Nhân Thường

Chương 153: Tái hiện một trận (1)




Roạt….

Oành… Bành.. bành..

Hàn Tông vừa né được thì chiêu kiếm của nàng ta cũng vụt tới phá tan một mảng chiến đài.

Đối với những trận khảo hạch như vậy, chỉ cần không chết người vậy thì cứ xõa đi, việc gãy tay mất chân là điều khó tránh. Khảo hạch lấy thứ hạng chân chính sẽ không có chuyện dùng đồ phụ trợ. Những thứ liên quan như pháp khí hay bảo giáp, phù chú đều sẽ bị cấm, hai người chỉ được dùng kiếm gỗ mà thôi.

Những trận khảo hạch như vậy cũng có mặt tốt, bởi lẽ không dùng phụ trợ, mới chân chính biết được thực lực cụ thể của đám thiên kiêu.

Tuy vậy đối với những kẻ như Hàn Tông và Thường Xuân, thì chính là vừa hay có thể giải quyết được nhu cầu. Hai người còn là khắc hệ nhau, vì lẽ đó trận chiến lại càng bạo liệt hơn.

Việc không được phép dùng đồ phụ trợ làm Hàn Tông lăn tăn hơn hẳn, bởi lẽ đây là lúc hắn cần dùng nhất. Vừa ít tiêu hao linh lực, lại rút ngắn được thời gian. Nhưng cũng là yếu điểm của hắn, bởi lẽ sát chiêu cũng không được dùng tới. Hàn Tông không có chiêu này phòng bị, chiến lực giảm đi không ít.

Lợi của hắn bù lại một chút, ấy là hắn khắc hệ nàng ta, nếu không dùng pháp khí, cùng cảnh giới thì nàng ta cũng chẳng hơn bao nhiêu. Một trận đấu như vậy đa phần là so về tư chất, và khắc hệ là nhiều hơn, không có tài trí thường thì kẻ nào hết linh lực trước sẽ thua.

Tư chất của hai người ngang nhau, cảnh giới lại tương đương, về phần tu vi Thường Xuân nhỉnh hơn một chút. Nhưng Hàn Tông bù lại khắc hệ nàng ta, hai người về cơ bản đều là kẻ một cân, người một ký, không ai hơn ai.

Hàn Tông thiên về phòng thủ phản công, Thường Xuân thiên về tấn công nghiền ép, như vậy hẳn là đoán được tình hình đang diễn ra.

"Nghe nói hai đứa nó là tỷ đệ đồng môn hạ, sao ta thấy thế nào cũng giống như đang sống mái với nhau thế nhỉ?."

Nhìn qua trận chiến một gã chấp sự vừa quan sát vừa thắc mắc, rõ ràng đây không phải là tỷ đệ giao lưu.

"Ngươi không thấy sao? Chúng nó khắc hệ lẫn nhau, một đứa thuần cương một đứa thuần nhu. Tất nhiên là càng đối kháng mãnh liệt hơn bình thường rồi, chỉ là như vậy chúng ta càng phải cảnh giác…"

Một vị chấp sự khác nhìn ra nguyên nhân liền nói, từ đó mà suy ra bình thường hai người kia hẳn là cũng chẳng mặn nồng gì cho kham. Những trận thế này ít nhiều thường có nguy hiểm tính mạng, đám chấp sự lúc này đều nhìn chằm chằm chực chờ ra tay…

Phía trên đài Hàn Tông vừa đối một chưởng với nàng ta, sau cả hai bị dư lực kình khí đẩy lui về sau.

"Ta nhận…"

Hàn Tông vừa định mở miệng, nàng ta lại xuất ra một ánh kiếm bay tới, quả thật là không muốn để hắn có thời gian rảnh lấy hơi.

Hàn Tông bất đắc dĩ tiếp tục tránh né, đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển. Nàng ta chủ ý rất rõ ràng là muốn đấu với hắn một trận, nếu đã khó tránh Hàn Tông chỉ đành ứng đối theo, bước nào hay bước đó.

Từ nãy tới giờ cả hai đều dùng chưởng pháp công kích, đây là dạng tiêu hao linh lực rất nhanh. Hàn Tông có ưu thế khắc hệ nàng ta, hắn lúc này còn có một ưu thế khác, ấy chính là hắn đang ở kỳ đột phá. Lúc này linh lực trong khí hải đan cầu của hắn là chín mươi chín phần trăm, không còn là tám mươi lăm phần trăm nữa.

Lượng linh lực càng nhiều, so với hắn thì nàng ta lý thuyết vẫn chỉ là tám mươi lăm phần trăm mà thôi. Dựa vào hai điểm trên đều có thể khiến hắn áp chế được nàng ta, chỉ cần là đang ở cùng một tiểu cảnh.

"Nàng ta hẳn là không biết ta đang ở kỳ đột phá, lại ngang nhiên chơi so đấu linh lực với ta. Chẳng lẽ…"

Hàn Tông một bên dùng Cuồng Lưu Vọng Thủy đối chiến Cung Cuồng Diễm Quân của nàng ta, một bên cấp bách lùi lại suy nghĩ. Sau cùng ánh mắt lóe lên khi nghĩ tới một khả năng, bao năm nay nàng ta tu vi luôn ở trên hắn. Nay hắn đã ở kỳ đột phá, nàng ta không lý nào thấp hơn, chỉ có một cách giải thích, ấy là nàng ta đã đột phá lên trung kỳ.

Bình thường nếu như tự thu giấu khí tức, cùng cảnh giới hoặc thấp hơn sẽ không nhìn ra được cảnh giới của đối thủ. Trừ phi là hai bên đánh nhau, lúc đó chân chính không thể giấu nổi.

Còn khi chiến đấu vẫn muốn giấu, ngoài trừ tu vi cao hơn, cũng cần phải có tâm pháp liên quan. Nhưng đa phần khi đánh nhau thì chẳng ai cần giấu nữa cả, bởi lẽ lúc này đối thủ đã phần nào dựa vào chiến lực mà đoán ra. Cộng với bản thân lại mất thêm linh lực để duy trì, cho nên thường không ai làm vậy, dẫu thế cũng còn tùy từng hoàn cảnh...

Hàn Tông nãy giờ mải mê chống đỡ, hắn lúc này mới nhận ra, khí tức kia như ẩn như hiện…

"Tâm pháp thu khí?."

Hàn Tông nhanh chóng nhận ra, nàng ta hóa ra có tâm pháp thu giấu khí tức cảnh giới. Với tu vi của Hàn Tông, dù là đang chiến đấu cũng khó đoán biết được, đây quả thật là một chiêu số dùng để lừa những kẻ nóng vội rất tốt.

Tuy vậy, nếu như hai người cứ chiến như vậy Hàn Tông chắc chắn sẽ bị nàng ta đè bẹp, hoặc là hết linh lực trước nàng ta. Trung kỳ và sơ kỳ dẫu sao cũng có khoảng cách, thật may đối với tình huống của hắn lúc này thật đúng là trăm hay không bằng ăn may.

Hàn Tông là đang ở kỳ đột phá, linh lực của hắn tăng lên gần như tuyệt đối. Hắn cũng may mắn ở chỗ nàng ta cũng chỉ vừa đột phá chưa lâu, cho nên cái rạch này gần như không quá lớn, còn chưa tới mức không có sức phòng thủ.

Đối với đấu chưởng pháp, Hàn Tông yếu thế hơn hẳn, mà so đơn đấu hắn chỉ có Thủy Kiếm và Thủy Quang Di Ảnh Kiếm. Nhưng Thủy Quang Di Ảnh Kiếm không được dùng, chỉ một Thủy Kiếm là không đủ. Trong khi đó nếu dùng Cuồng Lưu Vọng Thủy và Vạn Diệp Phi Tiễn, linh lực tiêu hao quá lớn, căn bản không chịu nổi bao lâu.

Trận kia của hai người đã cách tận vài tháng, ai biết được nàng ta còn có giấu mưu chước nào nữa hay không.

Hàn Tông phi cước áp sát, hắn giơ kiếm đỡ đường kiếm bổ xuống của nàng ta, sau lựa thế nghiêng sang một bên quay người. Người vừa quay đã áp sát tới bên, khửu tay vung lên nhằm hướng thái dương mà huých tới.

Thường Xuân vụt người cúi xuống tránh cùi chỏ của hắn, nàng lựa theo đà lộn một vòng, cẳng chân thuận thế giáng xuống. Hàn Tông mất đi cơ hội, cùi chỏ nghiêng chéo bốn mươi độ đỡ đẩy cú đá của nàng ta, hai người lùi ra mấy mét.

Nàng phi thân tới được mấy bước thì chợt nhận ra hắn cũng lao tới áp sát, ánh mắt Thường Xuân lóe lên, hắn đã đoán ra ý đồ của nàng. Nàng muốn đối chưởng pháp với hắn, khi đó dựa vào cảnh giới cho dù là hắn ở vào kỳ đột phá thì cũng cạn linh lực trước nàng.

Nàng là đang thăm dò hắn, bởi lẽ nếu hắn thật ở kỳ đột phá vậy thì càng tốt, chỉ là…

"Hắn đoán được nên thay đổi phương thức, muốn cận chiến…"

Thường Xuân rất nhanh đoán được ý đồ, hắn đang tránh nặng tìm nhẹ, dựa vào thể lực đối kháng.

Thường Xuân lúc này đã lên trung kỳ, căn cốt dựa vào cảnh giới cũng tăng theo không ít. Hắn tuy tu luyện thể, nhưng tu sai thì cũng không tăng được bao nhiêu sức, nàng hoàn toàn có thể đối kháng cường thân nhục thể với hắn.

Hai người cứ vậy lại đổi phương thức từ đối chưởng sang đối cứng, đôi bên giằng co. Hắn chém rách áo lòi thịt thì nàng ta cũng phang rách quần chảy máu, không ai nhường ai.

Thường Xuân sau nhiều lần thực chiến tất nhiên kinh nghiệm tăng lên không ít, bằng không bao nhiêu năm qua sao tu vi có thể hơn hắn được. Chỉ là tâm cơ nàng vẫn kém một chút mà thôi, suy ra thì hẳn là lần này nàng đã chuẩn bị rất kỹ phương án đối phó.

"Quả nhiên…"

Lúc này nàng ta đã không còn thu giấu tu vi nữa, khí tức kia chính là của Ngưng Khí trung kỳ, không hề sai biệt.

Hàn Tông vừa cúi xuống né chiêu kiếm của Thường Xuân, hắn chĩa mũi kiếm nhằm hướng cằm nàng ta đâm lên. Thường Xuân nhẹ nhàng theo đà kiếm xuất ra xoay thêm nửa vòng tránh né, cả người bật cao lên mấy trượng.

Hàn Tông bật lên đuổi theo, chỉ chờ có thế Thường Xuân vung kiếm quay lại bổ xuống. Ầm ầm hai tiếng, Hàn Tông đỡ kiếm của nàng ta, hắn không có điểm tựa cả thân mình rơi xuống đất tạo thành hố sâu.

Thường Xuân theo đà chém xuống hai ánh kiếm quang vào hố, vào đám bụi mù bịt đang che dấu đi thân ảnh của hắn. Nàng chỉ có thể tung tiếp ra vài chiêu nữa bắn xuống vài nơi nàng cho là hắn giấu mình ở đó…

Ầm ầm…

Hàn Tông trong đám bụi hắn dựa vào thính giác và xúc giác tránh né liên tiếp mấy đường kiếm của nàng ta. Kinh nghiệm khi trước ở trong hang chuột lúc này phát huy hiệu quả, bụi đất càng thêm bay mù mịt.

Từ trong bụi khói bất chợt bay lên một vòng cung kiếm quang xanh biếc, nó vụt hướng Thường Xuân mà lao đến. Tuy kiếm gỗ không thể chịu được quá nhiều linh lực quán nhập, nhưng đồ của môn phái dùng thì cũng không phải gỗ bình thường, vẫn đủ để tu giả trọng thương.

"Hừ…"

Nàng ta tay bắt quyết, một chiêu Vạn Diệp Phi Tiễn hiện ra, từng chiếc lá xanh huyễn hóa ra nhiều tới trăm chiếc xung quanh nàng. Hiển nhiên chiêu này không chỉ đỡ kiếm quang của hắn mà còn nhằm cả vào đám bụi phía dưới. Số lượng càng nhiều, cơ hội hắn dính chiêu càng lớn…

Ầm ầm từng tiếng, lá xanh bắn phá xuống nền đất chiến đài rồi nổ tung, vô số tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc. Mỗi chiếc lá mang theo linh lực bùng nổ, chạm đất liền nổ tung cuốn bay mọi thứ xung quanh một trượng...

Vụt…

Thường Xuân nhìn phía dưới chưa được vài cái chớp mắt, ánh mắt nàng co rút, cả người theo bản năng nghiêng mình quay lại thủ thế. Chỉ là lúc này đề phòng đã không kịp, nàng bị một cước vào mặt rơi xuống dưới như chim trời gãy cánh.

Rầm… Ầm…

...