Hai mươi bảy tháng một, Thành Chu dọn nhà sang nhà mới trước Tết Âm lịch một ngày.
Hai mươi tám Tết, hắn dọn dẹp vệ sinh nhà cửa để quét đi những bụi bặm còn tồn đọng lại trong năm cũ.
Hắn không những tưới diêm rắc muối lên những nơi mà hắn cho rằng không sạch sẽ, mà trước khi dọn đến còn bắt chủ phòng tô vôi lại căn phòng lần nữa và vứt hết đồ đạc trong phòng đi.
Cũng tội vì đây là yêu cầu duy nhất khi mua nhà của Thành Chu, nên Hồ Chí Quân cũng không nhiều lời, làm theo lời anh nhà.
Khi dọn vào nhà mới, Thành Chu và Hồng Diệp mang đến cho tiểu khu một trận xôn xao nho nhỏ.
Đặc biệt là ánh nhìn trừng trừng đắm đuối mấy chữ “Hám lợi mà không chịu suy nghĩ cho tương lai con em” của bác bảo vệ già dành tặng cho anh nhà.
Thành Chu đáng thương, khổ não nói không nên lời, dưới ánh mắt săm soi của nhiều kẻ nhàn hơi mà mang nhóc con tiến vào dãy nhà 13.
Lấy khí thế của tráng sĩ đoạn oản*, Thành Chu nhắm mắt mở cửa.
(*Tráng sĩ đoạn oản: Thành ngữ “trang sĩ chặt cổ tay”: chỉ dũng sĩ bị rắn hổ mang cắn trúng cổ tay bị thương, liền không chút do dự chặt đứt, để tránh cho độc tính khuyếch tán toàn thân. Dùng để ví những việc cần phải quyết đoán kịp thời, không thể chần chừ, nhân nhượng.)
Ba giây sau liền mở mắt, bởi vì lá gan của hắn không có dũng cảm lâu được.
Tuyệt vời! Cựu chủ phòng nói là trang hoàng đơn giản, nhưng xem ra cũng không kém khách sạn là bao.
Tường được tô vôi màu xanh da trời, ba gian một sảnh được lót sàn gỗ, một nhà bếp một nhà vệ sinh được ốp gạch men đẹp lung linh.
Nhà bếp được trang bị hiện đại.
Máy nước nóng cũng được lắp đặt.
Mỗi gian phòng đều có cửa sổ thuỷ tinh.
Có hai ban công, một ở phòng khách, một ở đại sảnh.
Phía bên trái khi vào cửa là phòng khách, tiếp đến là nhà bếp, đi thêm một xíu nữa là đến một phòng nhỏ.
Phía bên phải khi vào cửa là đại sảnh, sau đó là một phòng nhỏ khác.
Trọn bộ phòng ở xếp thành một hình chữ nhật, hai bên trái phải cân xứng nhau, chính giữa là đường đi dẫn tới phòng vệ sinh.
Nhìn chung căn phòng mới toanh lại xinh đẹp, mặc dù có hơi u ám một tí.
Cả căn phòng rõ ràng rất vuông vức, nhưng vì sao ngoài hai ban công ra thì ánh sáng lại không thể soi vào trong phòng? Nhìn đồ đạc này nọ đã được sắp xếp xong, cũng không nhiều lắm.
Lúc dọn nhà, Thành Chu chỉ cần tốn ba giờ là đã chuyển hết mớ đồ trong vali ra ngoài để xếp gọn gàng rồi.
Sau đó anh nhà lại bỏ ra thêm hai giờ để trừ độc cho phòng ở, rồi ra siêu thị nhỏ mua ít đồ, khi trở về thì trời đã xế bóng.
“Rộng rãi quá.”
Hồng Diệp lượn một vòng phát biểu cảm tưởng.
Thành Chu cũng vui chút chút.
Nếu như cái phòng này không có vấn đề thì tốt rồi! Phòng gì mà đã quá xá! Năm vạn đấy! Chỉ năm vạn đồng thôi đấy! Sao lại có thể rơi vào tay hắn thế này?! ── Đúng vậy, đúng vậy, năm vạn đấy! Thành Chu lúc đó nóng nảy thương lượng với Hồ Chí Quân, nói rằng bán năm vạn thì mua chứ hai lăm thì cóc cần.
Kết quả là Hồ Chí Quân không hề do dự mà kí tên ngay và luôn.
Đối với Hồ Chí Quân mà nói, dù gã có đem tặng không cái căn phòng khí tức âm u này thì cũng chẳng ai thèm lấy, hôm nay có thể thu lại năm vạn đồng an ủi là tốt lắm rồi.
Cơ mà… Thành Chu nhìn người thanh niên vẫn quanh quẩn trước cửa nhà từ lúc hắn chuyển đồ đến.
Bởi vì lo lắng, cũng như để xua khí ẩm mốc, Thành Chu vẫn mở rộng cửa.
“Cậu… Bây giờ vẫn ở tiểu khu Tam Nguyên này à?” Thành Chu đi tới cạnh cửa hỏi cậu.
“Tôi có chút việc muốn nói với anh.” Người thanh niên lưỡng lự.
“Có phải cậu định nói với tôi rằng căn phòng này không sạch sẽ, bị ma ám đúng không?”
Người thanh niên ngẩng đầu, kinh ngạc hiện lên trong mắt: “Anh biết rồi ư? Vì sao lại vẫn cứ dọn đến? Anh.. anh là phù thuỷ hay thầy pháp vậy?”
Mặt Thành Chu đen thui, “Cậu xem tôi có giống như vậy không? Tôi là một người bình thường thôi. Sao không vào đây ngồi chơi chút đi? Trời tối rồi, tôi còn phải đóng cửa nữa.”
“Tôi.. Tôi không thể…” Người thanh niên có chút sợ hãi.
Thành Chu nhìn bộ quần áo đơn bạc của cậu, nhướng mày, đưa tay kéo cậu vào.
“Vào đi. Chỉ có cậu là hàng xóm duy nhất chịu tới đây thôi. Cậu ăn mặc sơ sài như vậy, lỡ nhiễm lạnh thì sao? Cậu sống ở tầng trên hay tầng dưới thế? Sao lần trước cậu lại bảo cậu sống ở đây?”
Người thanh niên mở to mắt nhìn mình bị Thành Chu kéo vào trong.
“Hồng Diệp! Ăn cơm đi! Tắt TV rồi dọn chén đũa ra đây coi.”
Hồng Diệp nghiêng đầu liếc nhìn hai người, lẳng lặng đi vào bếp mang chén đũa ra.
Thành Chu lấy làm kinh hãi, nhưng lại không biết rằng Hồng Diệp bên kia đang tự hỏi trong lòng.
Quái thật, sức mạnh của tên ngốc kia tăng lên rồi ư? Hồn ma kia rõ ràng không phải thực thể, sao hắn có thể nắm kéo nó vào được? Lẽ nào…
“Ngồi đi. Tôi ít khi mời ai đến nhà lắm, hôm nay coi như đến mừng nhà mới luôn. Tới đây nào, đừng khách sáo!” Người thanh niên có vẻ sợ hãi Hồng Diệp, khép nép bên Thành Chu, không dám ngồi xuống.
Mắt Hồng Diệp chợt loé lên.
“Phịch” một tiếng, người thanh niên ngồi ngay xuống ghế.
“Ừ nhỉ, cậu tên gì? Tôi họ Thành, tên là Thành Chu. ‘Chu’ của ‘diệp biển chu’.” (Chu (舟) trong 叶扁舟- diệp biển chu = thuyền nhỏ)
Thành Chu đưa cho cậu một cốc Coca.
“Tôi… Tôi là Hà Sinh.”
“Hà Sinh? Hà trong ‘như hà’? Sinh trong ‘sinh hoạt’?” Hà Sinh rụt rè gật đầu. (Hà (何) trong 如何 – như hà = như thế nào, Sinh (生) trong 生活 – sinh hoạt)
Thành Chu cảm thấy là lạ, không rõ bạn trẻ kia đang sợ cái gì.
“Nhân tiện, cậu còn chưa nói với tôi cậu sống ở đâu nữa?” Hà Sinh lắp bắp cả buổi trời, cuối cùng mới trả lời: “Tôi sống ở đây…” Thấy người nào đó đang nhìn, cậu lập tức đổi thành: “Ở đối diện.”
Người nào đó gật đầu hài lòng.
Hà Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Người kia rốt cuộc là ai? Sao cậu không nhìn ra được nó là cái gì hết vậy? Nhưng sâu trong thâm tâm, cậu biết đứa nhóc trước mặt này thuộc dạng không thể trêu vào! Trông thật đáng sợ!
“Thì ra cậu sống ở đối diện, vậy thì tốt rồi! Sau này chúng ta là hàng xóm của nhau rồi, còn phải nhờ cậu chỉ bảo nhiều hơn. Lần trước cậu doạ tôi sợ muốn chết luôn đấy!” Thành Chu nâng ly với Hà Sinh.
Hà Sinh vội vã giơ ly lên ── Cậu ngạc nhiên nhìn tay mình, sự vui mừng hiện rõ trên mặt.
Cụng ly xong, Hà Sinh cẩn thận hớp một ngụm.
“Ha ha, trông cậu thật cao hứng đó nha.”
Thành Chu cũng cao hứng không kém, vì bên cạnh có một người còn “nhược” hơn cả hắn, huống hồ bộ dạng Hà Sinh thoạt trông rất kính nể hắn, điều này làm cho Thành Chu có cảm tình thật tốt với Hà Sinh chỉ sau hai mươi phút ngắn ngủi.
Hà Sinh nhoẻn miệng, “Anh… Ngài thật lợi hại! Tôi không biết vì sao ngài lại có thể làm được như vậy…! Tôi đã… đã lâu không có… không có…” Cậu xúc động nói.
Mình cũng không biết vì sao hắn lại có thể làm được như vậy! Đôi mắt của đứa nhóc nào đó đảo nghiêng, âm thầm tính toán gì đó.
Thành Chu cũng không biết vì sao cậu ta lại bội phục mình như vậy, nhưng được gọi là “ngài” khiến hắn cảm thấy ngại ngùng, bèn xua tay: “Đừng mà. Cậu cũng không nhỏ hơn tôi là bao, đừng sử dụng kính ngữ như vậy, nghe kì lắm. Cậu gọi tôi là Thành Chu, hoặc Tiểu Thành cũng được, à mà cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tôi hai mươi sáu, sinh vào tháng bảy đấy.”
“Tôi hai mươi mốt. Sinh vào tháng chín. Vậy tôi gọi anh là anh Thành được không?”
“Được! Đương nhiên là được rồi!” Thành Chu cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng thì hắn cũng có một đối tượng để đùa giỡn hoặc ra uy rồi!
“Tiểu Hà, cậu làm nghề gì thế? Chắc cậu không phải dân ở đây nhỉ? Quê cậu ở đâu thế?”
“Tôi là người An Huy, An Huy Tứ Dương.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông thì ở nhà phụ làm nông.
Vì năm ngoái nghe một người thân nói rằng tiền nửa năm làm công ở đây còn nhiều hơn một năm làm nông ở quê, cho nên tôi cùng người thân của mình từ bỏ nghề nông để lên thành phố làm công cùng những người khác.
Tôi làm công việc khuân vác gạch, bê tông, và kiền ba chân ở công trường.”
Giọng nói của Tiểu Hà nặng nặng giọng địa phương.
“Ừm, nghe nói cuộc sống nơi công trường cực khổ lắm. Có chịu được không đấy?”
“Khá tốt…”
“Bây giờ cậu đang thuê nhà chung với người khác hả?”
Do dự một chút, Hà Sinh gật đầu.
“Sao năm nay không về quê ăn Tết? Hay bình thường là năm nào cũng không về? Hồng Diệp, mày đừng có mà gặm hết xương sường nhé! Chừa anh ăn nữa! Tiểu Hà, ăn xương sườn thử đi.
Đồ con nít quỷ, suốt ngày chỉ biết ăn, ăn với ăn!”
Nhóc quỷ nhe răng doạ ba Thành.
Hà Sinh mỉm cười, nhanh nhẹn gắp đồ ăn cho Hồng Diệp.
“Nhóc ăn đi.”
Nói xong liền rút tay về.
Thành Chu trừng mắt, giật chiếc đĩa nhỏ trong tay Hồng Diệp đưa tới trước mặt Diệp Hà Sinh.
Hồng Diệp bĩu môi, kéo nguyên đĩa thịt bò ngũ vị hương tới gần mình rồi lấy tay bóc lên.
“Anh Thành à, trẻ con phải ăn nhiều một chút mới tốt, tôi ăn hay không cũng chẳng sao cả, thật đó!” Hà Sinh vừa xấu hổ vừa cảm kích.
“Đồ nít quỷ chết bầm! Thiệt là tức quá đi mà! Không chịu nghe lời gì hết trơn! Tiểu Hà à, nghe tôi nói này, sau này kết hôn rồi thì đừng có sinh con trai nhé, chứ không là giống tôi như bây giờ nè, không chết vì phiền thì cũng chết vì tức thôi!”
Hà Sinh cười ha ha, nghĩ thầm nhóc nhỏ nhà anh như thế người ta muốn cũng không có được nữa…
“Nè, vì sao cậu lại không về quê đón Tết vậy?”
Hà Sinh cúi đầu, một lát sau mới lí nhí đáp lại: “À… ờ… Không mua được vé xe.”
“Thì ra là vậy. Uầy, Tiểu Hà này, vậy mai cậu tới phòng tôi đón tết chung đi. Dù sao nhà tôi cũng chỉ có hai người lớn nhỏ như thế này, thêm cậu vào nữa cũng chẳng sao.
Càng đông càng vui mà nhỉ, cậu xem có được hay không?”
Hà Sinh không nghĩ Thành Chu lại nhiệt tình như thế, ngẩng đầu, hai mắt hoe đỏ.
Hồng Diệp cũng thấy kì lạ.
Tên quỷ hẹp hòi này sao lại hào phóng thế nhỉ? Còn mời người ta cùng đón năm mới nữa? Suy nghĩ một chút, nhóc con lập tức hiểu ra.
Tên ngốc này không chỉ keo kiệt lại còn nhát gan, tám phần mười là không dám ở nhà một mình, muốn kéo người theo cho đỡ sợ ấy mà.
Cơ mà nếu hắn mà biết bạn trẻ Hà Sinh kia là gì thì… Hắc hắc hắc! Hồng Diệp ha hả cười thầm.
Nó nghĩ đến biểu cảm của Thành Chu khi biết thân phận thực Hà Sinh sẽ rất thú vị, cho nên, nó quyết định tạm thời không gây chuyện với Hà Sinh, phải đợi xem kịch vui mới được! Thành Chu nhìn thấy vẻ mặt Hà Sinh thì cảm thấy có chút xấu hổ.
Ban đầu hắn vốn cũng định mời Hà Sinh đến, nhà nhiều đàn ông thì có nhiều dương khí, như vậy lúc hắn không có ở nhà thì cũng có người trông chừng Hồng Diệp, đỡ lo xảy ra chuyện, chứ không người cha trên danh nghĩa là hắn đây sẽ chết không đầu thai mất.
Kéo lấy Hà Sinh, hắn làm một cuộc hỏi han toàn thể về cuộc đời bạn trẻ.
Hà Sinh tính tình tốt, trừ một việc ra thì những thứ khác đều trả lời thành thực.
Cơm nước no nê, Hà Sinh định dọn dẹp bàn ăn, Thành Chu còn chưa kịp nói cách sử dụng nhà bếp như thế nào thì thấy Hà Sinh đã nhẹ nhàng bay vào bếp bật máy nước nóng rửa chén như đã quen thuộc với việc này.
Hồng Diệp mang dép thỏ bông lon ton chạy vào nhà bếp, đứng bên cạnh Hà Sinh đang vui vẻ rửa chén, ngẩng đầu kì quái hỏi: “Vì sao anh không biến thành oan hồn? Vì sao anh không hại người? Anh rõ ràng là chết oan mà, vì sao không đi trả thù kẻ đã hại anh?” Hà Sinh cười ngây ngô, không biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ phải hại người, phải biến thành oan hồn mới được? Mình làm ma bình thường không được sao?
“Anh có biết trông anh không ngon lành gì hết không?!”
Nghe xem! Giọng điệu muốn bao nhiêu oán giận liền có bấy nhiêu, Hà Sinh nghe được mà nổi da gà ── nếu như cậu có thể phản ứng như vậy.
Nhớ tới lần trước Thành Chu dẫn nhóc con đến xem phòng, thiếu chút nữa cậu đã bị nó đẩy ra khỏi tường để ăn tươi rồi… Chân Hà Sinh bắt đầu run lên.
“Hồng… Hồng Diệp… Nhóc có phải là Hồng Diệp không? Lẽ nào nhóc chính là quỷ dạ xoa chuyển thế chuyên ăn thịt oan hồn?” Hà Sinh run run hỏi nhỏ.
“Quỷ dạ xoa? Anh thấy tôi xấu đến vậy à?!” Vẻ mặt Hồng Diệp rất là khó chịu.
Hà Sinh muốn lùi lại, nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích được.
Sợ cứng người rồi!
“Nhóc không ăn thịt ma bình thường sao?” Hà Sinh tuy sợ nhưng vẫn cố hỏi.
Chuyện này có liên quan đến vấn đề mình có bị hồn phi phách tán hay không, thành ra dù sợ cũng muốn hỏi cho rõ!
Chiếc mũi nho nhỏ nhăn lại, “Có thể không ăn, ăn cũng sẽ không tăng thêm được bao nhiêu sức mạnh, ăn hay không cũng vậy thôi!”
Hà Sinh thở phào.
“Cơ mà, nếu chọc tôi khó chịu thì tôi sẽ ăn! Lúc không còn gì để ăn thì tôi sẽ ăn! Lúc tôi muốn ăn thì sẽ ăn!”
Chân Hà Sinh mềm nhũn, “Á… Trong phòng này có một thứ nhóc thích ăn đó…” Hiện tại không biết vì sao lại trốn đi.
“Hừ! Biết chứ.”
Hồng Diệp có chút tức giận.
Nó biết sức mạnh của mình vẫn chưa khôi phục, thứ trong phòng kia dù rất ngon, nhưng sức mạnh của thứ đó đang càng một tăng, mà nó lại không muốn tiêu hao sức mạnh của mình, huống chi oan hồn kia giết người càng nhiều thì năng lượng càng lớn, như vậy mới càng có lợi cho nó.
Vì vậy trước khi nắm được nhược điểm của oan hồn, nó tuyệt đối sẽ không ra tay tuỳ tiện.
Còn những hồn ma chết oan khác, chỉ là một phần trong chuỗi thức ăn mà thôi, nó chẳng hơi đâu mà để ý! Nhìn Hà Sinh trở thành thực thể như vậy, nhóc con nghĩ thầm Thành Chu còn mạnh hơn cả những đạo sĩ hoà thượng tu luyện lâu năm, cứ vô thức mà lại làm được những chuyện như thế này.
Phải chăng thứ trong phòng kia cũng thấy Thành Chu không tốn chút sức nào vẫn có thể kéo Hà Sinh vào kết giới mà nó cực khổ bố trí nên mới ngoan ngoãn trốn đi? Nếu nói cho Thành Chu biết, có khi nào hắn chuyển nghề làm thấy pháp không nhỉ? Hiện giờ nghề này đang thịnh hành lắm lắm đấy.
Thằng cu nào đó chao mắt nhìn Hà Sinh đang rúm ró thành một cục, liếm liếm môi, rồi lóc chóc nhảy nhảy ra ngoài.
“Phù ──!” Hà Sinh ôm ngực.
Bởi vì Hà Sinh hành động tự nhiên như vậy, Thành Chu mới đầu còn nghĩ để khách dọn dẹp là không tốt, nhưng đến khi thấy Hà Sinh cầm khăn đi ra lau bàn thì anh nhà đã không còn xem cậu là người ngoài nữa rồi.
Mời Hà Sinh ngồi sô pha xem TV, Thành Chu ở bên cạnh xem danh sách mua đồ đón Tết.
Nhà bọn họ không nhiều đồ đạc cho lắm, phòng ở trống trơn, phải mua chút đồ trang trí cho phong phú một chút mới được.
Giống như cái thư phòng mà hắn vẫn luôn luôn mơ tới.
Hà Sinh đi vòng quanh rồi ngồi dưới sàn cạnh hắn, tích cực góp ý.
Thành Chu hỏi cậu có lạnh không, Hà Sinh cười, nói không sao.
Thành Chu cho rằng cậu đang khách sáo, nghĩ thầm trong nhà không máy điều hoà lại không có lò sưởi thì sao mà không lạnh được? Đúng rồi, ngày mai phải mua một cái lò sưởi nữa! Liệt kê một danh sách thật dài, hắn tính toán tiền bạc một chút liền cảm thấy đau đầu.
Tuy đã thoả thuận tốt với chủ phòng trước rằng sẽ thanh toán tiền trong vòng một năm…
Nhưng mà là năm vạn đồng đó! Tài khoản gởi trong ngân hàng của hắn cộng thêm tiền thưởng cuối năm còn chưa đến hai vạn! Trong một năm hắn phải đi đâu để kiếm được năm vạn đồng đây? Không biết năm nay công ty có thể trả thêm tiền lương cho hắn không nhỉ? Hà Sinh và Thành Chu cùng nhau buồn rầu.
Hồng Diệp cho rằng hai bạn trẻ kia thật ngốc, cũng không biết bọn họ buồn cái gì nữa, chân vùi trong lòng của ba ba ấm áp, ôm gối ôm nho nhỏ, say sưa gặm khô bò và xem bản tin buổi tối.