[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy chủ phòng kia, Thành Chu vội vã kéo tay Hồng Diệp chạy ra ngoài.

Cho dù chủ phòng họ Hồ có hú hét thế nào cũng không để ý.

Vừa đi qua phòng an ninh thì bảo vệ chạy ra, thật giống như đã đợi bọn họ cả buổi trời.

“Anh gì đó ơi, xin anh chờ một chút. Tôi có việc muốn nói với anh!”

Thành Chu quay người lại.

Hồ Chí Quân nhìn bác bảo vệ, giậm chân một cái rồi đi ra cổng chính khu chung cư, vẫy taxi rời đi.

“Trời ạ!” Nấu bữa cơm trong tình trạng chết não xong, một nhà hai người ngồi vào bàn ăn, Thành lão huynh ôm bát ăn cơm than thở.

“Nhóc nói xem trên đời này có căn phòng nào như thế không?” Bởi, ta nói sao mà nó rẻ đến vậy! Ba trăm sao? Hừ! Ở là xác định chết chắc luôn!

Hồng Diệp nhíu mày bất mãn nhìn hai đĩa thức ăn và một chén canh khó coi trên bàn, cũng xác định là ứ thèm đụng đũa.

“Anh nói xem trên đời này có món nào khó ăn như thế không?”

Hắn liền trừng mắt: “Nhóc mày không ăn miếng nào sao? Không ăn đồ ăn cũng chẳng chịu ăn canh! Anh bảo mày ăn ít lại chứ không phải không ăn nha! Với lại trẻ con không được kén ăn đâu đó!”

“Này không gọi là kén ăn có được không?! Có giỏi thì anh ăn thử đi!” Hồng Diệp quăng đũa, dứt khoát không ăn.

“Ăn thì ăn. Anh còn chẳng muốn nấu cho mày ăn nữa! Đồ nhóc quỷ kén cá chọn canh! Đồ con nít không ai thương!” Anh nhà lầm bầm gấp một miếng thịt ba chỉ xào hẹ* cho vào miệng.

….

Nhai nhai nuốt nuốt.

“Ngon mà!” Thành anh nhà tỉnh rụi buông chén, húp một ngụm canh cải trứng**.

“Nhóc nói xem chuyện này có phải là trùng hợp không?” Thành Chu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

“Tóm lại là anh muốn nói cái gì?” Hồng Diệp bắt đầu hết kiên nhẫn, lúc nãy ăn không no nên đâm ra bực mình!

“Ba trăm đồng ấy… Một tháng ba trăm đồng, phòng ở như vậy, ba gian một sảnh, mới toanh, ngay khu trung tâm, chất lượng tốt, gần công ty, một tháng ba trăm đồng, rẻ quá trời quá đất luôn!”

“Vậy anh phải thuê đi chứ!”

“Không được!” Thành Chu nghiêm mặt, vươn đũa tới chiếc đĩa bên kia ── thịt kho cà tím***.

“Nhóc ngẫm lại chuyện xảy ra hôm nay xem. Còn lời nói của bác bảo vệ nữa. Bốn hộ thuê trước đó không có ai thoát nạn cả! Đầu tiên là một người làm công đột nhiên bệnh chết.

Thứ hai là một bà già ngã chết trong phòng tắm.

Thứ ba là một trong ba sinh viên vừa mới tốt nghiệp bị thủy tinh từ cửa sổ sát sàn đâm vào thắt lưng, đến bây giờ còn nằm viện nè! Đấy, nhóc nói cửa thuỷ tinh đang bình thường sao lại đâm vào thắt lưng cậu ta được? Gần đây nhất là một người lao động trí óc, một cô gái chỉ mới hai mươi bốn tuổi xuân, nhóc mày nói xem tại sao cô ta đang sống tốt sống khoẻ lại đi tự tử? Nghe nói bạn trai cô ấy vào hôm sau sau khi phát hiện ra chuyện này cũng tự tử luôn!” Thành Chu buông chén cơm vỗ bàn, nói: “Hồng Diệp! Đi xuống lầu mua nửa cân bao tử cay**** coi!”

Mắt Hồng Diệp loé sáng, khe khẽ cười gian: “Nếu anh không sợ tôi ăn uống no nê ở ngoài xong rồi trở về thì tôi đi mua cho.”

“Mày … mày …! Rốt cuộc là ai dạy mày cái tính này thế này!” Ba Thành vừa chửi vừa với tay lấy nước uống.

Hồng Diệp căn bản không để ý tới hắn, đập bàn kêu to: “Nhanh đi mua! Nhanh đi mua đi!”

Ba ba Thành Chu thở dài, buông ly nước, “hiếu thảo” với thằng con mà nhận mệnh đi mua đồ.

Thứ Hai đầu tuần, Thành Chu bị nhóc con lôi kéo, phải xin nghỉ việc tạm thời ở công ty.

Năn nỉ mãi mới níu kéo được một ngày nghỉ ăn lương.

Xong xuôi thủ tục nghỉ học ở mẫu giáo, hai cha con chạy tới trường tiểu học làm thủ tục nhập học nhưng lại gặp phiền phức.

“Vì sao lại không được chứ?” Mặt Thành Chu như đưa đám.

Chủ nhiệm trưởng kiên nhẫn giải thích: “Không phải tôi không muốn cho con anh đến trường. Nhưng mà theo quy định của trường, thứ nhất, lúc này không phải thời điểm nhập học, hơn nữa cũng sắp đến kì nghỉ đông rồi.

Thứ hai, con anh còn nhỏ quá, trường tiểu học quy định học sinh phải từ bảy tuổi trở lên, anh hẳn là biết điều này nhỉ?”

“Tôi biết. Nhưng vẫn có những đứa trẻ có thể học nhảy lớp mà phải không?”

“Có. Nhưng nhóc nhỏ này phải tham dự kỳ thi nhập học trước đã, tổ chức vào tựu trường tháng chín. Với lại năng lực…” Chủ nhiệm trường tiểu học Đông Nam Lộ nhìn nhóc nhỏ Hồng Diệp mà thở dài. Nhóc con này mới có bốn tuổi mà!

“Thầy có thể cho cháu nó tham dự được không ạ, nói không chừng nó lại đỗ?”

“Có thể. Vậy cuối tháng sáu năm nay xin hãy mang cháu tới tham gia cuộc thi tuyển sinh của toàn trường nhé, nhớ đăng kí cho cháu trước nhé.”

“Bây giờ mà tiểu học cũng phải thi đầu vào nữa sao?” Hình như hồi đó ta học tiểu học đâu có thi đầu ra đầu vào gì đâu? Thầy chủ nhiệm khoảng trên ba mươi nhưng thoạt nhìn vẫn rất manly nhìn Thành Chu, cười hắc hắc, “Anh Thành, chắc anh cũng biết trường Đông Nam Lộ của chúng tôi ở đây là trường tiểu học thực nghiệm trọng điểm mà nhỉ? Tôi nghĩ anh cũng biết về lớp năng khiếu của chúng tôi nên mới đưa cháu nhỏ nhà anh tới phải không?”

Sai rồi. Tôi hoàn toàn không biết gì hết! Là nhóc quỷ đòi học ở đây, tôi thấy đây cũng gần nên mới dẫn nó tới thôi.

Lớp năng khiếu sao? Bây giờ mà tiểu học cũng phân loại trình độ như này sao?

“Nhất định phải đợi đến tháng sáu ạ?” Tôi làm thủ tục nghỉ học mẫu giáo cho nó xong xuôi hết cả rồi! Không thể để nó đú đởn nhàn hạ ở nhà hoài như thế được, phải không? Nó xoắn quẩy tôi chết mất thôi! Nó vốn chẳng đáng yêu tí nào rồi, nếu không chịu dạy dỗ… Trời ơi!

“Ê, Hồng Diệp! Nhóc mày đang làm cái gì vậy?” Quên cẩn thận để ý tới nhóc nhỏ, Thành Chu giật mình sợ chết khiếp.

Nhóc quỷ buồn chán lật cuốn sách giáo khoa trên bàn của thầy chủ nhiệm.

Lật qua lật lại, nó thuận tay cầm lấy một chiếc bút rồi tô tô vẽ vẽ.

Thầy chủ nhiệm khi nhìn Hồng Diệp lấy sách thì nhíu mày, lại nhìn tiếp động tác của Hồng Diệp thì, con mắt thầy bỗng nhiên sáng lên.

Thành Chu quan sát ánh nhìn của thầy chủ nhiệm, nghĩ thầm nhóc nhỏ sẽ không lại…? Hai người lớn cùng im lặng, kiên trì đợi Hồng Diệp hoàn thành kiệt tác của nó trên sách.

Bởi vì Thành Chu gần Hồng Diệp nhất, nhấc đầu một chút là thấy hình vẽ của nhóc con trên sách ngay.

“Vẽ xong chưa?” Ba Thành cúi người nhẹ hỏi, giọng ôn nhu như nước.

Hồng Diệp già dặn gật đầu, ném đi cây tuyệt bút, biểu thị kiệt tác của nó đã hoàn thành.

Ôm lấy Hồng Diệp, Thành Chu vô cùng lễ phép cúi đầu chào thầy chủ nhiệm cao hơn hắn nửa cái đầu: “Tôi đã hiểu rõ những gì thầy nói. Vậy, tôi sẽ về nghĩ lại. Nếu có thể, sang năm tôi sẽ dẫn cháu tới tham dự thi nhập học. Cảm ơn thầy đã dành thời gian để tiếp chúng tôi. Xin tạm biệt thầy ạ.”

Nói xong, quay người lại, kiên định bước đi, cha con nhà Thành rời khỏi phòng chủ nhiệm.

Chủ nhiệm trưởng trường tiểu học Đông Nam Lộ nhìn dáng cha con Thành Chu, không biết vì sao thầy lại cảm thấy hai người đó giống như đang chạy đi quá chừng.

Vả lại, sao anh ta lại rời đi đột ngột quá nhỉ? Lẽ nào?! Cầm quyển sách trên bàn lên, lật lật vài trang, muốn nhìn kiệc tác của nhóc nhỏ đáng yêu thoạt trông rất thông minh kia.

Tìm thấy rồi! Những nét vẽ đơn giản nhưng sức gợi hình khiến người ta phải giật mình! Thầy chủ nhiệm có chút tiếc nuối khi để hai cha con ấy rời đi nhanh như thế.

A! Đúng rồi, còn đơn xin nhập học của bọn họ mà.

Sổ xuống loạt đơn đăng kí nhập học, hiệu trưởng cầm lấy điện thoại, cấp tốc gọi đến điện thoại di động của người kia.

Phải bắt đền cái tên họ Thành kia mới được! Cho dù không được tiền bồi thường cũng phải mắng hắn đôi ba câu vì sao lại dạy dỗ thằng nhỏ ra như vậy! Tranh vẽ một căn phòng, trong phòng có một cái hố, nhìn kiểu nào cũng thấy giống nhà vệ sinh ở trường học! Bên ngoài cái phòng còn có một cái hố còn sâu hơn, trong hố là một người đang nằm cuộn tròn, trên hố có một nắp đậy.

Trên nắp đậy là hai con rùa đứng thẳng bằng hai chân đang… Đánh nhau? Hay là bắt tay?

Thành Chu một tay giữ xe đạp, một tay lấy điện thoại ra bấm bấm.

“Nhóc quỷ, nhóc vẽ cái tranh kia là sao vậy?”

Nhóc quỷ ngồi ngất ngưỡng gật gù như đang cưỡi lừa, miệng bận ngân nga khúc hát nho nhỏ, hai mắt bận ngắm nghía phong cảnh ven đường.

“Anh đang hỏi nhóc mày đó!”

“Đối với một trường tiểu học mà nói, cái trường hồi nãy nhìn cũng không tệ ha.”

Hồng Diệp chỉ về phía một toà nhà trông đã nhiều năm, một ngôi trường tầng trệt mái bằng cũ kỹ.

“Nhóc nói cái đó đó hả? Trường tiểu học Thành Đông hả? Ê! Đừng có đánh trống lảng! Sau này mà còn vẽ bậy lên sách người ta nữa là coi chừng anh đánh xéo mông đấy!” Thành Chu ngồi ở phía trước dĩ nhiên là không thấy hướng Hồng Diệp chỉ.

Có điều đây là nơi hắn sinh sống, suy nghĩ một chút là biết nhóc quỷ đang nói đến trường học nào.

Hồng Diệp bĩu môi, cảm thấy đói bụng quá xá.

Mùi hương mê người thoang thoảng bay về phía sau, dụ dỗ nó, khiến nó hận không thể nuốt “oàm” một cái rõ to vào miệng! Kế hoạch lâu dài, kế hoạch lâu dài! Đây chính là biến đồ bỏ thành hàng chất lượng cao, biến đồ ăn thô thành mỹ thực, là ngọn nguồn đem đến cho nó tất cả các món ngon! Hồng Diệp liên tục niệm như niệm kinh.

Phải ráng nhẫn nại! … Thiệt chịu hông nổi mà! Từ lúc sinh ra cho tới giờ nó đã học qua nhẫn nại lần nào đâu? Đói quá! Nó thực sự rất đói bụng! Bất chấp tất cả, nó đứng lên yên sau, ôm cổ Thành Chu.

“Á! Nhóc mày làm gì vậy?! Sao tự nhiên đứng lên vậy?! Nguy hiểm vãi!” Thành Chu sợ đến mức thắng xe ngay giữa đường, nghe được tiếng chửi bới của xe phía sau.

Hoảng hốt, sợ hãi, tuy mùi vị không nồng đậm lắm, nhưng lại mang một vị đạo rất đặc biệt, khiến Hồng Diệp ôm chặt cổ Thành Chu, tham lam hít sâu một hơi.

Không được! Vẫn chưa đủ! Chưa đủ chút nào hết! Xem ra phải kiếm gì đó để ăn thôi, bằng không mình sẽ chén sạch sành sanh máu me xương cốt của anh già mất thôi!

Ba ngày sau, nhà Thành nhận được thông báo mời Hồng Diệp tham dự thi tuyển sinh của trường tiểu học Đông Nam Lộ.

Thành Chu lật qua lật lại tờ giấy thông báo lâu thật là lâu, tự hỏi đây có khi nào là mồi nhử hắn vác mặt tới để đòi tiền bồi thường hay không.

Hồng Diệp giật lấy giấy báo, cười nhạo: “Anh cho rằng ai cũng suốt ngày tính toán lợi ích cá nhân như anh à? Anh nghĩ hiệu trưởng người ta rảnh tới mức viết cái thông báo để đòi mười đồng tiền sách à?”

Thành Chu mặc dù cảm thấy thằng cu nói có lý, nhưng lại khó chịu vì bị nó nói toẹt ra như vậy, chỉ có thể lầu bầu: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao nhóc mày biết được thầy cô nào cũng rộng lượng, không bao giờ đặt lợi ích của mình lên trên? Huống chi là cái tên hiệu trưởng kia khá nhàn nhã kia!”

Không biết có phải hồi thơ bé anh nhà từng bị lọt vào tầm ngắm của hiệu trưởng nhiều quá hay không mà  bây giờ Thành Chu vừa thấy hiệu trưởng thì liền cho rằng người ta không phải là người tốt! Thầy hiệu trường trường tiểu học Đông Nam Lộ còn cao hơn hắn nữa cơ! Nếu như sau này gặp chuyện thì làm sao đánh lại ổng đây? Đâu thể nào cứ thể ném đá làm vỡ cửa thuỷ tinh nhà người ta giống như lúc nhỏ được nhỉ?

Dưới sự mắng mỏ của thủ trưởng, Thành Chu miễn cưỡng nghỉ thêm một ngày lương, dắt nhóc nhỏ đi tham dự thi tuyển sinh ở trường tiểu học Đông Nam Lộ.

Thầy chủ nhiệm đẹp trai khoai to nheo mắt cười với cha con Thành Chu.

“Đừng sợ, tôi không đòi tiền bồi thường của ngài đâu. Cùng lắm là mời Thành tiên sinh ngài đây đóng tiền quyên góp cho tệ giáo thôi.”

Thành Chu méo miệng: “Tôi thật đáng thương quá đi mà!”

Thầy chủ nhiệm họ Bao cười ha ha.

“Xin mời, mời vào phòng tiếp tân. Kỳ thi của con anh cũng diễn ra bên trong đấy. Sau khi chuẩn bị giấy bút xong thì xin chờ bên ngoài.

Kỳ thi gồm ba phần, ngữ văn, toán, nghệ thuật.

Phần thi nghệ thuật có thể để con anh lựa chọn: âm nhạc, thể dục, mỹ thuật, viết chữ. Chọn môn nào cũng được.

Bên cạnh đó, còn có một cuộc phỏng vấn nữa.”

“Nhóc chọn phần nào?” Chủ nhiệm Bao ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm hỏi Hồng Diệp nho nhỏ.

Hồng Diệp chớp mắt mấy cái, “Nếu như con thi đậu hết bốn phần thì được miễn học phí không ạ?”

Chủ nhiệm Bao ngây người.

Một cô giáo trẻ tuổi từ phía sau chủ nhiệm đi lên, nhìn thật kỹ nhóc Hồng Diệp, không biết nhóc con này là không hiểu chuyện nên nói bậy hay là đang khoác lác nữa đây.

“Cô Hà, cô thấy thế nào?” Bị chủ nhiệm Bao hỏi, cô Hà suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Như thế này đi, nếu như nhóc ấy muốn thi thì chứ cho nhóc thi thử xem, tôi sẽ phụ trách nhóc ấy phần mỹ thuật, còn những môn khác thì sẽ nhờ các thầy cô khác trông coi.”

“Ừ.” Cân nhắc một chút, chủ nhiệm Bao quyết định cho nhóc con thi thử.

“Tốt! Thầy để nhóc thi thử tất cả bốn môn âm nhạc, thể dục, mỹ thuật, viết chữ. Nếu như thành tích của nhóc thật tốt thì trường học của chúng tôi với chính sách ưu đãi đặc biệt học sinh tài năng cho nhóc vào nhập học. Anh Thành, anh thấy sao?”

Thành Chu bây giờ hoang mang lắm lắm.

Hắn biết nhóc quỷ này thông minh hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất là nhiều nhiều nhiều! Nhưng nghệ thuật sao? Hắn không có một chút tế bào nghệ thuật nào hết, cũng tuyệt đối chưa hề bỏ tiền ra bồi dưỡng thằng cu quỷ về phương diện này! Thi hết bốn phần ư? Thiệt hay giỡn vậy?

“Hồng Diệp, nhóc…”

“Ba ba ơi, ba không cần nói gì đâu. Con biết nhà mình không có nhiều tiền, ba phải vừa làm ba vừa làm mẹ, con nhất định sẽ cố gắng thi thật tốt! Ba yên tâm đi nha!” Hồng Diệp giơ nắm tay cao cao ngang đầu, đôi mắt to lấp la lấp lánh.

Chủ nhiệm Bao có chút cảm động.

Người ta nói con nhà nghèo là những bậc thầy trẻ tuổi, lời này thật đúng là không sai tí nào! Nhóc con mới có bốn tuổi mà hiểu chuyện như vậy, cho dù không phải thiên tài cũng phải là thiên tài!

“Hồng Diệp! Nhóc thật đúng là đứa con ngoan của ba!” Thành Chu ôm cổ Hồng Diệp, liên tục sờ sờ quả đầu nhóc con.

Ngoài miệng tuy kích động muốn chết, nhưng trong lòng anh nhà thì đang thẳng thừng mắng chửi thằng nhóc thối chỉ giỏi diễn kịch!

“Chờ tôi thi đậu rồi thì phải cho tôi một trăm đồng đấy!” Hồng Diệp dán miệng vào tai Thành Chu mà nói nhỏ.

“Đừng có mơ!” Thành Chu đứng lên, vẻ mặt vui mừng sờ sờ nhóc nhỏ, “Chủ nhiệm Bao, nhóc con này đành phiền thầy rồi!”

==============

Chú thích:

*Thịt ba chỉ xào hẹ:



Thịt ba chỉ xào hẹ

**Canh cải trứng:



Canh cải trứng

***Thịt kho cà tím:



Thịt kho cà tím

****Bao tử cay:



Bao tử cay