Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi

Chương 15




Thành Gia Kỳ thờ ơ cười đáp: “Nói gì chăng nữa con cũng là…”

Lời còn chưa dứt ông ta đã bị mẹ Thành bên cạnh phỉ nhổ đầy mặt, “Làm gì có chuyện ông ta không muốn gϊếŧ con, chẳng qua chưa tìm được cơ hội mà thôi!”

Thành Chu biến sắc.

Không ngờ Thành Gia Kỳ chả buồn phủ nhận cũng chẳng cho người bịt miệng mẹ Thành bắt bà câm miệng.

Mẹ Thành trừng mắt nhìn Thành Gia Kỳ và nói bằng giọng tràn ngập hận thù, “Lúc con còn nhỏ, bên cạnh con lúc nào cũng có rất nhiều lệ quỷ canh giữ. Ban đầu mẹ không biết, về sau mới nhận ra do ông ngoại con phát hiện chuyện hắn muốn gϊếŧ con nên tìm ma quỷ đến bảo vệ cho con. Ông ngoại không muốn mẹ biết nên chỉ âm thầm che chở mẹ con mình. Nếu chẳng phải sau đó tên súc sinh này ám thị mẹ bắt mẹ ra tay với con, ông ngoại con cũng không ra mặt gặp mẹ.”

Ông ngoại? Ám thị? Thành Chu nghệch ra, “Mẹ, mẹ cũng… nhìn thấy ma quỷ?”

Mẹ Thành cười thảm, “Trước khi sinh con ra, mẹ chưa từng nhìn thấy những thứ đó. Sau khi con ra đời, mẹ thi thoảng sẽ nhìn thấy vài cái bóng mờ, nghe được những âm thanh kỳ quái. Nhưng mẹ sợ người ta bảo mẹ bị điên nên chẳng dám kể với ai.”

Thành Chu buột miệng theo bản năng, “Xin lỗi…”

Mẹ Thành lắc đầu, “Con là do mẹ sinh ra, con như vậy đều do mẹ và tên súc sinh kia, có liên quan gì đến con đâu.”

“Sao em không nói cho nó biết ông ngoại nó vì để tìm lệ quỷ đến bảo vệ nó mà đã phải trả cái giá thế nào?” Thành Gia Kỳ đột nhiên chen lời.

Mẹ Thành mấp máy môi muốn nói nhưng nhìn Thành Chu rồi lại không nói được câu nào.

Thành Chu chợt mỉm cười với mẹ Thành, “Con biết rồi, có phải ông ngoại đồng ý với những tên lệ quỷ kia là đợi con lớn lên, ông sẽ cho họ mỗi người hút một, hai hơi tinh khí của con?”

Nghe thấy Thành Chu nói câu đó với giọng điệu thản nhiên, Thành Gia Kỳ chợt nhướng mày.

Mẹ Thành xấu hổ gật đầu rồi giải thích: “Ông ngoại của con cũng vì hết cách. Ông con bảo đã giao hẹn rõ với lũ lệ quỷ ấy là phải đợi con qua mười tám tuổi mới được hút tinh khí của con, hơn nữa cũng không được hùa vào hút một lần nên sẽ không gây ảnh hướng quá lớn cho con. Đổi lại, đám lệ quỷ ấy phải bảo vệ con an toàn.”

“Ông ngoại cũng là lệ quỷ ư?” So với việc tinh khí của mình bị đem làm hàng hóa giao dịch, Thành Chu càng tò mò về ông ngoại chưa từng gặp mặt của mình. Dù gì anh cũng thường cho Hà Sinh cùng Tư Đồ tinh khí, cho riết thành quen.

“Ban đầu không phải.”

Mẹ Thành nghĩ đến cha mình nên ánh mắt trở nên dịu hiền hơn hẳn, “Khi còn sống, ông con từng bảo với mẹ rằng ba con… Rằng Thành Gia Kỳ không đáng tin cậy. Nhưng khi ấy mẹ như mù mắt, cứ một lòng một dạ đòi gả cho tên súc sinh đó, ông ngoại con khuyên mẹ mấy lần, mẹ vẫn kiên quyết như cũ. Bấy giờ sức khỏe của ông con không tốt, trước khi nhắm mắt xuôi tay muốn tìm một người chăm sóc cho mẹ, cuối cùng đành phải đồng ý cho hôn sự của mẹ và tên súc sinh. Sau đó ông ngoại con mất đi nhưng vẫn không yên tâm về mẹ…”

“Ông ngoại hiện tại còn ở lại bên cạnh mẹ không? Hình như con không nhìn thấy ông?” Thành Chu cố ý quan sát thật kỹ chung quanh. Ồ? Hình như có nhìn thấy gì đó…

Thành Chu tập trung nhìn cho rõ nhưng lại không phát hiện gì cả. Lạ thật, ban nãy rõ ràng có thứ gì đó trốn trong mảnh rừng đối diện nhìn lén bọn họ.

Người áo choàng đang đứng sau lưng Thành Chu bỗng dưng vuốt cổ anh một cái.

Thành Chu quay ngoắt lại trừng mắt hắn.

“Đừng nhìn lung tung.”

Thành Chu đang định hỏi có phải hắn ta đã phát hiện gì không thì mẹ Thành bên kia bỗng nhiên mở miệng mắng nhiếc.

Thành Chu lại xoay đầu nhìn mẹ.

Ánh mắt dịu dàng của mẹ Thành đã đổi hẳn, trong chốc lát trở nên hung tợn vô cùng, bà nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thành Gia Kỳ, “Tên súc sinh này vì chuyện ông ngoại con ngăn cản hắn hại con và ủng hộ mẹ ly hôn với hắn nên đã trả thù bằng cách đánh cho ông con hồn phi phách tán! Hắn còn tìm lão sư phụ chó má của mình đến thu phục đến đám lệ quỷ bảo vệ cho con.

Xong việc hắn vẫn muốn hại con. Lúc ấy mẹ đã ly hôn với hắn, ngày ngày đề phòng hắn, mẹ còn chuẩn bị sẵn một chai acid. Ngày hôm đó… Hắn lẻn vào nhà muốn ra tay với con nhưng lại không biết mẹ đã trốn sẵn ở đó, trên giường chỉ là búp bê. Hắn bấy giờ chưa lợi hại như hôm nay, khi giở chăn lên bị giật mình, mẹ thừa dịp hắn không chú ý bèn hất acid vào hắn. Hắn bỏ chạy, sau đó cũng không xuất hiện nữa.”

Mẹ đúng là trâu bò thật. Trong đầu Thành Chu dường như nhoáng lên chút ít ký ức, acid… Khuôn mặt bị ăn mòn… A! Trước đây chẳng phải đã nhìn thấy người cha ruột này rồi sao?

Lạ thật, thế nào lại quên mất nhỉ? Thành Chu gõ đầu.

Người mặc áo choàng dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào gáy anh. Ký ức bỗng trở nên vô cùng rõ nét!

Từ đầu đến giờ, Thành Gia Kỳ chỉ im lặng nghe mẹ Thành nói mà không phản bác lại câu này. Ông ta vẫn chỉ thản nhiên nhìn con trai ruột của mình.

Ánh mắt của Thành Chu giao với ánh mắt của ông ta, nhìn thấy gương mặt với làn da bóng loáng kia, anh nhịn không được buột miệng hỏi: “Người ở bệnh viện hôm ấy có phải là ông không? Mặt của ông… Đó là ảo giác, hay hôm nay mới thế?”

Trong mắt Thành Gia Kỳ lóe lên điều gì đó, ông xoa mặt mình rồi đáp: “Đây mới là gương mặt thật của ba. Ba đã tốn thời gian hai mươi năm mới chữa lành được. Con nhớ được người đêm hôm đó? Nhớ hết tất cả mọi việc?”

Ánh mắt Thành Chu lại rất phức tạp, “Trước đây thì không, ban nãy đột nhiên chợt nhớ lại. Tôi còn nhớ ông đã bị Hồng Diệp gϊếŧ chết.”

Thành Gia Kỳ rất muốn nói con không thể nào nhớ lại được, nhưng nhìn thấy người mặc áo choàng đen sau lưng Thành Chu, ông ta lại im lặng. Rất rõ ràng, phép thuật ám thị của ông đã bị vị ác ma kia phá giải.

“Tôi có thể hỏi vì sao ông muốn gϊếŧ tôi không?” Thành Chu hỏi một cách khô khan.

Thành Gia Kỳ lắc đầu, “Ba không phải muốn gϊếŧ con, ba chỉ hy vọng ngăn cản tai họa xảy ra mà thôi.”

“Tai họa gì?”

“Sư môn của ba có lời tiên đoán rằng một ngày nào đó, tế phẩm tối cao sẽ gặp mặt và đánh thức ác ma đang chìm trong giấc ngủ rồi hiến tế bản thân để ác ma lấy lại toàn bộ sức mạnh của mình. Một khi ác ma giành lại sức mạnh…”

Thành Gia Kỳ siết chặt nắm tay, giọng điệu tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng gằn từng chữ một: “Nhân gian bị diệt!”

Thành Chu rất muốn phì cười nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông ta, anh lại ngại không dám cười thành tiếng.

Người này đang nói thật. Ít ra anh tin chuyện như vậy sẽ xảy ra.

“Ông và sư môn của ông cho rằng tôi chính là tế phẩm tối cao ấy?”

“Đúng.”

“Chỉ vì tôi thu hút ma quỷ, hay vì trên người tôi có ký hiệu gì khiến ông dám xác định như vậy?”

“Sư môn của ba có pháp bảo để kiểm tra phẩm chất của tế phẩm. Lúc ba phát hiện khi con vừa chào đời, quanh con bỗng xuất hiện rất nhiều ma quỷ, ba đã mời sư phụ đến để kiểm tra thân phận của con.”

Thành Gia Kỳ thở dài, “Ba cũng không hy vọng đứa con trai khó khăn lắm mới có được của mình là tế phẩm tối cao trong truyền thuyết. Lúc ba biết chuyện con sẽ trở thành một thứ quan trọng của ác ma, ba cũng rất đau khổ. Nhưng ba không còn cách nào khác, ba không thể dùng sinh mạng của con trai mình đánh đổi cho sinh mạng của cả thế gian này.”

Thành Chu gật đầu đáp: “Vậy nên ông muốn tôi chết.”

Thành Gia Kỳ mặt không đổi sắc nói: “Dù con thoát chết nhưng giả sử không có phong ấn của ba, rất có khả năng con khó lòng sống đến bây giờ, vả lại cuộc sống sẽ rất đau khổ, chắc con cũng biết cuộc sống của những người có phẩm chất tế phẩm trôi qua như thế nào đúng không? Đổi lại nếu để ba ra tay, ít nhất con sẽ được ra đi trong yên bình.”

“Nói vậy ông muốn tôi chết là vì tốt cho tôi?” Thành Chu lần này đã phì cười.

“Thực tế là như vậy, chẳng qua mẹ cùng ông ngoại con cứ khăng khăng không chịu hiểu cho ba.”

Thành Chu nhìn về phía mẹ mình và hỏi thêm lần cuối: “Mẹ, đây đều là sự thật ư?”

Những người khác đều lấy làm lạ, người làm cha đã nói đến vậy, anh còn hoài nghi mọi chuyện là giả sao?

Người mặc áo choàng dùng ngón tay chọt vào sau gáy anh như thể muốn chọt thủng đầu anh xem não anh có hình dạng thế nào.

Nhưng mẹ Thành lại rất hiểu rõ con mình. Bà biết con trai có thói quen trốn tránh thực tế, luôn cố gắng xem những chuyện không hay như chưa từng xảy ra.

Có lẽ con trai của bà đang hy vọng tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều chỉ là một giấc mơ.

Dù Thành Chu xưa nay chưa bao giờ nhắc tới nhưng mẹ Thành biết đứa bé này từ nhỏ luôn khát khao được cha bảo vệ, dạy dỗ, yêu thương, khát khao có một người cha xem mình như máu thịt.

Mong đợi và tưởng tượng càng nhiều thì lúc bị phá vỡ, thất vọng có thể sẽ biến thành tuyệt vọng.

Vốn bà không mong Thành Chu biết về chuyện này.

Bà hy vọng đứa con của mình có thể vui vẻ lớn lên mà không mang bất cứ oán hận nào, hy vọng Thành Chu trở thành người tốt chứ không phải kẻ suốt ngày nung nấu ý định trả thù.

Quả thật bà từng oán hận bản thân vì sao lại sinh ra người con như vậy, thậm chí còn nghĩ chi bằng cứ để Thành Gia Kỳ gϊếŧ chết nó cho xong, nhưng đó chỉ là suy nghĩ cực đoan nhất thời, bà rất yêu đứa con này.

Khi đứa bé này bị Thành Gia Kỳ dùng kim châm hết nhát này đến nhát khác vào cơ thể và bịt chặt miệng lại, nó khóc đến muốn đứt hơi nhưng vẫn nhìn kẻ làm cha kia bằng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng như chỗ dựa vững chắc của mình.

Đến cuối cùng bà vẫn lựa chọn bỏ rơi đứa bé này, bắt nó mới cấp hai đã phải sống một mình.

Sau khi trưởng thành, Thành Chu tuy vẫn trở thành một người tốt, nhưng do cuộc sống thuở nhỏ quá nhiều áp lực và ức chế, anh biến thành nhát gan, sợ đụng chuyện và thích trốn tránh thực tế.

Bà nghĩ, có lẽ đứa bé này từ nhỏ đã ý thức được dù nó bên ngoài có bị ăn hiếp, bất kể có phải là lỗi của nó hay không đều sẽ chẳng ai ra mặt che chở nó. Vậy nên nó sống rất cẩn thận, cố gắng không làm mất lòng ai, không gây sự với ai, cố gắng đè nén những cảm xúc chân thực nhất…

Từng hành vi nhỏ nhặt ấy gộp lại, cộng thêm lối sống phải chú ý đến sắc mặt của người khác, cuối cùng đã hình thành nên Thành Chu của bây giờ.

Người áo choàng đen bắt lấy cằm Thành Chu, nhìn vào mặt anh và giễu cợt, “Ngươi đang khóc ư?”

“Chó má! Đừng nói bậy!” Thành Chu tránh khỏi tay hắn, quay đầu nhìn sang bên kia khe suối, “Ông bảo tôi sẽ đánh thức ác ma, thế tên ác ma kia đã xuất hiện hay chưa?”

Lúc hỏi câu này, trong lòng Thành Chu đã đoán được đáp án, nhưng anh vẫn theo thói quen cố gắng trốn tránh thực tế.

Thành Gia Kỳ thẳng thừng đập tan hy vọng của anh, “Con đã đánh thức hắn rồi. Hắn chính là kẻ tên Hồng Diệp mà con xem như con đẻ của mình.”

Thành Chu im lặng thật lâu, “…Nó là con trai tôi, kết quả ADN đã chứng minh.”

Thành Gia Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, “Với ma thần mà nói, dù hắn chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh nhưng muốn khiến cho bản thân có quan hệ máu mủ với con chẳng lẽ khó khăn lắm sao? Hắn chỉ cần một giọt máu của con mà thôi.”

“Sao ông biết Hồng Diệp chính là ma thần? Ông dùng cách nào để khẳng định chứ?”

“Ôi, con vẫn cứ thích cứ tự lừa người dối mình, dù sự thật đã phơi bày trước mắt, con vẫn giả vờ như nó chưa từng phát sinh. Ba thật không hiểu mẹ con đã dạy dỗ con thế nào lại khiến con biến thành một kẻ nhu nhược trốn tránh trách nhiệm. Đôi khi nhìn con, ba thậm chí hoài nghi con có phải con trai của Thành Gia Kỳ này hay không.”

Mẹ Thành nổi cơn tanh bành, “Dù nó có ra sao cũng còn tốt hơn cái tên ngụy quân tử giả tạo gϊếŧ con gϊếŧ cha như mày gấp ngàn lần!”

“Chu Tuyền, tôi nhịn em là vì nể tình vợ chồng trước kia, nhưng tôi nhịn em trong nhất thời không đồng nghĩa với việc tôi nhịn em cả đời. Nếu em còn nói linh tinh…”

“Sao nào? Gϊếŧ tao ư? Mày cứ gϊếŧ đi! Có gan mày cứ gϊếŧ đi! Ưm…” Môi mẹ Thành vẫn mấp máy nhưng bà không thể phát ra tiếng nữa.

Thành Chu nôn nóng hỏi: “Ông đã làm gì mẹ tôi? Này, tôi đã đến rồi, ông có thể thả mẹ tôi ra không?”

Thành Gia Kỳ cau mày tỏ vẻ không hài lòng, “Đứa bé này chẳng biết lễ phép là gì. Tuy ba chưa từng nuôi dạy con, nhưng ít nhất ba vẫn là ba của con, con không gọi ba là ba thì thôi, lại còn dám gọi ba là này nọ, thiếu lễ độ quá!”

Mặt Thành Chu giật giật, “Ông đã muốn gϊếŧ tôi, chửi rủa con tôi là ác ma, hôm nay lại dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi, ông còn hy vọng tôi gọi ông là ba? Đồng chí nè, đầu óc ông có vấn đề không vậy?”

“Mày!” Thành Gia Kỳ không thể tưởng tượng nổi một Thành Chu trước giờ nhu nhược lại dám mắt thẳng vào mặt mình như thế. Đáng sợ nhất là nó hình như không tin lời của mình?

“Ba không phải đang chửi rủa! Cái tên con cho rằng là con trai của mình chính là ác ma! Con bình tĩnh lại nào! Đừng để bị nó mê hoặc nữa! Lẽ nào con muốn làm tội nhân của cả thế giới này sao?”

Thành Chu cũng nhìn Thành Gia Kỳ bằng ánh mắt thương hại, sau đó đau lòng ôm đầu gào lên với mẹ: “Mẹ ơi, sao năm xưa mẹ không chịu nghe lời ông ngoại mà cứ nằng nặc đòi lấy một tên bệnh tâm thần thế này? Mẹ có biết bệnh tâm thần cũng có loại sẽ di truyền không? Nhỡ con cũng giống như ông ta, ngày nào cũng từ sáng đến tối đòi gϊếŧ con trai mình thì cháu nội của mẹ cũng là con trai của con cũng là thằng nhóc con Thành Hồng Diệp kia sẽ ăn tươi nuốt sống con luôn không?”

Mẹ Thành rất muốn con trai rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại lại không tiện mở miệng.

Nhân lúc mẹ Thành chưa kịp trả lời, Thành Chu thừa cơ xả hết những oán trách tích tụ bấy lâu, “Mẹ ơi mẹ à, năm xưa tên tâm thần này ra tay gϊếŧ con, mẹ nên đưa ông ta đến đồn cảnh sát chứ tạt acid thì được ích lợi gì? Mẹ xem, bây giờ người ta lại chẳng nguyên vẹn đứng đây? Hơn nữa còn chạy ra hại mẹ con mình. Mà mẹ cũng không nên giấu con, mẹ phải nói con biết sớm chưa, con mà sớm đề phòng thì không chừng lúc ông ta xuất hiện, con đã kịp báo cảnh sát.”‘

Thành Chu vẫn mải mê lải nhải trách mẹ mình đủ điều, tiện thể miêu tả cha mình chẳng khác nào một tên bệnh tâm thần nghiêm trọng. Cả người cả ma quỷ có mặt ở đó đều nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Thành Gia Kỳ càng lấy làm khó hiểu. Trong đầu ông ta như nghe thấy tiếng bẻ lái cái “két” thật gắt khi một vở kịch nghiêm túc đang sặc mùi đau thương bỗng dưng bẻ ngoặc gấp sang hướng hài kịch không có hồi kết.

Tái Lang càng thêm tán thưởng Thành Chu.

Không sai, phải vậy chứ, chẳng phải chỉ là cha ruột không yêu thương mình, chẳng phải chỉ là cha ruột muốn gϊếŧ chết mình thôi sao, có gì là to tác lắm chứ? Có phải không có cha bên cạnh là không sống nổi đâu?

Thành Chu cũng nghĩ vậy.

Anh đã hai mươi bảy tuổi, cũng không phải bảy tuổi hay mười bảy tuổi nữa rồi.

Có lẽ khi mới bảy tuổi anh vẫn hy vọng có cha yêu thương, hy vọng khi bị ăn hiếp, cha mình sẽ xuất hiện như anh hùng và đánh những kẻ ăn hiếp anh tơi tả.

Lúc mười bảy tuổi, anh thường nằm mơ thấy tự dưng có một người đàn ông xuất hiện bảo mình là cha anh, sau đó mua nhà mua xe đưa anh xuất ngoại vân vân.

Nhưng còn bây giờ, anh đã hai mươi bảy tuổi, có việc làm, có nhà, có tài khoản để dành, còn có một đứa con trai vô cùng đáng yêu vô cùng ngoan ngoãn. Anh của hiện tại đã không cần có cha, anh muốn làm một người cha tốt, muốn giành toàn bộ tình cảm của mình cho đứa con trai cưng.

Nhưng Thành Gia Kỳ lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn đòi đánh đòi gϊếŧ, chẳng những bắt cóc mẹ anh để uy hiếp anh, lại còn sỉ nhục gọi con anh là ác ma. Với người cha như vậy, anh thậm chí muốn hận cũng khó, cảm giác duy nhất lúc này chỉ là phẫn nộ và chán ghét.

“Đến lúc này rồi con vẫn cho rằng Hồng Diệp là con trai con sao? Mắt con bị mù à? Tai con điếc rồi à? Từ khi tên ác ma đó xuất hiện, bên cạnh con xảy ra bao nhiêu chuyện kỳ quái con đều không cảm nhận được sao?” Thành Gia Kỳ vặn lại bằng giọng điệu không thể tin nổi.

“Có lẽ chỉ vì kỹ thuật phong ấn của ông chưa đủ trình, kéo dài được đến hai mươi năm rồi hỏng.” Thành Chu buông thõng tay và đáp.

Thành Gia Kỳ lắc đầu lia lịa, “Con đã bị ác ma mê hoặc triệt để rồi. Con cơ bản là không chịu nhìn nhận sự thật. Tại sao con không tin Hồng Diệp chính là tên ác ma sẽ gây ra tận thế chứ, rõ ràng mọi chuyện đã phô bày ngay trước mắt con rồi!”

“Vậy thì đã sao?”

“Cái gì?”

Thành Chu mỉm cười, “Dù con trai tôi có là ác ma thì đã sao?”

***