Nhân Thường

Chương 347: C347: Một bước chen ngang




Trước lời thay đổi một trăm tám mươi độ này của Phương Thuấn, Mệnh Tiêu Tai ngớ ra…. tại sao lại thế?

Rõ ràng bản thân ông đã bày ra tư thái có bệnh trong người khó chữa, lại cố ý động chạm chuyện ở rể.

Phương Thuấn là loại người thấy lợi sẽ cân nhắc thiệt hơn, thủ đoạn trong tối chẳng kém cạnh ai.

Theo dự kiến của Mệnh Tiêu Tai, Phương Thuấn ắt sẽ động tâm, bỏ qua dị nghị mà cho Phương Thái ở rể.

Mệnh Vô Ưu lên làm gia chủ Mệnh gia, Phương Thái là phu quân của nàng ta, quyền hạn đương nhiên cũng có phần nào ảnh hưởng bố cục.

Chờ sau khi Mệnh Tiêu Tai chết đi, chẳng phải Mệnh gia sẽ như cá trong chậu, nằm gọn trong bàn tay Phương Thuấn sao?

Tất nhiên đấy là với suy tính mà Vân Thái Chi đã nói.

Giờ này nhìn thấy ông ta lại chậm rãi chưa quyết, trong lòng Mệnh Tiêu Tai bộp một tiếng thầm nghĩ, chẳng lẽ Phương Thuấn đã nhìn ra sơ hở nào đó…

Không!

Mệnh Tiêu Tai không cho là vậy, mưu sự này Vân Thái Chi tỉ mỉ bày ra, đến ông ngẫm ra cũng không có chút sơ hở.

Vậy thì…

Mệnh Tiêu Tai liếc tới tấm phù tin trên tay Phương Thuấn, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chính yếu khiến ông ta chưa vội ra quyết định?

Mắt thấy Phương Thuấn thu lại quang tráo đi ra, Mệnh Tiêu Tai bồn chồn theo sau.

Hai người qua tới ngã rẽ một đoạn, ngay khi cách đại sảnh đã không còn xa. Nhìn rõ Vận Lam khi này đã thương nghị với Vận Kinh Hồng xong xuôi, đang ngồi uống trà bên trong.

Nhưng mà vào lúc này, Phương Thuấn lại dừng chân liếc về một phía, âm trầm không nói.


Mệnh Tiêu Tai thấy hơi lạ, ông ta bèn nhìn theo hướng mắt, bất chợt giật mình không nhỏ.

Hướng tầm mắt Phương Thuấn nhìn tới, một thiếu nữ lặng lẽ đứng đó.

Thân hình nàng tuy mới mười sáu, xong y phục thanh tao thoát tục. Cùng với ánh nhìn thâm sâu thăm thẳm kia, khiến cho người ta cảm thấy, thiếu nữ nọ không tầm thường chút nào.

Mệnh Tiêu Tai càng ngạc nhiên hơn nữa, trước câu nói của Phương Thuấn:

"Thứ nữ Mệnh gia, không biết cô tìm ta là có chuyện gì?"

Người đứng chờ ở đó đúng là Mệnh Tại Y, nàng hơi nhoẻn miệng cười tà, nụ cười khinh thị khi nhìn thấu âm mưu đối thủ.

Giờ này thấy Phương Thuấn, Mệnh Tại Y thu lại thần sắc khinh nhờn, nàng tự nhiên giang tay mở lời:

"Phương thành chủ, tiểu nữ có thể mời ngài tới biệt viện một lát hay không? Có đôi lời sau khi ngài nghe, nhất định sẽ cao hứng không thôi!"

"Hỗn láo, sao dám vô lễ trước thành chủ đại nhân. Còn không mau tạ lỗi, rồi nhanh chóng lui xuống!"

Mệnh Tiêu Tai vội quát lớn, chỉ tay hướng đình viện nơi nàng ta ở mà mắng.

Tuy rằng không biết Mệnh Tại Y đang có ý gì, nhưng Mệnh Tiêu Tai đột dâng lên cảm giác trong lòng, một cảm giác bất an…

Nhưng ngay đó Phương Thuấn lại gạt đi, ông ta cẩn thận đánh giá Mệnh Tại Y một chút.

Ngày đó nghe tới một bài Thiên Địa Vấn Tâm Khúc của nàng ta ngay trên quảng đài, đã khiến cho ông nhìn ra Mệnh Tại Y không đơn giản.

Bất kể một kẻ nào, có thể nhẫn nhịn xỉ vả bao nhiêu năm, chắc chắn tâm trí không đơn thuần giản lược.

Phương Thuấn nhất thời nổi hứng thú hỏi:


"Mệnh tiểu thư, chúng ta đến đây vì sao chắc cô đã biết. Hiện tại là lúc quyết định, thời giờ có hạn ngươi không thể nói luôn ở đây được sao?"

Trái lại Mệnh Tại Y vẫn thờ ơ trước lời quát mắng, nàng hướng Phương Thuấn cười nhạt buông:

"Việc ta lấy ai do ta tự quyết, chẳng kẻ nào có tư cách định đoạt. Phương thành chủ, nếu ông không muốn ghé qua chỗ ta một chút thì thôi vậy. Nhưng ta đảm bảo, ngày sau ông sẽ rất hối hận về quyết định này của mình đấy!"

Nói xong Mệnh Tại Y không ngần ngại quay người rời đi, nắng vàng chiếu qua bờ vai phủ xuống nền đất, lặng lẽ hiu hắt…

Phương Thuấn hơi chút giật mình, giọng điệu này của nàng ta….

"Phương thành chủ, là tại hạ dạy con không nghiêm. Ta tại đây kính mong ngài tha thứ, đồng thời lát nữa xong chuyện sẽ hạ lệnh bảo nó tới kính cẩn xin lỗi….!"

Mệnh Tiêu Tai vội vàng ở bên chêm lời, thấy Phương Thuấn không có đi theo, ông ta dần yên lòng.

Mệnh Tiêu Tai nào biết, lòng Phương Thuấn dậy sóng, ông ta là bậc cáo già, rất nhanh đã nhìn ra sơ hở.

Thái độ của Mệnh Tại Y đưa đến cho ông ta cảm giác, ấy là giữa cha con bọn họ không hề thân thiết như trước đó đã nghĩ.

Nhưng vậy chuyện này càng thêm rối rắm, càng khiến ông ta tò mò.

Bất giác Phương Thuấn gạt tay, cười nhạt buông lời:

"Mệnh gia chủ cứ quay lại sảnh đường tiếp đón Vận Lam cho tốt, ta đi một lát cũng không ngại!"

Ngay khi Mệnh Tiêu Tai vô cùng giật mình, lòng ông ta chìm xuống đáy cốc.

Khi này trong đình viện phía sau, Vân Thái Chi nhàn nhạt thưởng trà.


Bà ta nhìn xa xa mặt hồ, làn thu thủy lăn tăn từng gợn sóng nhỏ giống như lòng bà.

Dựa theo kế hoạch, một mặt bà uy hiếp Vận Kinh Hồng, khiến cho gã phải lấy Mệnh Thủy Nhược bằng được.

Mặt khác xúi gạt Mệnh Tiêu Tai uống vào độc tố Thất Tử Điệp, để lừa Phương Thuấn tin tưởng mà chấp nhận cho Phương Thái đến ở rể!

Tuy rằng Phương Thuấn ban đầu sẽ ham lợi mà đáp ứng, nhưng sau khi bình tĩnh ắt sẽ nghi ngờ thật giả một chút.

Nhưng độc trên người Mệnh Tiêu Tai là thật, lão ta không thể không tin câu chuyện bịa này được, vì thế chuyện này không đang lo ngại.

Thấy được cái lợi lâu dài, lão cáo già ấy nào thể bỏ qua chứ.

Bất kể Phương Thuấn hay Mệnh Tiêu Tai chăng nữa, bọn họ đều vì lợi ích lớn mà tự lừa gạt lẫn nhau.

Nhưng sự thật rõ là chớ trêu, hai đại nam nhân uy danh hiển hách, miệng thét ra lửa tại thành này lại đâu biết, tất cả đã bị chính bà ta đứng sau thao túng như quân cờ!

Đây đúng là mũi tên hai đích của Vân Thái Chi, bà lừa Phương Thuấn, song cũng lừa cả Mệnh Tiêu Tai.

Cái gọi là thuốc giải Thất Tử Điệp, chẳng qua chỉ là thuốc áp chế mà thôi.

Bị bà đưa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Mệnh Tiêu Tai khi ấy không có thời gian suy xét, chỉ đành nghe theo bà ta, kết quả tự tay uống Thất Tử Điệp độc dược.

Mệnh Tiêu Tai từ trúng độc giả lại thành trúng độc thật, con cáo già cuối cùng cũng đã gặp phải quả báo rồi.

Vân Thái Chi ngồi lặng lẽ, sắc mặt không biểu lộ buồn vui.

Mệnh Tiêu Tai uống vào độc dược, nói thế nào thì kế này cũng đã thành công. Ấy vậy mà trong lòng bà lại chẳng vui vẻ, chẳng cảm thấy mừng thay như đã từng mong chờ.

Bao năm qua bà mơ một cảnh này đã nhiều năm, trăn trở từng đêm khó ngủ.

Nhưng sao nay công thành đã nắm chắc trong tay, bà lại cảm thấy chua xót trong lòng?

Có lẽ… là vì hai chục năm qua thời gian, Mệnh Tiêu Tai dù sao cũng là phu quân ân ái của bà, tình nghĩa phu thê đâu thể nói dứt là dứt chứ.


Thời trẻ bà đã từng yêu ông ta da diết, yêu tới sống đi chết lại. Vì ông ta mà ngờ nghệch lừa cả Vân gia, gián tiếp giúp cho ông đạt được danh vọng như ngày nay.

Hiện tại cũng chính tay bà đưa ông ta vào tử cục, ha ha…

"Vạn lần ngoảnh đầu ước phu thê

Được một kiếp duyên thỏa hẹn thề

Nào ngờ tình kia chia hai lối

Bèo dạt mây trôi mỗi ngả về"

Rồi sau này, Mệnh Thủy Nhược biết rõ sự thật, con bé sẽ trách ông ta, hay là trách bà đây?

Vận mệnh này thật biết trêu đùa, thật chua chát lắm thay..

Đương lúc Vân Thái Chi thẩn thơ, bóng dáng một kẻ bước đến.

Gã đúng là tam đệ Mệnh Ngọc Tuấn, vừa đến gã liền buông lời:

"Việc ngươi nhờ ta chuyển tấm phù cho Vận Lam đã thành, nhìn sắc mặt mà đoán thì xem ra không có gì bất thường!"

Lời này thốt ra làm cho Vân Thái Chi bừng tỉnh, bà ta khôi phục thần nào hồi ức quá khứ.

Phải… mọi chuyện còn chưa kết thúc, Mệnh gia còn chưa sụp đổ.

Nhưng ngay sau đó, Mệnh Ngọc Tuấn cũng nói thêm:

"Ta cũng vừa nhìn thấy một cảnh lạ, ấy là đột nhiên con nhóc Mệnh Vô Ưu xuất hiện. Sau đó là Phương thành chủ không biết đã nghe được gì, cứ thế theo nàng ta tới đình viện rồi!"

Nghe được lời này, hai mắt Vân Thái Chi lóe tia tinh quang, cả người đứng lên.

….