Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi

Chương 13




“Ông nội ơi!” Thành Chu kêu lên thảm thiết, cũng không biết lấy can đảm từ đâu mà anh dám níu chặt tay áo của người mặc áo choàng đen, “Ngài đừng bao giờ làm vậy chứ.”

Hắn thản nhiên liếc vào nơi bị anh nắm một cái.

Thành Chu lập tức rụt tay về nhưng sau đó lại run rẩy níu lấy tay áo, “Ừ thì… Thật sự không moi ra được đâu, moi ra là một xác ba mạng đó.”

Tay phải của người mặc áo choàng thò ra siết cổ Thành Chu rồi nhẹ nhàng ném anh qua một bên. Hắn quay đầu ra lệnh cho Tái Lang: “Đem người đàn bà kia ra đây.”

Tái Lang lén nhìn Thành Chu một cái rồi ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc.

Thành Chu ngồi bệt dưới đất sốt ruột gần chết bèn quát lên với người mặc áo choàng đen, “Ông không thể làm thế!”

“Ngươi không cần mẹ nữa?”

Thành Chu nghẹn lời, thật lâu sau mới ấp úng đáp: “Chúng ta có thể tìm cách khác.”

“Nếu đã có cách đơn giản để giải quyết thì sao phải tìm cách khác?”

Thành Chu không biết vì sao tự dưng thông minh đột xuất, vội nói: “Lúc ông đến từng bảo rằng giữa tình thân và tình bạn tôi không cần phải lựa chọn. Ông phải giữ lời chứ.”

Người mặc áo choàng đen tỏ vẻ khen ngợi liếc anh, “Ừ, ngươi đúng là không cần lựa chọn, hai bên đều chết rồi thì còn cần ngươi lựa chọn cái gì?”

“…” Thành Chu giận dữ đấm xuống đất một phát.

“Thành Chu, xảy ra chuyện gì?” Vương Phi căng thẳng hỏi.

Thành Chu chán nản cúi đầu không đáp. Anh cũng không biết nên trả lời thế nào.

Vương Phi nhìn Tái Lang, Tái Lang nhún vai và chỉ vào người mặc áo choàng đen.

Nhưng đương nhiên Vương Phi không có gan đi hỏi người mặc áo choàng đen nên chỉ đành ôm vợ cùng lo lắng thay Thành Chu.

Người mặc áo choàng đen đến trước mặt Thành Chu và đá anh.

“Làm gì đấy?” Thành Chu cáu gắt hỏi.

Người mặc áo choàng nâng cằm anh lên, dùng giọng điệu như ban ơn nói: “Hiện giờ ngươi còn một lựa chọn khác, đó là toàn tâm toàn ý cống hiến cho ta. Như vậy người đàn bà kia cùng mẹ ngươi đều có thể rời khỏi đây.”

“Bao gồm cả thai nhi?”

“Bao gồm cả thai nhi.”

Nghe hai người trò chuyện, Vương Phi sợ đến ôm vợ lùi lại một bước.

Tái Lang vờ như mình không có mặt tại đó nhưng khóe mắt vẫn chăm chăm quan sát tình hình của hai người.

Thành Chu cũng cảm thấy lựa chọn hắn đưa ra có vấn đề, “Tôi phải thế nào để toàn tâm toàn ý cống hiến cho ông? Ông muốn làm gì?”

Người mặc áo choàng bóp nhẹ cằm anh rồi đáp: “Rất đơn giản, ba ngày sau, ngươi hiến tế hoàn toàn cho ta một lần là được rồi.”

“Cái gì gọi là hiến tế hoàn toàn? Ông muốn hấp thu tinh khí của tôi? Bao nhiêu? Tôi còn sống sau đó không?”

“Xem ra tên kia chẳng nói gì với ngươi cả.”

“Tên kia? Ai?”

Người mặc áo choàng buông Thành Chu ra, lạnh lùng đáp: “Đến lúc đó ngươi cứ làm theo lời ta là được rồi. Chỉ cần ngươi không khiến ta nổi giận, tính mạng của ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.”

Thành Chu nhớ lại lời cảnh báo của Hồng Diệp dặn anh đừng bao giờ tin lời của Quỷ Chủng.

Nhưng trước mắt anh có dự cảm mãnh liệt là tuy người mặc áo choàng trông có vẻ như đang thương lượng với anh, song giả sử anh dám từ chối, tên đó chắc rằng sẽ thẳng tay moi cặp thai nhi ra diệt trừ hậu hoạn.

Hồng Diệp nói nó sẽ tìm cách cứu bà nội, anh tin tưởng conn trai, Hồng Diệp nói được làm được.

Nếu Hồng Diệp đã có cách cứu bà nội thì đương nhiên không thể bỏ mặc người làm cha là anh, vậy nên hiện tại cần làm chính là kéo dài thời gian? Đợi con trai đến cứu?

Thành Chu ba lần bốn lượt bắt mình phải bình tĩnh lại. Anh hít sâu một hơi rồi chậm chạp đứng dậy, trước hết mỉm cười trấn an Vương Phi rồi mới nhìn về phía người mặc áo choàng đen cao to thần bí.

“Tôi có thể đồng ý toàn tâm toàn ý cống hiến cho ông, nhưng ông phải đồng ý không được làm tổn thương Diệp Tử và thai nhi trong bụng cô ấy, hơn nữa còn phải bảo vệ cho cả nhà cô ấy bình an rời khỏi nơi này.”

Nghe xong câu đó, Tái Lang rất muốn hỏi Thành Chu, ngươi giờ đổi người bảo vệ vậy giao dịch giữa ta và ngươi còn có hiệu lực không đấy? Nhưng có người áo choàng đen ở đó, hắn lại không dám mở miệng. Hắn sợ người mặc áo choàng biết được hắn đã để ý đến tinh khí của Thành Chu, có lẽ người mặc áo choàng cũng biết nhưng chỉ cần không nói huỵch toẹt ra, hắn cũng chả chiếm được tí lợi ích gì thì tin rằng đại ma đầu này sẽ không ra tay với mình.

“Đồng thời còn phải cứu mẹ của ngươi?” Người mặc áo choàng giọng điệu chả buồn quan tâm.

“Đúng.” Thành Chu cắn răng.

“Có thể. Vậy đến thành lập khế ước nào.”

Thành Chu không ngờ đối phương lại dứt khoát đến vậy, anh đang định đồng ý thì chợt nghĩ đến một câu: Không được ký khế ước với hắn!

Đợi đã, lẽ nào đây chính là lời dặn dò còn dang dở của Hồng Diệp?

Vừa nghĩ đến đây, Thành Chu lập tức do dự, “Còn, còn phải thành lập khế ước? Chả phải tôi đã đồng ý rồi ư? Hơn nữa mẹ tôi còn đang ở ngoài đợi tôi đến cứu, chuyện này chúng ta đợi chốc nữa hẵng bàn tiếp được không?”

“Không được.” Người mặc áo choàng đen phủ quyết. Không để Thành Chu có cơ hội do dự, hắn đã lấy trong ngực áo ra một quyển trục trông giống làm bằng giấy lại hình như không phải giấy. Quyển trục có vẻ đã rất xưa cũ và mang lại chút cảm giác tang thương.

Quyển trục từ từ mở ra trước mặt Thành Chu, hai ống trục điêu khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa anh không nhận ra, trên đầu quyển trục là một con quái thú hoàn chỉnh, ảnh chìm làm nền là một bức tranh thủy mặc vẽ sông núi bàng bạc.

Nhìn thấy quyển trục, mắt Tái Lang nheo lại.

Lúc quyển trục mở ra, một hàng chữ vàng chói hiện lên, nội dung như người mặc áo choàng đen đã nói, đại khái là ba ngày sau, Thành Chu bắt buộc phải hiến tế hoàn toàn cho hắn vào đúng thời điểm hắn quy định. Khi hiến tế, Thành Chu với thân phận tế phẩm sẽ phải dâng hiến cả thân xác lẫn linh hồn cho hắn, cả đời không được phép phản bội.

Bên canh bốn chữ “người lập khế ước” vẫn còn trống để đợi Thành Chu viết tên vào.

Tái Lang cười khẽ, nói: “Đây đúng là cảnh tượng chân chính khi ký kết khế ước với ma, ta có thể tận mắt chứng kiến đúng là quá vinh hạnh rồi. Cơ mà lúc xưa chả phải cần lập lời thề máu ư?”

“Ngươi cảm thấy hắn biết lời thế máu là cái gì sao?” Người mặc áo choàng chỉ vào quyển trục rồi ra lệnh cho Thành Chu, “Nhỏ máu ở đầu ngón tay ngươi vào đây.”

Trong lòng Thành Chu rối bời, siết chặt nắm tay không biết phải làm thế nào.

Người mặc áo choàng cũng không tiếp tục khuyên nhủ, dường như hắn nắm chắc rằng Thành Chu sẽ ký vào khế ước này.

Tái Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, một con quạ đen bay vào động phủ.

“Quác, quác…!”

Tái Lang lắng nghe chốc lát rồi nói với Thành Chu: “Đối phương đang thúc giục bảo ngươi trong vòng mười lăm phút phải dẫn người phụ nữ đang mang thai sinh đôi đến mép rừng để đổi lấy mẹ ngươi. Bằng không, sau mười lăm phút, họ sẽ đưa tới từng bộ phận trên cơ thể của mẹ ngươi. Cứ mỗi mười lăm phút ngươi do dự, mẹ ngươi sẽ mất đi một bộ phận trên cơ thể.”

“A a a…!!!” Thành Chu ôm đầu gào lên phiền muộn. Anh phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Vẫn còn mười lăm phút!

Vợ chồng Vương Phi nhìn nhau.

Họ từ cuộc đối thoại giữa hai bên đã đoán ra phần nào sự thật, Vương Phi ôm chặt lấy vợ, mặt mày đau khổ. Gã rất muốn cầu xin Thành Chu hãy ký tên vào khế ước để bảo vệ vợ và những đứa con chưa ra đời của mình, nhưng gã không biết sau khi ký khế ước, cái giá phải trả là gì. Quan hệ giữa gã và Thành Chu cùng lắm chỉ là bạn học cũ nên muốn mở miệng cũng khó.

Diệp Tử cũng căng thẳng và hoảng hốt che bụng nhìn Thành Chu. Một lúc sau, thấy ông xã mình không lên tiếng, Thành Chu cũng chưa ký khế ước, cô bèn đánh bạo mở miệng:

“Em biết những lời em chuẩn bị nói ra rất mặt dày mày dạn, nhưng em là một người mẹ, em không thể nào chịu đựng nổi việc con cái của mình chưa kịp ra đời đã mất đi cơ hội được sống. Em biết trong lòng anh, con cái của em khó lòng sánh được với mẹ mình, nếu anh dùng mẹ con em để trao đổi mẹ mình, em… cũng không trách anh.”

Thành Chu ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Thế nhưng,” Diệp Tử siết chặt cánh tay của chồng, “giờ đây cả mẹ con em lẫn mẹ anh đều có cơ hội được sống, chỉ cần, chỉ cần anh chịu ký vào khế ước ấy. Em biết khế ước đó nhất định rất bất lợi với anh, em cũng không có tư cách bắt anh phải chấp nhận nó. Nhưng chỉ cần anh đồng ý, em cùng Vương Phi cả đời này đều sẽ cố gắng báo đáp ân tình to lớn này cho anh!”

Vương Phi tỏ vẻ áy náy nhưng cũng nhìn Thành Chu bằng ánh mắt van nài.

Hai mắt Diệp Tử đã ngấn lệ, cô tiếp tục cầu xin, “Xin anh hãy để con em được sống, cho dù có lấy tính mạng của em để trai đổi cũng được, em xin anh mà!”

Vương Phi cũng nói: “Thành Chu, tao biết hoàn cảnh của mày, đợi con tao ra đời, tao sẽ để chúng nhận mày làm cha nuôi, bắt chúng phải báo hiếu với mày, chăm nom cho mày lúc về già.”

Tái Lang đột nhiên phì cười, Vương Phi cũng ngại không thể nói tiếp, Diệp Tử cắn chặt môi mình.

Thành Chu lắc đầu.

Diệp Tử trợn mắt, nước mắt cứ thế tuôn trào, cô hét lên đến lạc cả giọng, “Không! Anh dựa vào gì để dùng con tôi đi trao đổi? Anh không thể làm thế!”

Vương Phi cũng nhìn Thành Chu bằng ánh mắt khó tin.

Thành Chu cười khổ, Diệp Tử ban nãy còn bảo nếu Thành Chu dùng mẹ con cô ta để trao đổi, cô ta cũng không oán trách, vậy mà mình chỉ vừa lắc đầu một cái, đối phương đã như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Anh có thể hiểu cho cảm xúc của vợ chồng Vương Phi, nhưng thái độ của họ vẫn khiến anh bị tổn thương trong lòng.

Người áo choàng đen chỉ đứng đấy không nói gì.

Với hắn mà nói, trước mắt chỉ có sự đồng ý của Thành Chu là quan trọng nhất, những việc khác chỉ là kịch vui để giải trí mà thôi.

Thành Chu không muốn nhìn vợ chồng Vương Phi nên chỉ đăm đăm vào tảng đá xanh khắc tranh sơn thủy dưới đất và nói: “Tôi lắc đầu chẳng phải vì không muốn ký khế ước, mà là tôi không cần con các người gọi tôi là cha, tôi có con trai của mình, nó tốt lắm, tốt vô cùng, tôi chỉ cần nó là đủ lắm rồi.”

Tâm trạng vợ chồng Vương Phi như vừa đi tàu lượn, hiện tại nghe Thành Chu nói vậy đều ngậm chặt miệng.

Vương Phi muốn xin lỗi nhưng không biết phải nói thế nào.

“Xin lỗi…” Diệp Tử bưng mặt, vô cùng hối hận lỡ nói ra câu đó, nhưng chuyện đã rồi, cô ta có hối hận cũng vô dụng. Quan hệ giữa họ và Thành Chu đã xuất hiện rạn nứt.

Thành Chu thở dài, cuối cùng đành nhìn vào quyển trục đang trôi lơ lửng trước mặt mình. Anh cắn ngón áp út trái, nhỏ một giọt máu lên bên cạnh dòng chữ “người lập khế ước”.

Giọt máu vừa chạm vào quyển trục, Thành Chu như nghe thấy có một giọng nói trầm thấp thì thào vào tai anh: “Khế ước đã lập, lời thề hoàn thành.”

Lời vừa dứt, quyển trục biến mất, trong không trung chỉ còn lại một giọt máu. Giọt máu đó xoay vòng vòng rồi bay vút về phía người mặc áo choàng đen.

Người mặc áo choàng đen mở miệng ra, giọt máu biến mất trong miệng của hắn.

Thành Chu nhìn về phía người mặc áo choàng đen, “Giờ đến lúc ông thực hiện lời hứa rồi.”

“Ngươi thật ngu ngốc.”

“Cái gì?”

Tâm trạng của hắn có vẻ rất tốt, lúc lướt qua người Thành Chu còn dùng tay phải vuốt đầu anh, “Trên khế ước có nói ta phải cứu mẹ ngươi cùng cặp song sinh kia ư?”

“…Ông gạt tôi?!” Thành Chu không dám tin mà hỏi lại.

Người mặc áo choàng phá ra cười.

Tái Lang thở dài, “Ta đã nhắc nhở ngươi rồi. Ký khế ước với ma mà ngươi dám không đọc nội dung khế ước cho kỹ, cứ dễ dàng nhỏ máu lập lời thề, trên đời còn có người nào ngu ngốc hơn ngươi không chứ?”

Thành Chu tức đến run người.

Vương Phi ôm vợ chạy ra ngoài.

Người mặc áo choàng búng tay, vợ chồng Vương Phi bị giam cầm ngay tại chỗ không thể động đậy.

“Đi, ra ngoài xem sao.” Người áo choàng đen lệnh cho Tái Lang bắt giữ vợ chồng Vương Phi, còn hắn siết cổ Thành Chu lôi đi.

Thành Chu liều mạng giãy dụa, nhưng tay phải của hắn cứng như thép, mặc cho anh cào, cấu, cạy, kéo như thế nào cũng vô dụng.

Thành Chu vừa vội vừa tức, lửa giận bốc lên, anh rút rìu vung lên chém vào tay phải của hắn.

Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Tay phải của người mặc áo choàng đen siết lại, Thành Chu bị siết cổ đến đỏ hết cả mặt, gần như không thở nổi nữa.

Rìu rơi xuống đất biến thành những mảnh vụn.

“Đừng phá phách. Làm nô ɭệ của ta phải nghe lời ta, muốn bị chém à?”

Ai là nô ɭệ của ông! Thành Chu thò tay vào túi quần rút một lá bùa ra. Anh phải đùng bùa ngũ lôi lợi hại nhất nổ chết tên này!

Người mặc áo choàng đen thò tay vào túi quần của anh và móc hết những thứ trong đó ra, “Ngươi đã có ta, về sau không cần mấy thứ này nữa.”

“Ưm ưm… Ặc!”

Người mặc áo choàng vẫn siết cổ Thành Chu, xách anh đưa đến trước mặt mình, “Nghe cho rõ, ta sẽ không dung túng ngươi như tên kia, nếu ngươi không nghe lời ta, ta sẽ dạy dỗ ngươi, có biết chưa?”

Biết cái đầu mày!

“Sắp hết mười lăm phút rồi. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là tiếp tục phản kháng ta, chọc giận ta, còn không thì quỳ xuống hôn giày của ta van xin ta, biết đâu ta sẽ cân nhắc ra tay cứu mẹ ngươi chăng.”

Người áo choàng đen siết cổ anh và lắc lắc, vô cùng khoái trá mà hỏi: “Ngươi chọn thế nào?”

***