Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi

Chương 2




“Phập!”

Là tiếng một vật sắc bén đâm xuyên qua thứ gì đó.

Thành Chu cúi đầu xuống, tròn mắt nhìn một bộ vuốt nhọn hoắt từ ngực người đàn ông trung niên thò ra.

Bộ vuốt nhọn đen sì trông như cánh tay người được làm bằng thép, các đốt ngón tay thô to, mu bàn tay cùng ngón tay được bao phủ một lớp sừng rắn chắc, móng tay như lưỡi dao nhưng không sáng bóng mà lại đen thẫm.

“Đồ ngốc.”

Nghe thấy sau lưng vang lên tiếng mắng u ám, Thành Chu nhịn không được run lên. Giọng nói đó rất xa lạ nhưng anh cứ thấy cảm giác sợ hãi và kính nể nó mang lại khá là quen thuộc.

Bàn tay túm vai anh kéo anh lùi lại một bước nữa, người đàn ông trung niên trợn trắng đôi mắt không còn tiêu cự và ngã vật ra đất.

“Đi lấy thiệp mời.”

“Hả?” Thành Chu run rẩy hỏi.

“Đi!”

“À, vâng vâng, đi.” Thành Chu vội vàng đến cạnh người đàn ông trung niên và ngồi xổm xuống, ban đầu định thò tay vào người gã mò mẩm nhưng sực nhớ đối phương đã chết bèn rụt tay lại.

“Mau lên.” Mông Thành Chu bị đá một cái.

Trán Thành Chu gần như nổi gân xanh, rất muốn nổi giận nhưng lại không dám, chỉ đành lẳng lặng dằn cơn giận xuống. Anh nhắm mắt lại, tự nhủ những việc này đều là giả, sau đó hung hăng lật thi thể kia lại.

Người đàn ông trung niên hai mắt trợn trắng nhìn trời, Thành Chu vốn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó nhưng cũng chẳng dám vuốt mắt gã xuống.

Đúng vào lúc Thành Chu run rẩy thò tay ra chạm vào quần áo của gã, từ đôi mắt trợn trắng của người đàn ông trung niên đột nhiên hiện lên một làn khói đen xông thẳng vào người Thành Chu.

“Soạt!” Vuốt đen từ phía sau thò ra bắt lấy khói đen, khói đen gần như phát điên giãy dụa muốn trốn.

Thành Chu đánh bạo quay lại nhìn.

Anh muốn biết là ai đang giúp đỡ anh.

Sau lưng anh, người đàn ông mặc áo choàng đen đang giữ lấy làn khói, tay trái… Thành Chu thề đó là một cánh tay, nhưng sau khi nó búng nhẹ vào làn khói một cái thì lòng bàn tay đột nhiên lộ ra cái miệng đỏ hỏn và nuốt chửng khói đen.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ ngốc, thiệp mời bảo ngươi lấy đâu?” Người áo choàng đen u ám nói bằng giọng trầm thấp.

Thành Chu vội quay lại lục lọi trong người gã trung niên. Áo khoác của gã không biết may túi ở chỗ nào, Thành Chu mò một hồi đến thắt lưng mới chạm vào được thứ gì đó có vẻ như túi tiền.

Đang định mở túi ra xem thì Thành Chu chợt nhớ tới bọn Tư Đồ từng nhắc, những thứ túi hoặc bao trên người kẻ tu đạo thường có phép trói để đề phòng người khác trộm đi.

Thành Chu hết lần này tới lần khác dặn mình không được sợ, phải bình tĩnh.

Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng sau trông mà sốt ruột bèn đá vào mông anh một cái, cuối cùng anh nhà mới nhớ ra một câu thần chú để mở phép trói của các loại bao. Hà Sinh từng nói, câu thần chú này nếu không mở được phép trói thì cũng có thể giúp anh đoán ra loại phép trói nào đang được sử dụng.

Chỉ khi biết được là phép thuật gì mới có thể sử dụng bùa chú tương ứng để mở.

“Đèn thay đổi, quỷ thủ sắp xuất hiện rồi, mau lên!”

Thành Chu vội đến vã mồ hôi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh giơ tay lên làm dấu quyết rồi niệm chú với túi tiền, sau đó quát khẽ: “Mở!”

Thành công rồi! Túi tiền rơi khỏi thắt lưng gã nọ, Thành Chu chụp lấy đứng lên và vội vàng rời ra cái xác.

Anh không dám đến gần đám người kia nên chỉ đành trốn vào một góc vắng vẻ.

Đám người đột nhiên xôn xao, dưới cửa đá đã xuất hiện một con vật khổng lồ cao quá ba mét.

Người áo choàng đen theo sát sau lưng anh không rời.

Thoạt đầu Thành Chu chưa chú ý tới sự hiện diện của của quỷ thủ, anh đang run rẩy quan sát phản ứng của người chung quanh, kết quả vừa nhìn là thấy người đàn ông ban nãy định bắt chuyện với anh bị đạo sĩ già bắt lấy.

Người nọ thấy Thành Chu nhìn mình liền gọi lớn: “Cứu tôi với! Hu hu!”

Sau đó tuy miệng người đó không ngừng mấp máy nhưng lại chẳng có âm thanh gì phát ra.

Ánh mắt sắc bén của đạo sĩ già lướt qua mặt Thành Chu như muốn cảnh cáo anh đừng lo chuyện bao đồng.

Thành Chu sợ hãi lùi lại một bước, lưng đột nhiên va mạnh vào tường.

“Đồ ngốc, ngươi còn nhát hơn thế này được không?” Người áo choàng đen nói với giọng ghét bỏ.

Thành Chu nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Ông, ông là ai?”

“Ngươi không xứng để biết.”

“…Thế vì sao ông lại cứu tôi?”

“Cứu ngươi?” Người áo choàng đen đột nhiên nâng cằm anh lên ngắm nghĩa rồi tỏ vẻ chán ghét đẩy anh ra xa.

Có người nhìn Thành Chu mấy lần, thậm chí còn muốn ra tay với anh nhưng sau khi nhìn thấy người áo choàng đen bên cạnh, tất cả đều không dám động đậy.

Vài kẻ nhận ra người đàn ông trung niên, gã khá có tiếng trong một phái thiên sư, nhưng một tiên sư lợi hại như vậy lại dễ dàng chết dưới tay người áo choàng đen, cả hồn phách cũng bị nuốt mất.

Nhưng cũng có vài người tự cho rằng mình đạo hạnh cao thâm vẫn chưa hết hứng thú với Thành Chu. Một kẻ không có thiệp mời lại đến được nơi này, theo kinh nghiệm trước đây đều là tế phẩm có thể chất cực tốt.

Tế phẩm như vậy để tự dùng hoặc đem buôn bán ở thôn Song Miếu đều là mối làm ăn lời vô cùng.

Dù Thành Chu có lấy được thiệp mời thì cũng vậy thôi, phải biết rằng tuy thiệp mời là rào cản đầu tiên ở thôn Song Miếu nhưng không phải là bùa hộ mạng cho tất cả các tế phẩm.

Thành Chu trong lòng rối bời, anh không biết vì sao người đàn ông áo choàng đen lại cứu mình, cứu rồi tại sao lại tỏ ra ghét mình đến thế, nhưng hiện tại anh rất rõ một chuyện. Trong hơn năm mươi người ở đây, anh chỉ tin được mỗi gã. Ít ra hắn từng cứu anh hai lần khi bị người đàn ông trung niên hại.

Anh nghi ngờ trừ mình ra, tình hình của những người không có thiệp mời đang khá gay go.

Có hai người hình như bị gϊếŧ rồi, giữa ngực thủng một lỗ lớn, chẳng lẽ bởi vì bị moi tim rồi? Máu chảy lênh láng khắp đất, mùi tanh tưởi xông lên gay mũi.

Còn hai kẻ khác bị đạo sĩ già và một kẻ quái gở mặc toàn đồ đen bắt đi.

“Có hai tên không mang thiệp mời, lý do.” Con quái vật khổng lồ cao ba mét đột nhiên cất giọng hỏi, giọng nói đó hệt như rít qua khe nhỏ, rõ ràng nhưng lại chói tai.

Thành Chu giật bắn ngẩng lên, bấy giờ mới phát hiện dưới cổng đá đã xuất hiện một con… quái vật.

“Kia là thứ gì?” Thành Chu kìm lòng không đặng hỏi người áo choàng đen phía sau.

Người áo choàng đen không để ý anh.

Thành Chu đoán quái vật kia chính là quỷ thủ. Chết tiệt, rốt cuộc anh lạc tới nơi nào thế này?

Nhưng mặc kệ có là nơi nào thì anh vẫn phải lập tức rời đi.

Thành Chu cúi đầu nhìn túi của gã trung niên đang cầm trong tay, bắt đầu tìm xem thứ nào trông giống thiệp mời. Nhưng tìm cả buổi, ngoài mấy thứ chai lọ linh tinh, một xấp giấy bùa, mười mấy đồng tiền, một thanh kiếm gỗ nhỏ, hai hình nộm giấy thì chỉ còn một tấm khăn lụa màu trắng.

Lẽ nào đây là thiệp mời? Thành Chu lấy nó ra xem, chỉ là khăn lụa bình thường chẳng có chữ nào, nhìn sao cũng không giống thiệp mời.

Đoán không ra, Thành Chu quyết định lấy tất cả đốt hết.

Đầu tiên anh cầm lấy khăn trắng rồi lẩm bẩm niệm chú gọi lửa.

Còn chưa niệm xong, tấm khăn đã biến mất.

Người áo choàng đen giật khăn nhét lại vào túi.

“Ê, ông làm gì thế?” Thành Chu cáu lên.

“Đồ ngốc, ngươi tưởng chỉ cần đốt đi thiệp mời là có thể rời khỏi đây đơn giản vậy sao?”

“Người đó gạt tôi?”

“Nói nhảm. Ngươi ngốc thế không lừa ngươi thì lừa ai?”

Bị người ta nãy giờ mắng ngốc tới ngốc lui, Thành Chu cuối cùng cũng nổi sùng.

“Ở lại, vào thôn, tìm cặp sinh đôi kia giao cho bản tôn.”

“Sinh đôi? Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn tìm sinh đôi?” Thành Chu tỏ vẻ cảnh giác.

“Đừng hỏi nhiều thế, ngoan ngoãn nghe lời đi, nghe lời ta sẽ không ăn thịt ngươi.”

Thành Chu âm thầm nghiến răng, lén lút đút tay vào túi miết một lá bùa. Hiện tại anh không còn là một kẻ vô dụng dễ dàng bị người khác khinh rẻ nữa, ban nãy nếu chẳng phải người trung niên đánh lén, anh đã không bị bất ngờ quên cả phản kháng như vậy.

“Đây là tế phẩm bần đạo dâng tặng quỷ tôn.”

Hai chữ “tế phẩm” vừa lọt vào tai, Thành Chu lập tức bị thu hút.

Kẻ quái gở áo đen cũng nhỏ nhẹ nói: “Tế phẩm dâng tặng quỷ tôn ạ.”

Quỷ thủ dường như rất hài lòng với lý do này nên không hỏi nữa và phất tay một cái. “Đến giờ rồi, quỷ môn đã mở, mời các vị khách vào trong.”

Xem ra gã trung niên lại gạt anh, người không có thiệp mời vẫn có thể vào trong, chẳng qua chỉ cần biến thành tế phẩm đúng không?

Thành Chu không muốn vào thôn, những người khác lại bắt đầu lục tục bước qua cổng đá lần lượt vào trong.

“Quỷ môn của Tiểu Phong Đô chỉ mở trong thời gian nhất định, một khi đóng lại, người đứng ngoài quỷ môn sẽ bị ngàn vạn con quỷ ăn tươi nuốt sống.” Nói xong, người áo choàng đen liền lướt qua Thành Chu đi về phía cổng đá.

Thành Chu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy thứ gì đó trông như mây đen cuồn cuộn quét tới. Nơi nó quét qua, mặt đất trở nên khô cằn nứt nẻ.

Từ những khe nứt vang lên tiếng sùng sục như có nước ngầm rục rịch bắn lên.

Người áo choàng đen đã đến trước cổng đá, Thành Chu nhìn quanh phát hiện chẳng còn ai ở lại, mà khe nứt dưới đất đã bắt đầu bắn ra tia nước tanh tưởi, mặt đất càng lúc càng ẩm ướt, mềm nhũn. Cổng đá dường như cũng bắt đầu cách anh xa hơn.

Thành Chu nào dám do dự nữa, anh vội co giò bỏ chạy về phía cổng đá!

“Đến giờ, quỷ môn đóng.”

Vào giây cuối cùng, Thành Chu cũng kịp vượt qua cổng đá.

Người áo choàng đen đã biến mất, quỷ thủ cũng biến mất, năm mươi người trước đó đều không còn một ai.

Trước mặt anh là một còn đường thôn quê lót đá phủ đầy rêu xanh.

Hai bên đường, cứ mỗi năm mươi mét là có cột gỗ treo lồng đèn phát ra ánh sáng vàng tù mù.

Thành Chu ngờ vực đứng trên đường đá, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

Tiếp theo đây phải tính sao?

Nếu bây giờ đốt khăn có phải sẽ được rời khỏi nơi này?

Người áo choàng đen kia rốt cuộc là ai? Tại sao muốn anh tìm kiếm cặp sinh đôi? Mục đích của hắn là gì? Đã cứu anh thì sao lại bỏ mặc anh?

Thành Chu gài túi vào thắt lưng rồi rút khăn lụa ra.

Đốt hay không đốt?

“Leng keng, leng keng.” Đột nhiên có tiếng chuông đồng vang lên, sau đó là một chiếc xe bò xuất hiện và dừng lại bên cạnh anh.

Gã đánh xe đứng tuổi đẩy nón lên, vẻ mặt hiền lành hỏi thăm Thành Chu: “Quý khách muốn đi đâu?”

“Hơ…”

“Quý khách lần đầu vào thôn sao?” Gã đánh xe cười hỏi.

“Phải, lần đầu tôi vào. Nên chẳng hiểu đây là chỗ quái quỷ gì.” Câu sau anh đặc biệt nhỏ giọng.

“Ra vậy. Thảo nào tôi thấy cậu cứ đứng ngây ra bên đường, lại còn cầm thiệp mời trong tay. Quý khách, sau này đừng lấy thiệp mời ra lung tung, trong thôn này, thiệp mời chính là sổ tay hỏi đường, chỉ có hiệu quả ba lần, lãng phí thì không tốt.”

“Xin lỗi, anh à, anh có thể giải thích tôi hay tí không, thật ra tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Ví dụ như làm cách nào để sử dụng thiệp mời? Làm sao để rời khỏi thôn này?” Thành Chu hỏi với thái độ chân thành nhất. Về phần quý ngài trước mặt là người hay quỷ, anh tạm thời không muốn nghĩ đến.

Nghe anh nói vậy, gã đánh xe hình như cũng không lấy làm ngạc nhiên, gã chỉ mỉm cười vỗ vào chỗ ngồi kế bên rồi bảo với anh: “Quý khách lên xe đi, đây không phải là nơi để nói chuyện, tôi mang cậu đi tham quan và giải thích cho cậu luôn.”

“Cảm ơn anh trai.” Thành Chu chắp tay tỏ vẻ biết ơn, vội vàng lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh gã.

Xe bò bắt đầu lăn bánh, tiếng lộc cộc văng vẳng vang lên trên đường đá vắng vẻ.

“Đầu tiên là nói về thiệp mời. Đứng trong thôn lấy thiệp mời ra sẽ gọi được xe bò, chỉ cần nói đích đến, chúng tôi sẽ đưa các vị tới nơi. Thôn tôi lắm đường nhiều xá, có tên gọi là Tiểu Phong Đô, khách khứa bình thường dễ bị lạc đường. Vào những lúc này, thiệp mời trở nên đặc biệt quan trọng, biết cách sử dụng có khi còn cứu mạng được ấy chứ, đáng tiếc cậu đã lãng phí mất một lần.”

“Những khách khác lúc đầu sẽ căn cứ theo bảng chỉ đường để vào thôn, trong thôn đương nhiên sẽ có vài phương tiện giao thông khác để đưa họ đến nơi, nhưng cần phải tiêu tiền, hoặc dùng vật phẩm trao đổi cũng được. Chẳng qua không đảm bảo an toàn cho lắm, nếu gặp phải nguy hiểm, người đánh xe sẽ ném khách đi và tự bỏ chạy.”

Thành Chu hối hận vỗ đùi cái đét. Ban nãy anh cũng nhìn thấy bảng chỉ đường dưới cột đèn.

Gã đánh xe tỏ vẻ đồng tình nhưng rồi lại đâm cho anh phát nữa, “Ban nãy cậu hỏi làm cách nào để rời khỏi thôn, việc này cũng cần thiệp mời. Đợi quỷ môn mở ra một lần nữa, cậu dùng thiệp mời gọi bọn tôi đến, bảo rằng muốn rời thôn, chúng tôi lập tức đưa cậu ra ngoài. Trừ cách này ra không có phương pháp nào để rời thôn tôi nữa. Vậy nên thiệp mời quan trọng lắm, xin cậu giữ cho cẩn thận.”

Thành Chu vã mồ hôi lạnh, suýt nữa anh đã đốt luôn thiệp mời.

“Rời thôn là cuộc gọi xe cuối cùng, hiện tại cậu chỉ còn một lần để gọi xe thôi, xin hãy cân nhắc kỹ trước khi dùng.”

Nghe thế, Thành Chu vội đáp: “Thế bây giờ tôi muốn ra ngoài có được không?”

“Quý khách không nghe tôi nói à? Phải đợi đến khi quỷ môn mở ra mới gọi chúng tôi đưa đi được. Bằng không cậu lại chỉ phí phạm thiệp mời thôi.”

“Hả? Phải đợi quỷ môn mở lại? Thế phải đợi bao lâu?”

“Một ngày ở nhân gian, một năm trong thôn này.”

“Cái gì?!”

Gã đánh xe phì cười, “Người lấy được thiệp mời để vào thôn chỉ cầu sao cho thời gian được ở lại dài thêm, đặc biệt là những kẻ tu hành. Thôn tôi vốn là vùng đất trù phú, có cả nguy cơ lẫn cơ may, để có được thiệp mời, nghe nói họ ở nhân gian không từ bất cứ thủ đoạn nào. Có thiệp mời trong tay mà đòi ra sớm như cậu, để họ biết được không gϊếŧ cậu trút giận mới lạ ấy, ha ha ha!”

Thành Chu đau khổ hỏi: “Anh trai ơi, thế tôi phải đến nơi an toàn nào để yên ổn sống hết năm nay đây?”

“An toàn? Ở thôn tôi chẳng có nơi nào là an toàn với người ở dương thế cả. Chốc nữa sau khi xuống xe, mỗi bước của cậu đều ngập tràn nguy cơ, chỉ có kẻ mạnh mới may mắn sống sót được ở đây, bằng không… Phải xem xem tiền mãi lộ cậu có mang đủ không, hay xem xem cậu có mang tế phẩm tốt đến không, thế mới có cơ hội tìm được quỷ chủ chịu bảo vệ cậu một năm.”

“Nếu tôi không có thì sao?”

“Không phải khách nào vào thôn đều có cơ hội bước ra.”

Thành Chu mặt mày mếu máo nói: “Thế tôi không xuống xe có được không?”

“Ha ha! Quý khách này, cậu thú vị thật đấy, được rồi, nể tình cậu khiến tôi hôm nay được một phen vui vẻ, tôi đưa cậu đến nơi ít nguy hiểm nhất thôn. Nựu Nựu, đến nhà Tam Bà.”

“Khoan khoan!” Thành Chu thầm nghĩ, nếu đã không thể nào rời khỏi được đây, vậy cứ làm theo lời người áo choàng đen đi tìm song sinh. Hồng Diệp chẳng phải từng nói trong việc bày trận của kẻ kia, quan trọng nhất chính là sáu cặp song sinh sao.

Không biết song sinh ở đây có đặc điểm gì khác thường, nhưng nếu có cơ hội tìm được và giải cứu chúng thì biết đâu sẽ có thể dẫn chúng cùng rời khỏi đây và đi tìm Hồng Diệp.

Nghĩ tới đây, Thành Chu bèn thử thăm dò gã đãnh xe: “Anh trai nè, trong thôn anh có cặp sinh đôi nào không?”

“Sinh đôi?”

“Phải.”

“Chưa từng nghe nói. Sao cậu lại hỏi việc này?” Gã đánh xe tò mò vặn lại.

“Ở cõi dương tôi nghe nói có kẻ muốn lợi dụng các cặp sinh đôi để gây chuyện xấu, vậy nên mới hỏi xem chỗ các anh có sinh đôi không. Hôm nay nhiều người vào thôn như vậy, không chừng có kẻ âm mưu gây hại đến các đứa bé sinh đôi trong thôn anh.”

“Ồ? Vậy sao? Tuy tôi phụ trách dẫn đường nhưng như tôi từng bảo đấy, nơi này lắm đường nhiều xá, có tên là Tiểu Phong Đô, tôi không thể nào quen hết tất cả các hộ ở đây. Nếu cậu muốn nghe ngóng tin tức, tôi có thể đưa cậu đến quán rượu Hoàng Tuyền, sao cậu đi không?”

“Nơi đó có nguy hiểm lắm không?”

“Nguy hiểm chắc chắn là có, nhưng những năm trước rất nhiều khách khứa sau khi vào thôn đều chọn nơi đó làm trạm dừng chân đầu tiên.”

Thành Chu trầm ngâm, rốt cuộc anh nên đến nhà Tam Bà cho an toàn hay đến quán rượu Hoàng Tuyền nghe ngóng tin tức đây?

Thành Chu thò tay sờ lá bùa mang theo trong người, nếu được anh rất hy vọng mình có thể làm nên chuyện cho con trai xem, để nó biết được thật ra người làm cha như anh cũng trâu bò lắm, đáng tin cậy lắm.

Hà Sinh chẳng phải từng bảo năng lực hiện tại của anh cũng không kém cậu ấy là bao sao, anh không cần sợ hãi đến thế. Cứ trông gã đánh xe hiền lành đến vậy, có lẽ lũ ma quỷ trong thôn cũng chẳng đáng sợ như lời đồn.

Thành Chu cứ do dự mãi. Trước khi gã đánh xe mất sạch kiên nhẫn, cuối cùng anh nhà cũng ra quyết định, “Anh trai, xin anh hãy đưa tôi đến quán rượu Hoàng Tuyền.”

***