“Nói hay lắm.” Đâu đó đột nhiên vang lên tiếng nói ủng hộ Thành Chu. Theo tiếng nói ấy là mười sáu tên quỷ nô Côn Luân cao to từ trong rừng rậm bước đến sau lưng Thành Gia Kỳ.
Trên vai những quỷ nô Côn Luân là một chiếc sạp ngọc có mái che trông vừa giống kiệu lại vừa giống giường. Qua lớp lụa mỏng có thể nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng thon thả nằm nghiêng trên sạp.
Màn lụa hai bên sạp ngọc phất lên để lộ gương mặt của người nằm bên trong. Người nọ mặc áo khoác dài màu đen, mặt mày tuấn tú, da dẻ nhẵn nhụi, rõ ràng toát ra vài phần tà khí nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy cao quý ung dung.
“Quỷ tôn?”‘ Thành Gia Kỳ cố giấu vẻ thất vọng, kinh ngạc nhìn về phía vị khách mới đến, thầm nghĩ vị này đến nhanh thật, nhưng nhớ đến mọi chuyện xảy ra ở đây làm sao có thể qua mắt chủ nhân của nơi này thì bình thản lại nhiều.
Đúng lúc ông ta cần không đi đường vòng nữa, cứ thẳng tay giao Thành Chu cho vị này là được. Đứa con này đã hết thuốc chữa, ông ta đành phải đại nghĩa diệt thân!
Sạp ngọc vừa chạm đất, trong rừng rậm lập tức xuất hiện rất nhiều ác quỷ.
Lũ ác quỷ này có kẻ bung dù ra, có kẻ khiêng bàn đến, lại có kẻ mang đến đủ loại thức ăn.
Chỉ trong nháy mắt, lũ ác quỷ đã bày biện xong một nơi nghỉ ngơi phù hợp với thân phận của quỷ tôn.
Cùng với sự xuất hiện của đám ác quỷ, những thiên sư được Thành Gia Kỳ sắp xếp trốn trong rừng sâu cũng bị ép ra mặt.
Bên cạnh Thành Gia Kỳ chớp mắt đã có thêm gần hai mươi thiên sư, những thiên sư có kẻ đến từ Thiên Cơ Môn, nhưng phần lớn là do bị thù lao hấp dẫn của Thiên Cơ Môn thu hút, trong số đó bao gồm cả cô gái chống gậy đầu rồng và quái nhân áo đen từng bắt tế phẩm sống gặp ở ngoài thôn.
Đẩy cái bàn tay đang chụp lên mặt mình rồi xoa qua bóp lại như xem đầu mình là bánh bao khổng lồ ra, Thành Chu trợn tròn mắt nhìn vị khách mới đến.
Người mặc áo choàng cố gắng áp chế cuộn trào mãnh liệt thẳm sâu trong linh hồn, sống chết không cho Thành Chu lộ diện, lại còn khó chịu bóp đầu anh mấy cái. Hắn cúi xuống vùi mặt vào giữa cổ Thành Chu hít sâu vài hơi, sau đó đột nhiên há miệng cắn anh một phát.
“Úi… Đau!” Thành Chu giận dữ quay đầu lại.
Người mặc áo choàng liếm hai giọt máu chảy ra từ lớp da bị cắn rách, tay mò xuống siết lấy eo Thành Chu và nói bằng giọng bá đạo: “Ngươi là của ta, có biết chưa? Tên đó gian xảo hơn ta, năm xưa đáng lẽ phải là ta ra ngoài nhưng bị hắn giành trước.”
Biết cái con mẹ gì! Ký xong thứ khế ước ngang ngược của tên kia, Thành Chu giờ chẳng còn sợ hắn nữa, nếu hắn đã muốn lợi dụng mình thì khẳng định trong ba ngày này sẽ không dám làm mình bị thương. Về phần ba ngày sau… Anh có thể sống qua ba ngày này không đã là vấn đề, giờ còn hơi sức đâu đi lo chuyện ba ngày sau?
“Cái tên mà ông nhắc đến là ai? Tôi có quen không?”
“…Không, thứ tiểu quỷ kém sang đó ngươi không cần phải quen biết.” Giọng người mặc áo choàng đen hình như đang cười. Lời vừa dứt, thẳm sâu trong linh hồn hắn lại dấy lên cơn bạo động siêu cấp mãnh liệt.
Người áo choàng hít sâu một hơi, không khí bên bờ suối đột nhiên đổi màu. Trong rừng sâu, một luồng khói đen từ dưới lòng đất bốc lên và cuồn cuộn bay về phía bờ suối.
Cả người lẫn quỷ có mặt tại đó đều rối loạn cả lên.
Thành Gia Kỳ vừa phất tay, người của Thiên Cơ Môn lập tức bước lên mở trận pháp hình tròn bao quanh lấy ông ta cùng Chu Tuyền ở giữa tâm.
Những thiên sư khác cũng khẩn trương chuẩn bị.
Bên cạnh quỷ tôn cũng xuất hiện mấy chục tên chiến quỷ mặc giáp thời cổ đại và mang kiếm.
Thành Chu không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì, với anh mà nói, mọi chuyện có tồi tệ đến thế nào cũng chẳng thể tồi tệ hơn hiện tại nữa. Nếu có ma quỷ hoặc nhân vật lợi hại hơn xuất hiện, hoặc đột nhiên xảy ra biến động nào đó, biết đâu chừng lại có lợi cho anh.
Vì vậy trong tất cả mọi người, kẻ bình tĩnh nhất là Thành Chu. Anh đang mãi nghĩ xem trong thời gian này anh có gặp thằng bé quỷ nào không. Tiểu quỷ chắc là thằng bé quỷ đúng không?
Ừm, căn cứ vào giọng điệu của người áo choàng, tiểu quỷ đó chắc từng lợi dụng anh, có lẽ đã từng hút tinh khí của anh chăng?
Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài tên tiểu hòa thượng không có mặt trước đây từng hút tinh khí của anh là phù hợp với từ “tiểu quỷ” kia, hình như chẳng còn ai khác nữa thì phải. À khoan, hay là con quỷ hay người nào đó ngẫu nhiên hút được chút ít cũng tính nhỉ?
May mà người áo choàng đen cùng “người nào đó” không biết anh đang nghĩ gì, bằng không lại chẳng tức đến bổ đầu anh ra nhét mình vào trong – Hừ, dám so sánh ta với đám quỷ lâu la không tên.
Tay người áo choàng siết chặt eo Thành Chu, hắn há miệng hớp một hơi, luồng khí đen bỗng nhiên biến thành ba viên châu màu đen bay vọt vào miệng hắn.
Âm khí tràn vào cơ thể khiến sức chiến đấu của hắn tăng lên đáng kể. Vào lúc này, không một ai nhìn thấy trong cơ thể người áo choàng đen có hai linh hồn đang dốc hết sức giằng co với nhau rất kịch liệt.
Thành Gia Kỳ cùng đám thiên sư nhìn thấy biểu cảm của người áo choàng đen thay đổi liên tục thì vô cùng sợ hãi.
Quả nhiên không hổ là kẻ được ác ma phái đến bảo vệ tế phẩm quan trọng nhất. Dù hắn chỉ dùng một tay cũng không phải ma quỷ hay thiên sư bình thường có thể sánh kịp.
Hơn nữa tên ma vật này lại dám trắng trợn cướp đoạt âm khí trong địa bàn của quỷ tôn, đây quả thật chẳng xem quỷ tôn ra gì.
Đám thiên sư không biết nguyên nhân người mặc áo choàng đen hút âm khí nên đều tưởng hắn đang ra oai trước mặt quỷ tôn.
Về phần quỷ tôn…
Quỷ tôn khẽ giơ tay, đám chiến quỷ bao quanh hắn lập tức tách ra, sau đó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề đứng sau sạp ngọc.
Lũ ác quỷ khác cũng tách ra hai bên, đứng ngay ngắn đợi lệnh của quỷ tôn.
Trước sạp ngọc của quỷ tôn chỉ còn một con quỷ trung niên mặt mũi hiền từ dễ gần, tay cầm một cái quạt lông vũ.
“Làm màu.” Tái Lang làu bàu khinh bỉ.
Ánh mắt vốn đang nhìn về phía người mặc áo choàng đen của quỷ tôn đột nhiên đổi sang liếc Tái Lang một cái, sau đó hắn thở dài nói: “Làm cha chẳng dễ chút nào, con mình có phải ác ma hay không mấy ai được quyền lựa chọn? Nếu không đời nào bản tôn lại đi nuôi một thằng con hư hỏng để suốt ngày bị nó mắng chửi?”
Biểu cảm củaTái Lang cứng đờ, tức đến cả gương mặt co giật.
Con quỷ trung niên mặt trắng thân thiện khẽ phẩy quạt lông vũ, cười nói: “Lâu ngày không gặp Lang thiếu, Lang thiếu đúng là phong thái hơn hẳn khi xưa. Có thể thấy thay vì nhốt cậu ấy thì chi bẳng để cậu ấy tự do.”
“Nó còn muốn tự do thế nào?” Quỷ tôn ngồi thẳng hơn một chút, lưng dựa vào đệm mềm phía sau và than thở với tên thuộc hạ trung thành của mình, nghe giọng điệu như nửa thật nửa đùa: “Ngoài việc không để nó gϊếŧ cha, bản tôn có từng cản nó làm bất cứ việc gì chưa? Ngươi xem đấy, dù tên nhóc con khốn kiếp ấy dám giấu bản tôn chuyện quan trọng như nó đang giữ mấy người sống, bản tôn chẳng phải… Cũng chẳng làm gì nó sao?”
Thành Chu ngạc nhiên nhìn sang Tái Lang, “Ngươi là con trai của quỷ tôn?” Vậy sao lại đòi gϊếŧ cha? Ta thấy cha ngươi đối xử với ngươi tốt quá luôn ấy chứ.
Từ vẻ mặt của Thành Chu, Tái Lang hiểu được Thành Chu muốn hỏi cái gì. Việc này chẳng những khiến mặt hắn co giật mà cả linh hồn cũng xoắt tít lại như dây thừng.
“Lão già khốn kiếp ấy đang diễn kịch đấy. Thật ra lão ta là kẻ ác độc nhất, vô sỉ nhất trong cả cái thôn này. Lời lão nói tốt nhất một dấu chấm, một ký hiệu ngươi cũng đừng tin, nhất là mấy chuyện liên quan tới ta!”
Thành Chu vỡ lẽ, “Thảo nào ông ấy có thể làm quỷ tôn.”
Quỷ tôn cười khẽ.
Khóe miệng Tái Lang giật giật, “Thế nên ngươi hãy cẩn thận một chút, ông ấy đến đây chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu. Đợi lúc đánh nhau, tốt nhất ngươi hãy bám chặt lấy vị bên cạnh ngươi, hoặc là… Cho ta một hơi tinh khí, ta giúp ngươi cản lão già khốn kiếp kia lại.”
Nghe Tái Lang gọi quỷ tôn là lão già khốn kiếp, tất cả ma quỷ có mặt đều không thể hiện chút gì ngạc nhiên, cùng lắm thì cúi gằm mặt giấu đi cảm xúc chân thật của mình.
Quỷ tôn búng ngón tay một phát, Tái Lang theo phản xạ lập tức nhảy tránh. Nơi hắn đứng lúc nãy đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu to bằng nắm đấm.
Tái Lang kích động chỉ vào cái hố và gào lên với Thành Chu: “Thấy chưa? Lão già khốn kiếp đó độc ác tới nhường nào, chẳng qua ta chỉ gọi ông ấy là lão già khốn kiếp mà ông ấy đã muốn gϊếŧ ta. Ngươi nói xem làm gì có loại cha nào xằng bậy như vậy?”
Thành Chu nói đầy ẩn ý: “Ngươi muốn so thử cha ngươi với cha ta không?”
Tái Lang chớp mắt, nhìn nhìn cái hố sâu hoắm rồi lại nhìn Thành Gia Kỳ đang khống chế mẹ Thành, ngón tay đang chỉ vào cái hố bèn rụt về, chần chừ đáp: “Lão già khốn kiếp nhà ta hình như chưa đê tiện đến mức dùng mẹ ta để uy hiếp ta. Nếu thế thì đúng là cha ngươi còn khốn nạn hơn lão nhà ta một chút, được rồi, là khốn nạn hơn rất nhiều.”
E hèm! Nghe xong câu đó của Tái Lang, sắc mặt của đám người Thiên Cơ Môn rất khó coi.
Tuy bọn họ tự cho rằng mục tiêu cuối cùng của mình là đúng, cũng không cảm thấy việc dùng mẹ Thành uy hiếp con trai người ta là sai, nhưng mấy chuyện này chỉ cần trong lòng tự biết chứ giả sử nói thẳng ra lại rất khó nghe. Dù sao vẫn còn cả đám ma quỷ cùng thiên sư nơi khác đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lão đạo sĩ đột nhiên mở miệng nói: “Thiên Cơ Môn làm việc theo ý trời, chưởng môn của bọn tôi đại nghĩa diệt thân hy sinh vợ con vì chúng sinh thiên hạ. Phẩm chất cao quý đức độ nhường ấy xứng đáng được người đời xưng tụng, đáng tiếc những kẻ không hiểu chuyện chỉ biêt nhìn bề ngoài, thấy mẹ con kia đáng thương nên hoài nghi phẩm đức của chưởng môn chúng tôi mà không nghĩ rằng chính đối phương đã dùng bản thân để nuôi dưỡng ác ma gây hại cho thiên hạ. Hành vi dó đáng ghét đáng kinh tởm đến mức nào. Điều này khiến tôi khó tránh cảm thấy tiếc nuối và phẫn nộ.”
Lời này của đạo sĩ già vừa dứt, đám người Thiên Cơ Môn liền đứng ưỡn ngực lên.
Chính là thế đấy! Các ngươi bảo người mẹ kia là vợ của chưởng môn, chàng trai kia là con trai ruột của chưởng môn, vậy chưởng môn bọn tôi đại nghĩa diệt thân, hy sinh vợ và con trai mình thì liên quan cái thá gì đến các người?
Hơn nữa hành vi vì thiên hạ chúng sinh mà tự tay cắt đứt huyết mạch của mình, phẩm đức cao thượng đến nhường này vốn nên được xưng tụng, các người dựa vào cái gì mà dám chỉ trích bọn tôi?
Thành Gia Kỳ phất tay, thản nhiên nói: “Không sao, tôi không thẹn với lòng, các người thích nói sao thì nói. Chỉ cần thật sự cứu được thiên hạ chúng sinh, dù tôi có để lại tiếng xấu ngàn đời thì đã là gì? Chỉ cần người đời trường tồn, lịch sử sẽ đánh giá chính xác về tôi và Thiên Cơ Môn.”
Ánh mắt mẹ Thành nhìn Thành Gia Kỳ lạnh như băng, đáng tiếc miệng bà không thể phát ra tiếng, bằng không bà nhất định sẽ dùng những lời cay độc nhất để nguyền rủa tên súc sinh này!
Thành Chu tặng cho đám người Thiên Cơ Môn năm chữ: “Một lũ bệnh tâm thần!”
Tái Lang đứng cạnh đó bình luận một cách nghiêm túc: “Ta biết rồi nha, Thiên Cơ Môn chính là bệnh viện tâm thần cao cấp nhất ở cõi dương.”
Thành Chu vỗ tay một cái, “Ngươi đoán đúng rồi, ở cõi dương bọn ta, mấy thằng bệnh tâm thần nặng nhất đều được đưa đến Thiên Cơ Môn, đáng tiếc bảo vệ ở đó làm việc kém quá, chẳng những để mấy tên điên đó thành lập tổ chức phi pháp mà còn để họ chạy ra.”
Tái Lang nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình, “Ngươi đáng thương quá, cha ruột lại là kẻ điên đầu đàn.”
Thành Chu đau đớn gật đầu, “Hơn nữa ngươi lại chẳng thể làm gì ông ấy, bằng không sẽ bị gọi là bất hiếu. Có trời mới biết ta muốn gửi ông ấy vào viện tâm thần biết bao nhiêu, dù bắt ta phải gánh vác viện phí cả đời ta cũng chấp nhận. Thôi đừng nói về họ nữa, nói chỉ tổ tức thêm! À phải, ban nãy ngươi nhắc đến mẹ của ngươi phải không, mẹ của ngươi đang ở đâu?”
Tái Lang lắc đầu, “Mẹ ta đã đầu thai chuyển thế rồi.”
“Xin lỗi.”
Tái Lang phất tay, “Không gì, ta cùng lão già khốn kiếp đã đã báo thù cho mẹ ta. Bọn ta chỉ cần biết hiện tại bà đang sống rất tốt là được rồi.”
Thành Chu cùng Tái Lang một hỏi một đáp đã thành công chọc giận Thành Gia Kỳ cùng Thiên Cơ Môn.
Đám người Thiên Cơ Môn đồng loạt nhìn Thành Gia Kỳ. Thứ con cái này dù không vì lý do cao cả thì cũng phải gϊếŧ! Miệng mồm quá độc! Còn có con quỷ yêu nghiệt kia nữa, dù hắn có là con của quỷ tôn cũng không được tùy tiện sỉ nhục bọn họ. Quỷ tôn nhất định phải giải thích rõ ràng với họ về chuyện này.
Thành Gia Kỳ phất tay, đám người Thiên Cơ Môn tản ra nhường đường.
Thành Gia Kỳ bước lên đối mặt với quỷ tôn, thẳng thừng nói: “Tế phẩm tối cao tôn thượng cần đang ở đây, chính là chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh con trai tôn thượng. Tế phẩm thuộc về tôn thượng, còn người phụ nữ có thai thuộc về tôi, thế nào?”
***