Nhân Thường

Chương 275: 275: Minh Tranh Ám Đấu!






Trời lúc này đã qua canh năm, bên trong thư phòng của Mệnh Tiêu Tai, chỉ có ông ta và tam gia lão.

"Hóa ra mọi chuyện đều là do tộc trưởng sắp xếp, một kế này quả thật là cao minh!."
Trong phòng, tiếng cười lớn của tam gia lão phát ra.

Trước đó Mệnh Vô Ưu đưa ra hai vật, lại nói lão phải phối hợp làm theo.

Khi ấy lão bán tín bán nghi, nhưng mà sau khi chứng kiến cảnh đó.

Lão bấy giờ mới minh ngộ, càng thêm tín phục vị gia chủ này.

Thì ra, tộc trưởng đã để cho con bé âm thầm tu hành, mục đích chính là làm con mắt trong bóng tối, giúp ông ấy quan sát.

Minh chứng tốt nhất chính là Mệnh Gia Thân, gã mượn chuyện này định dìm tộc trưởng xuống nước.

Kết quả lại bị tộc trưởng dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, khiến gã thất bại thảm hại.

Tuy rằng vì vậy mà đưa tới cho Mệnh gia chút rắc rối, nhưng mà dần dẹp yên được nội đấu, cái giá này rất đáng.

Mệnh Tiêu Tai ngồi phía đối diện, ông ta ngoài mặt cười như không cười.

Được lão khen, nhưng trong lòng lại chẳng có chút vui vẻ gì.

Sự thật là Mệnh Tiêu Tai cũng chỉ là diễn viên bất đắc dĩ, ở trong vở kịch này của nó mà thôi.

Nghe tam lão khen mà ông lại cảm thấy, giống như là lão đang mắng mình rất ngu.

Cuối cùng nhịn không nổi, ông giơ tay ngăn lại, nói:
"Được rồi, thời gian cũng chỉ còn hai năm nữa là phân tranh kết thúc.

Ta muốn nhanh chóng dẹp yên nội đối, Mệnh gia chúng ta đều là người một nhà.

Ta thật không muốn thấy, cảnh chúng ta tranh đấu làm lợi cho người ngoài.

Ông hãy đi nghỉ ngơi đi, tiện gọi con bé vào đây cho ta!."
Mệnh Tại Y ở bên ngoài lẳng lặng chờ, nàng ta không hề có gì ngạc nhiên.

Trước khi gặp riêng nàng, đương nhiên Mệnh Tiêu Tai phải làm rõ tình huống trước đó với tam gia lão.

Cũng không chờ lâu lắm, cửa phòng vừa mở ra, đã thấy tam gia lão bước ra nhìn nàng cười tươi.

Tuy Mệnh Tại Y chỉ là con ghẻ, lâu nay mang danh phế vật, lão cũng từng không để nó vào mắt.


Nhưng hiện tại, nàng ta đã là tu giả, địa vị khác trước rất nhiều.

Lão lại là người phục tài trí Mệnh Tiêu Tai, tự nhiên nhìn nàng cũng thấy thuận mắt hơn.

"Vô Ưu, ngươi làm tốt lắm.

Khổ kế bao năm nay, đã vất vả cho ngươi rồi.

Vào đi, tộc trưởng đang chờ!."
Lão vỗ vai nàng một cái rồi nhanh chóng bước qua, chẳng mấy mà mất dạng.

Mệnh Tại Y hơi nghiêng mình cúi một cái, trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên Mệnh Tiêu Tai đã giữ kín chuyện này.

Nàng bình thản bước vào gian nhà, sau khi khép cửa thì cung kính thi lễ một cái.

Thấy nàng như vậy, Mệnh Tiêu Tai cười ha hả, ông ý vị thâm tình, nhìn nàng tấm tắc khen:
"Vô Ưu… con làm tốt lắm, thật không hổ danh là con gái ta!."
Mệnh Tại Y nghe được, nàng đã hiểu ra, thầm khen một tiếng, sau đó cung kính càng sâu, nhỏ nhẹ đáp lời:
"Đa tạ cha đã khen, con gái chỉ làm những gì cha đã sắp xếp mà thôi, không có gì đáng nói."
Mệnh Tại Y ôn tồn lễ độ, dịu dàng khép nép, nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên tinh mang.

Mệnh Tiêu Tai vẫn ha hả cười, ông ta lại nói:
"Lần này mưu kế thành công, có thể dần dẹp yên nội đấu, tất cả là nhờ vào cuốn tâm pháp của gia gia con.

Hơn nữa, thật may mắn khi con vừa kịp mở ra tư chất linh căn.

Không có hai điều này, khổ kế của ta cũng không đạt thành hiệu quả như vậy."
Mệnh Tiêu Tai cười xong, ông ta đột nhiên thở dài nói:
"Chỉ tiếc một điều, Tề Thanh lại chết đúng lúc, phá đi kế hoạch thông hôn của ta.

Thật là tiếc mà…"
Mệnh Tại Y cũng hơi buồn rầu, tiếc mà than rằng:
"Cha cũng đừng quá lo lắng, tin rằng hung thủ rất nhanh sẽ bị bắt thôi.

Còn về việc hôn sự, không có nhà này thì có nhà khác.

An bài của cha, con gái luôn nghe…."
Mệnh Tiêu Tai ngoài mặt nhìn đứa con gái của mình càng thêm trìu mến, kì thực nghe xong lời này, trong tâm ông có máy động.

Bao năm qua nó sống trong tủi nhục, chẳng lẽ nó không có oán trách gì sao?
Không! Nhất định là có.

Nó chịu khổ nếm mật nằm gai, đến nay mới có chút thành quá, sao nó có thể cam tâm nghe lời, chịu gả đi chứ.


Tuy vậy, ông vẫn không thể liên tưởng chuyện nó liên quan tới việc giết Tề Thanh được.

Tiếng đàn của nó hôm nay, du dương mà nhiệt huyết.

Tuy ông không nhìn ra điều bất thường ẩn trong đó, nhưng ông lại biết.

Đàn giỏi thì tâm phải tĩnh, thời gian luyện càng lâu.

Nó đàn hay như vậy, rốt cục là học từ bao giờ.

Nhưng hiện không phải lúc tra hỏi vấn đề, ông cười ha hả, đứng dậy nắm tay con bé, mở lời ân cần:
"Được rồi, từ hôm nay trở đi, con cũng không cần phải cải trang nữa.

Địa vị của con đã khôi phục, ta đã chuẩn bị cho con một nơi ở đại viện từ lâu.

Hãy đến đó ở, từ nay về sau, cũng tiện cho một nhà chúng ta gặp nhau.

Chúng ta cũng không cần phải lén lút tới thăm nữa, chỉ tiếc…"
Mệnh Tại Y vội vàng chen lời:
"Xin cha hãy bảo trọng sức khoẻ, giúp Mệnh gia không chỉ là trách nhiệm, còn là tâm nguyện của mẫu thân.

Nếu người biết được, nhất định cũng sẽ vui mừng thay…"
Mệnh Tại Y mặt dày nói ra, nàng nói mà chẳng mang chút cảm xúc lạ thường nào.

Giống như nàng đang nói về người khác, không phải là hoàn cảnh của chính mình.

Lúc mà hai người còn đang tình cha ý con, phía trên đại phủ, hai làn không khí lặng lẽ giao động.

Không lâu sau, cách đó đã khá xa Mệnh gia, làn không khí xung quanh lại giao động lần nữa.

Lần này là hai bóng nguy hiểm xuất hiện, thì ra là Phương Thuấn và Vận Lam.

Cả hai nhìn thấy nhau, không hề ngạc nhiên, Vận Lam mở lời đầu tiên:
"Ta ngỡ tưởng thành chủ đi chợp mắt một chút, không nghĩ tới lại dùng Ẩn phù để tới Mệnh gia…"
Phương Thuấn nghe Vận Lam xỉa xói, ông ta ngửa đầu cười to, mở lời châm biếm:
"Ha ha ha… Mệnh gia dù sao cũng là chỗ quen biết với ta, ta có đến bàn chút chuyện cũng là bình thường.

Ngược lại, Vận phó có người quen ở đó sao? Ta lại không biết đấy!."
Thì ra, sau khi rời đi, mỗi người đều lặng lẽ quay lại.
Mục đích vẫn là ngầm xác nhận, đây không phải vở kịch của Mệnh Tiêu Tai.


Nhằm bao che cho Mệnh Vô Ưu, chiếm đi cái truyền thừa này.

Với cảnh giới của hai người, trừ phi là có pháp trận ngăn cản, bằng không thì Mệnh gia chẳng ai có thể phát hiện nổi.

Vì thế, khi vừa nãy chứng kiến một màn, tâm tư của hai người lúc này mới thật sự mất đi.

Nhưng cũng lại vừa hay cả hai gặp nhau, đúng là hữu duyên năng tương ngộ.

Thật ra, hai người đều hiểu tâm tư của nhau, nhưng có một số chuyện, không nói ra thì tốt hơn.

Sau chào hỏi thêm vài câu, hai người mới thật sự rời đi.

Quay trở lại thư phòng của Mệnh Tiêu Tai, lúc này Mệnh Tại Y đã rời đi, theo sắp xếp của ông.

Một màn vừa rồi, cũng lại là một màn diễn kịch của hai người.

Đối với một số chuyện cơ mật, đương nhiên mỗi gia tộc đều có cách thức bảo mật khác nhau.

Mệnh Tiêu Tai và nàng ta vẫn còn cố diễn như vậy, chẳng qua cũng là đề phòng, cẩn tắc vô ưu mà thôi.
Liên quan tới an nguy tính mệnh, ông ta không dám làm qua loa, bản thân nàng cũng không muốn vác vạ vào thân.

Lúc này chỉ còn mình Mệnh Tiêu Tai, ông ngồi trầm ngâm bất định.

Con bé quá hiểu ý ông, phải nói là quá thông minh, quá tâm cơ mới đúng.

Nhưng nó càng thể hiện ra như vậy, ông lại càng lo lắng và hoài nghi.

Tâm cơ của nó càng lớn, thì chứng tỏ tư chất của nó càng cao mới đúng.

Nhưng mãi mười lăm tuổi mới mở ra, cái này không thỏa đáng lắm.

Tiếp đến là cảnh giới, thật ra một màn tráo đổi viên hắc linh cầu kia chỉ là vở kịch, ngày đó vốn không có chuyện này.

Vì thế có thể khẳng định, ngày đó con bé thật sự chưa mở ra tư chất linh căn, đây là chắc chắn.

Nhưng chỉ chưa tới một năm, nó đã tiến tới tầng ba Luyện Khí.

Tốc độ này đối với tuổi của nó, hay với gia tộc tầm trung là quá nhanh.

Đem so với Mệnh Thủy Nhược là có thể thấy, con bé mở ra tư chất năm mười hai tuổi, hiện mới chỉ là tầng năm.

Nó lấy tài nguyên từ đâu ra, nếu như không nói là nó nhặt được truyền thừa, hoặc là có lão sư phía sau.

Việc nó tự học là không có khả thi, liên quan đến đàn ca, ông thầm nghiêng về phía có ân sư hơn là truyền thừa.

Tiếp đến là Hiếu Luật, sau khi để cuốn tâm pháp này ở đây, gã ta biến mất từ đó tới giờ.

Cũng tức là nói, người gặp gã cuối cùng là con bé.


Vậy thì gã ta hiện đang ở đâu, hay là con bé đã giết gã diệt khẩu rồi?
Ứng theo cách ra tay của con bé với Thủy Nhược, có thể nói nó không lương thiện cho lắm.

Tâm cơ sâu, hành sự quyết đoán, cất chứa nhiều bí mật.

Nhưng… ông hơi mỉm cười một chút, con gái giống cha.

người làm việc lớn thì phải như vậy.

Bản thân ông cũng từng hại cha giết chị, mới ngồi lên được chức này.

Không có tâm cơ, không có thực lực, không thể tiến xa.

Nói chung, chỉ cần nó trung thành với Mệnh gia, vì Mệnh gia hoàn tất đại nghiệp.

Ông sẽ xem xét tới vấn đề, gia chủ kế nghiệp đời sau là nó.

Ông càng nghĩ, ham muốn trong lòng lại càng cao, khóe miệng không ngừng cong lên.

Nhưng trước đó, ông phải làm rõ một số chuyện, tránh cho rắc rối.

Ông từng hại cha giết chị, cho nên hiểu được lòng người, càng không muốn một ngày nào đó, nó lại làm vậy với bản thân mình.

Khi nãy chỉ là diễn kịch, không tiện tra hỏi nó.

Nhưng ông cũng không vội, trước sau gì cũng moi ra được bí mật này thôi.

Mệnh Tiêu Tai là kẻ nhìn xa trông rộng, ông phải đặt an nguy Mệnh gia lên hàng đầu, hiện có việc cần quan tâm hơn.

Phát sinh ma đạo đến giờ còn chưa tới hồi kết, vẫn cần phải chú ý.

Trước đó, trong danh sách vắng mặt tộc nhân Mệnh gia, có tới mấy người khả nghi lận.

Bọn họ đều là những kẻ mất tích, hoặc là ra ngoài không có lý do.

Hiện phải cử người đi tìm bọn họ, sau đó để họ ăn khớp với lời khai, tránh cho rắc rối.

Tiếp đến là chuyện của đại gia lão, lần này thì tốt rồi.

Vận Lam mượn chuyện lão ra ngoài để tới Mệnh gia gây sự, để xem khi lão quay về, có còn ủng hộ cô ta nữa không.

Ông nhìn vào ánh sáng từ viên Dạ Minh châu phát ra, ánh mắt càng lộ thêm ý cười.

Một đêm cứ thế trôi qua, chẳng mấy ai có thể chợp mắt, đêm này đúng là dài đằng đẵng.

...!
Quái vật, quái thú, quỷ quái mùi thịt gà, giòn.

Nữ Siêu Nhân, nữ Thiên Sứ, nữ Mị Ma, nữ A.I mùi sữa, mềm....Để biết ăn như thế nào hãy xem.