[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 4 - Trớ Chú (Nguyền Rủa)

Chương 4




Lý Gia Thành vừa mở miệng đã kêu: “Thành sư huynh!”

Thành Chu trượt tay, thiếu chút nữa làm rớt di động xuống đất luôn.

“Lý Gia Thành hả? Có chuyện gì không? Đừng nói là công ty…”

“Không phải! Là hai mẹ con kia! Họ mất tích rồi!” Giọng nói đầy vội vàng và nôn nóng của Lý Gia Thành truyền đến điện thoại di động, “Xin lỗi nhé, anh Thành, khó khăn lắm anh mới cứu được những người đó, vất vả lắm anh mới giúp nhóc ma kia gặp lại mẹ… Vậy mà em… để lạc họ mất rồi.”

Thành Chu hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, Tư Đồ bèn đi đến đoạt điện thoại, sẵn tiện mở mở loa ngoài: “Chuyện gì thế? Nói rõ ràng xem, hai mẹ con đó mất tích lúc nào? Ở nơi nào? Khi đó cậu đang làm gì? Lúc ấy có chuyện gì đáng chú ý xảy ra không?”

Thành Chu quay lại giúp Hà Sinh dọn bàn.

“Hai mẹ con ấy mất tích vào khoảng ba giờ sáng. Lúc em nhận được tin thì đã gần ba giờ rưỡi.”

Lý Gia Thành lấy lại bình tĩnh với tốc độ chóng mặt khiến Thành Chu không khỏi hoài nghi không biết rằng ban nãy tên này có cố tình thể hiện sự vội vàng và nôn nóng để lừa hắn hay không.

Hồng Diệp lon ton đến phòng khách, kéo laptop qua rồi ngồi khoanh chân trên ghế sa lon.

Giọng nói của Lý Gia Thành vang lên thật rõ qua điện thoại:

“Theo quy định mới, trước khi em đưa hai mẹ con ấy vào Địa phủ thì họ phải đến trại tập trung ác quỷ cấp bốn để chờ phán quyết của Phán quan cấp bốn.”

“Trại tập trung ác quỷ cấp bốn… là gì vậy?” Thành Chu tò mò hỏi Hà Sinh.

“Cái này đợi lát nữa nói cho cậu sau.” Tư Đồ không đợi Hà Sinh mở miệng bèn cắt ngang. Gã cực kỳ tập trung vào chủ đề, nếu không sẽ bị lạc hướng mất thôi.

“Âm ti Lý, cậu nói tiếp đi.”

Lý Gia Thành bên kia đầu dây nói tiếp: “Em đã đưa họ đến trại tập trung ác quỷ cấp bốn và rời đi, nhưng vào ba giờ rưỡi sáng hôm nay em lại nhận được tin báo rằng hai mẹ con ấy đã thoát khỏi trại tập trung. Đầu trâu mặt ngựa cấp bốn đã được phái đi bắt họ, nhưng họ đã biến mất trên đường âm phủ gần lâu đài ma mất rồi.”

“Cậu có chắc đã rà soát kỹ khu vực xung quanh lâu ma không?”

“Vâng. Em còn hỏi không ít khách thường trú, nhưng họ đều nói rằng mình không thấy hai mẹ con đó.”

“Ấn ký linh hồn của họ có còn ở đây không?” Tư Đồ hỏi.

Lý Gia Thành thoáng ngập ngừng, “Đó là điều khiến em lo lắng. Tuy sổ quỷ của Địa phủ có ghi tên của hai mẹ con, nhưng em không cảm thấy ấn ký linh hồn của bọn họ nữa. Việc này nghĩa là chắc chắn linh hồn của họ không bị tiêu tán, mà họ đã nắm được cách tháo bỏ hoặc xoá bỏ ấn ký linh hồn.”

Lý Gia Thành bỗng khẽ thở dài, “Không biết lúc này chỉ mỗi hai mẹ con biết được cách này, hay cả đám ác quỷ ở trại tập trung cấp bốn cũng đã biết hết rồi nữa.”

Tư Đồ không hề để tâm đến nỗi lo của Lý Gia Thành. Những ác quỷ thoát được sự khống chế của Địa phủ cũng không phải lần một lần hai. Địa phủ luôn chịu khó quan sát và nâng cấp phương pháp khống chế những ác quỷ này —— Thế nên lúc nào mà chẳng có phương pháp tiến bộ được đề ra?

Hơn nữa, hẳn sau khi hai mẹ con kia trốn thoát, Địa phủ nhất định sẽ tăng cường quản lý trại tập trung ác quỷ cấp bốn thôi.

Tư Đồ hỏi thẳng: “Vậy sao cậu không tranh thủ thời gian đi tìm hai mẹ con kia mà tìm Thành Chu của chúng tôi làm chi?”

Thành Chu giơ ngón cái… Hỏi hay lắm!

Lý Gia Thành ho khan một tiếng, “Em muốn mời anh Thành giúp đỡ.”

“Xin lỗi nhé, cậu ấy bận lắm.” Tư Đồ tỏ vẻ sắp tắt điện thoại.

Lý Gia Thành vội nói: “Em có thể trả thù lao! Em cũng có thể xem như không phát hiện anh với Hà Sinh luôn.”

Tư Đồ nhướn mày, “Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”

“… Tư Đồ, anh có thể cho em nói vài câu với anh Thành được không?” Lý Gia Thành hạ giọng, nhưng thái độ lại trở nên cương quyết.

Tư Đồ nhìn Thành Chu, nếu như không tất yếu, gã cũng không muốn đắc tội một tên Âm ti chút nào.

Thành Chu gãi đầu, hắn thấy vẫn nên né tránh mấy chuyện quái quỷ này thì hơn. Ở nhà hắn chịu đựng hai con quỷ lớn và một con quỷ nhỏ chưa rõ thuộc tính là đã đủ lắm rồi, hắn thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện của Lý Gia Thành, cho dù gã có giao thù lao đi chăng nữa.

Thấy Thành Chu khoát tay, Tư Đồ cười nói: “Thành Chu nhà chúng tôi bảo rằng cậu ấy quen đồng nghiệp Lý Gia Thành trong công ty chứ không biết Âm ti Lý sư đệ.”

Lý Gia Thành nhanh chóng lên tiếng trước khi Tư Đồ tắt điện thoại: “Anh Thành, hai mẹ con đó rất biết ơn anh, còn xin em được gặp anh một lần, mà sau khi gặp anh không lâu, họ liền trốn ra trại tập trung ác quỷ cấp bốn rồi mất tích. Anh thật sự không để bụng chuyện này sao?”

“… Tôi có thể giúp cậu được gì?” Thành Chu do dự ba giây, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

Tư Đồ nhìn Hồng Diệp.

Hồng Diệp cứ chăm chú vào máy tính, không có bất kỳ chỉ thị nào.

Tư Đồ cũng không ngăn cản Thành Chu nói chuyện với Lý Gia Thành.

“Hai mẹ con ấy có cảm tình với anh lắm. Nếu như anh ra mặt để nói chuyện với họ thì chuyện này có thể giải quyết trong hoà bình, họ sẽ không phạm phải sai lầm lớn hơn, em cũng có thể báo cáo kết quả công tác sớm sớm một chút.” Lý Gia Thành trông có vẻ rất thẳng thắn.

Tư Đồ lắc đầu, đi qua giúp Hà Sinh dọn chén đũa vào phòng bếp. Gã chẳng muốn bình luận gì về loại người như Lý Gia Thành, chỉ hi vọng Thành Chu đừng quá ngốc mà trở thành một trong những bàn đạp để con người đó leo lên mà thôi.

Thành Chu tốt xấu gì cũng là dân kinh doanh mấy năm trời, thế nên cũng nhìn ra lỗ hổng trong lời nói Lý Gia Thành. Hắn vừa lau bàn vừa hỏi: “Vậy thì vẫn phải tìm ra hai mẹ con đó mới được. Cậu đã nghĩ xem phải tìm ở đâu chưa? Tìm bằng cách nào?”

“Em tính bắt đầu tìm từ gia đình cô ta.” Lý Gia Thành hiển nhiên đã suy tính trước, “Bỏ qua ba người nhà họ Hoàng, Diêu Phương Thanh cũng rất hận cha mình, và theo em biết thì gần đây ba người nhà Hoàng đều gặp phải các vấn đề lớn nhỏ, nhưng Diêu An – cha của Diêu Phương Thanh – thì lại bình yên vô sự.

Nếu như sự thù hận của Diêu Phương Thanh vẫn chưa phai thì ngoại trừ nhà Hoàng, chắc chắn cô ấy sẽ quay về để gây rắc rối cho cha mình. Nếu có thể, em hi vọng đàn anh có thể đi trước để xem xét tình huống. Dụ được Diêu Phương Thanh xuất hiện càng tuyệt, còn nếu không dụ được thì vẫn tốt hơn so với em tự mình bứt dây động rừng.”

“Anh tính trả thù lao nhiêu?” Một giọng nói non nớt chợt vang lên.

Thành Chu nhìn sang Hồng Diệp.

“Tôi có thể…”

Không để Lý Gia Thành nói xong, Hồng Diệp tiếp tục: “Không lấy minh tệ thông dụng của Địa phủ, không lấy dụng cụ đặc biệt, không lấy vật liệu bày trận thi pháp… Chỉ cần tiền của dương thế.”

Lý Gia Thành trầm ngâm bên điện thoại một hồi lâu rồi đáp: “Hai mươi nghìn Nhân Dân Tệ.”

Hồng Diệp bĩu môi, xúi giục Thành Chu, “Ba, ba có thể tắt điện thoại được rồi đấy.”

Lý Gia Thành lập tức đổi giọng: “Năm mươi nghìn!”

Thành Chu hơi dao dộng.

Hồng Diệp duỗi bàn chân nhỏ ra, lấy gót chân ấn lên nút tắt điện thoại—— điện thoại hiện đang nằm ngay trên bàn trà.

Thành Chu la lên, “Đừng có dùng chân! Nhóc mày không có tay sao? Lười chết bỏ!”

Chuông điện thoại vang lên lần nữa.

Thành Chu định nghe máy nhưng lại bị Hồng Diệp cướp đi.

Sau khi Hồng Diệp và Lý Gia Thành cò kè mặc cả, bảng giá cuối cùng như sau:

Tìm được một trong hai mẹ con, thù lao năm mươi nghìn, hai người một trăm nghìn;

Khuyên giải hai mẹ con quay về Địa phủ lĩnh án: một người một trăm nghìn, hai người hai trăm nghìn;

Giúp Lý Gia Thành một lần, thù lao năm mươi nghìn.

Đến khi Lý Gia Thành cúp điện thoại, Thành Chu vẫn chưa thể tin được rằng bọn họ vừa nhận được một cuộc giao dịch với giá cao như vậy.

Thành Chu ngồi trên ghế nệm bấm ngón tay tính tiền công tìm ra và khuyên giải hai mẹ con Diêu Phương Thanh về Địa phủ, “… Trời, gần ba trăm nghìn ư?!”

“Hồng Diệp thu tiền như thế cũng không nhiều đâu, mức giá này là thấp đấy. Dù sao thì hai mẹ con Diêu Phương Thanh là ác quỷ cấp bốn và còn có khả năng xoá bỏ ấn ký linh hồn. Điều này nói rõ họ đã mạnh lên, nghĩa là có ai đó đang âm thầm giúp đỡ họ, mà người giúp đỡ được bọn họ chắc chắn không thể nào yếu hơn tôi được.”

Tư Đồ cầm ly cốc mọi người thường dùng đi ra khỏi nhà bếp, Hà Sinh theo sau bưng một bình trà sữa nóng hổi to đùng.

“Cậu có biết những pháp sư phù thuỷ muốn siêu độ tôi lúc trước ra giá bao nhiêu không?” Tư Đồ ngồi xuống góc sa lon.

“Bao nhiêu?” Thành Chu đón lấy bình giữ nhiệt trà sữa từ Hà Sinh rồi rót đầy từng cốc. Hà Sinh cũng lùi bước ngồi xuống cạnh Tư Đồ.

“Thấp nhất là năm trăm nghìn, cao nhất là ba triệu.”

Tay Thành Chu run lên, suýt làm đổ trà sữa ra ngoài.

Tư Đồ cười, không nói ra cấp bậc ác quỷ của mình ở chốn Địa phủ, “Hơn nữa cho dù cuối cùng vẫn không thành công, bọn họ vẫn nhận được lợi nhuận từ tiền đặt cọc. Tiền đặt cọc bình thường là 30% tiền thù lao.”

Thành Chu nhanh chóng nhìn qua Hồng Diệp, Hồng Diệp lên tiếng mà chẳng thèm ngẩng đầu: “Chút nữa Lý Gia Thành sẽ chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản của anh đấy.”

“Bao nhiêu?” Thành Chu kích động hỏi.

“Chín mươi nghìn.”

“… Giàu to rồi!”

Tư Đồ nghe vậy bèn cười to.

Hà Sinh thở dài, đành nói thẳng ra: “Anh Thành, phát tài không dễ dàng như vậy đâu. Làm việc này trông nhiều tiền là thế, nhưng nguy hiểm cũng rất cao, cơ bản là phải dồn hết sức mình, hơn nữa trước đó còn phải chuẩn bị cho những tổn thất lớn nữa.

Ở chợ quỷ, một lá bùa trị quỷ cấp bốn tương đương với hai mươi nghìn Nhân Dân Tệ, mà một lá bùa cấp bốn như thế cùng lắm là chỉ bắt nó mà thôi, muốn khống chế hoặc tiêu diệt nó thì mình phải có trên năm lá bùa cấp bốn có lực sát thương tương ứng, nếu không thì sẽ không tài nào xử lý nó được. Không những thế, những lá bùa có lực sát thương rất đắt, và không phải bùa cấp bốn nào cũng trị giá hai mươi nghìn đâu.”

Thành Chu há hốc rồi cười khổ. Quả nhiên, tiền tự dâng đến cửa chỉ có ở trong mơ mà thôi!

Hà Sinh nói tiếp: “Nếu anh tự làm bùa bày trận thì còn có thể tiết kiệm được một chút, nhưng các loại vật liệu để làm cũng chẳng hề rẻ. Nếu anh muốn mua vài thứ như áo cà sa hoặc pháp khí có tác dụng phòng thân và tấn công thì càng đắt hơn nữa. Anh Thành, lần trước em hỏi anh rồi đấy, anh có muốn học vẽ bùa không?”

Thành Chu xoắn xuýt một hồi lâu.

Hồng Diệp ra quyết định thay hắn, “Ngày mai bắt đầu học!”

Thành Chu muốn phản đối…

… Nhưng Hồng Diệp lại đả kích hắn một câu, “Ba à, ba yếu quá!”

Thành Chu đau khổ nói: “… Học thì học, dù sao cũng đỡ hơn không biết. Cái đó có khó học không?”

Hà Sinh cười, “Phải xem anh có thiên phú về phương diện này không đã. Nếu có tài thì học cực nhanh, còn nếu không có… thì dù có vẽ mười nghìn bức tranh hồ lô cũng không xài được, đừng nói đến vẽ được bùa có pháp lực chính thức.”

Thành Chu gật đầu, lo lắng về tiền đồ của mình. Một lần nữa, hắn cảm giác sâu sắc rằng cuộc sống bình thường mà mình hằng mong chờ đang chạy tứ tung oanh tạc đến đâu mất tiêu rồi!

“À mà quỷ cấp bốn với bùa cấp bốn mà mấy đứa nói là gì? Cấp bốn mạnh đến mức nào? Tổng cộng có bao nhiêu cấp? Còn trại tập trung ác quỷ là gì?”

“Cái đó không vội, mọi người xem cái này trước đi.” Hồng Diệp ngắt lời Thành Chu, dời laptop lên trên bàn trà.

Thành Chu và hai người còn lại cùng nhìn vào.

“Những bức thư nguyền rủa bất truyền lại tràn lan trên mạng một lần nữa. Phải chăng do có quá nhiều người khóc than vì chúng không được gửi nên nội dung nguyền rủa đã thật sự giáng xuống?”

Thành Chu ngây ngẩn, “Gì đây? Tin kiểu này mà cũng đăng sao? Microblogging Yan Huang sao lại để lọt lưới tin tức chưa chứng thực thế này?”

Hồng Diệp cười lạnh, “Rất thú vị đúng không? Câu chuyện dậy sóng về khe xuyên việt vừa dứt thì những bức thư nguyền rủa lại bắt đầu tràn ngập trên mạng rồi.”