thu và Triệu Cảm rùng mình ớn lạnh, sợ hãi nhìn Tư Đồ lúc bấy giờ đang bị bao trong một làn khí màu đỏ.
Tập Vanh bình tĩnh ngồi trên sô pha, sự thay đổi trong nháy mắt của học trò mình ông chứng kiến rõ hết.
Nhưng luồng sát khí và oán khí ấy lại tự động tránh ông ra, Tập Vanh không bị ảnh hưởng tí nào.
“Phong Thu, Triệu Cảm, hai cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi chút đi, chút nữa tôi đến tìm các cậu.” Tập Vanh đột nhiên quay sang dặn dò hai người.
Phong Thu, Triệu Cảm gật đầu, nghe lời ông rời đi. Những lời kế tiếp quả thật không thích hợp để họ nghe.
“Chuyện tối hôm nay không được hé răng nửa chữ ra ngoài.” Tập Vanh dặn dò.
Phong Thu, Triệu Cảm gật đầu hứa: “Sĩ quan yên tâm.”
Sau khi hai người Phong, Triệu rời đi, bầu không khí trong phòng dường như thay đổi đôi chút, có vẻ dễ chịu hơn một tẹo.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Tập Vanh hơi nghiêng người về phía trước tỏ vẻ sẵn sàng nghe đầu đuôi mọi chuyện.
“Thầy, trước hết thầy nói con hay thầy biết được bao nhiêu, như vậy con dễ bổ sung hơn, bằng không có quá nhiều chuyện để nói, con cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.”
Tập Vanh gõ nhịp lên tay vịn sô pha, hơi nghiêng đầu nhìn về phía ba người Thành Chu.
Tư Đồ: “Thầy, họ là người con tin tưởng nhất trên đời, giống thầy vậy ạ.”
“Ồ?” Tập Vanh đánh giá Thành Chu, nhìn thế nào người này cũng không giống loại đàn ông chân chính, cứng rắn kiên cường. Nhìn Thành Chu cứ có cảm giác là nhân viên bán hàng gặp đầy ngoài đường.
Tập Vanh lại nhìn đứa bé trong lòng Thành Chu. Ừm, thằng bé này mặt mũi khá lắm, vừa nhìn là thấy yêu thích. Có điều dường như trông quá mỏng manh, bốn, năm tuổi còn rúc trong lòng bố không chịu xuống đất, nếu thành thói quen thì dù bản chất có tốt đến đâu cũng dễ biến thành vô dụng.
Kết quả của việc nhìn tới nhìn lui là Hà Sinh vẫn vừa ý ông nhất. Nhìn một cái là biết ngay đứa bé này thành thật, không nhiều toan tính, có chiều sâu, tính tình hiền hòa, vừa khéo bổ khuyết cho Tư Đồ, không tệ, tốt lắm!
Tập Vanh hất cằm về phía Hà Sinh, “Cậu kia, trong tủ có chocolate khách tặng, cậu lấy cho thằng bé ăn đi. Trên bàn có trà, mấy cậu tự rót uống đi, tôi không cần khách sáo mời mọc chi nữa.”
Hà Sinh mỉm cười: “Cảm ơn ạ.”
“Đi đi! Đứng ngây ra đấy làm gì? Khách sáo với tôi sao?”
Tập Vanh trừng mắt, Hà Sinh lập tức đến tủ lấy chocolate ra.
Hồng Diệp nhìn thấy là loại chocolate rất đắt hay quảng cáo trên TV thì ấn tượng về ông già tốt lên chút đỉnh.
Hồng Diệp chọn viên nhân hạnh nhân bóc ra bỏ vào miệng rồi tiện thể bóc luôn cho ông già nhà nó một viên.
Tập Vanh nhìn động tác của Hồng Diệp thì mặt thoáng nở nụ cười. Tuy hơi yếu đuối nhưng rất có hiếu, chứng tỏ còn dạy dỗ được. Ừ, ngày mai bảo cậu ta gửi con qua đây, mình sẽ chỉnh lại thói hư tật xấu cho nó, với dạy nó đạo lý làm người, võ thuật à… Không vội, nuôi cho khỏe mạnh hơn rồi tính.
“Thầy?” Tư Đồ cười khổ. Thầy đừng có thấy thứ mình thích là tỏ vẻ ham muốn lộ liễu quá như vậy chứ? Còn lộ liễu hơn hồi đó thầy nhìn con cơ!
“À, nhóc con cậu vẫn còn ở đây à.” Tập Vanh hừ lạnh.
Tư Đồ ngoan ngoãn quỳ nghiêm chỉnh.
Tập Vanh mấp máy môi vài lần nhưng định nói lại thôi.
Thấy Tập Vanh có vẻ khó xử và tức giận, Tư Đồ đành chủ động hỏi: “Thầy, chắc thầy cũng biết con có một đứa con trai đúng không ạ?”
“Mẹ mày!” Tập Vanh đột nhiên nổi giận, đứng phắt dậy đá Tư Đồ một cái.
“Mày nói xem chuyện mày làm ra có còn giống con người hay không? Bố trăm phương ngàn kế thăm dò được tin ấy! Sớm biết vậy bố thật chỉ mong sao mình chưa từng đi điều tra! Mày nói xem mày sao lại…”
Tư Đồ hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại, cố kiềm chế nói: “Con và mẹ con bị người khác hãm hại!”
Cái gì?! Thành Chu, Hà Sinh cả kinh.
Chân mày Tập Vanh dựng ngược cả lên, chỉ vào Tư Đồ và quát tháo: “Rốt cuộc là chuyện thế nào? Mày nói rõ xem!”