Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 97: Chuẩn bị vòng chung kết




Dù vậy, vẫn có ba người hơi nhíu mày, chú ý chặt đến tình cảnh thi thể Lâm Hàn biến thành khúc gỗ. Ban đầu là kinh ngạc vì thủ đoạn quỷ dị như vậy, sau đó là sự cảnh giác sâu sắc hơn nữa bắt đầu nổi lên từ đáy lòng.

Rốt cuộc hắn còn có bao nhiêu thủ đoạn kỳ quái đây?

Đối với những kẻ khác, đánh trúng là có thể khiến kẻ địch bị thương, nhưng với một tên như Lâm Hàn, dù có mắt thấy đã giết được hắn nhưng vẫn không thể chắc chắn. Hắn giống như một con mèo có chín cái mạng, có giết cũng không chết, sinh mệnh dai như đỉa, kẻ địch như vậy... quả thực quá đáng sợ!

Dù vậy, trong vòng này, bốn người bọn họ vẫn chưa phải đối thủ, vẫn chưa đến lúc phải va chạm với nhau. Lâm Hàn có thủ đoạn của hắn, hắn không tham chiến, cũng đồng nghĩa ba người họ bớt phải cạnh tranh.

Ai nấy đều bắt đầu thi triển thủ đoạn. Hòa thượng Vân Hư như có một cái lồng vàng chói bọc quanh người, dù kẻ khác có tấn công thế nào cũng không thể vượt qua, hắn cứ như vậy vừa thành kính chắp tay vừa tiến lên phía trước, chẳng mấy chốc đã đặt được viên ngọc trai vào trước mặt giám khảo. Có lẽ... đây chính là thần công Kim Chung Tráo chăng?

Kim Huyền bạo phát thần thông, hình thành chín con hoàng kim thần long gào thét bay lượn, mang theo sức mạnh vô địch cuốn bay mọi kẻ địch dám tới gần, long uy cuồn cuộn khiến đất đá lật tung lên, khí thế cực kỳ kinh khủng.

Thậm chí, đến cuối cùng, không có bất cứ một ai dám cản đường Kim Huyền, hắn tiến một bước, kẻ địch lùi một bước, chủ động dạt ra một con đường cho hắn.

Và Long Hạo Nguyệt, cô nàng này vẫn phong cách cũ, cực kỳ độc ác và dứt khoát! Bất cứ một kẻ nào can đảm tiến lên mạo phạm nàng... đều phải chết!

Chỉ duy nhất một dải lụa mềm mại kia, nhưng chỉ cần siết nhẹ một cái, một sinh mạng sẽ lìa đời! Cách giết người rất nhẹ nhàng, cũng không kém phần tuyệt mỹ! Nhưng dù vậy cũng không che giấu được sự tàn nhẫn và phũ phàng trong cách hành xử của nàng.

Một trăm người, nhưng đã có đến một phần năm bị Long Hạo Nguyệt giết chết! Nàng cũng là người duy nhất chủ động hạ sát thủ. 

Tuy vậy, những người chủ động tránh ra một con đường để nàng đi, Long Hạo Nguyệt lại dùng ánh mắt cảm kích, một cái gật đầu nhẹ, một nụ cười thanh đạm đầy mỹ lệ để đáp trả. Kết cục trái ngược hoàn toàn như vậy khiến cho không một ai dám cản đường nàng nữa, lại chủ động tạo ra một con đường để nàng tiến tới.

Ba người, ba thành phần lợi hại nhất, nguy hiểm nhất chẳng tốn chút sức đã vượt qua vòng đầu.

Không che giấu nữa sao?

Ở một nơi nào đó, Lâm Hàn nghi hoặc nhìn ba người! Biểu hiện của họ lần này thực sự quá tốt, quá xuất sắc, xuất sắc đến mức ai cũng nhận ra họ là cường giả cấp Thánh! Vậy thì họ tham gia vòng đầu làm cái gì? Che giấu thực lực làm cái gì? Khi mà những đối thủ thực sự nguy hiểm vẫn còn đang chờ ở trước mắt?

Hay là... do mình đã hiểu sai mục đích của bọn họ? Đúng rồi, có lẽ bọn họ đều chịu trách nhiệm thám thính những thành phần ẩn mình trong vòng một. Và bản thân mình đã bị họ nhận ra rồi, cũng có nghĩa những thế lực kia cũng đã có nhận thức nhất định về mình!

Vậy thì mình che giấu còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Không! Không chỉ có duy nhất một cách che giấu là điệu thấp! Giống như mình đã và đang làm! Phải tỏ ra tự phụ, cuồng vọng, dùng thủ đoạn lôi đình sấm sét đánh bại đối thủ! Nhưng thực tế chỉ làm lộ ra một góc tảng băng, có như vậy mới làm cho kẻ địch bất ngờ và thất bại.

Còn cách che giấu khiến mình trở nên quá tầm thường... vậy thì sớm muộn cũng có lúc bại lộ mà thôi!

Chỉ là... không biết trong vòng một còn che giấu kẻ nào nữa đây?

Lâm Hàn vẫn cứ mãi canh cánh trong lòng cái đôi mắt tàn độc đã nhìn hắn lúc ở Nam Thành! Tên đó mới là kẻ thực sự nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn Long Hạo Nguyệt nhiều!

Vậy mà, quan sát bên dưới tranh giành từ đầu tới giờ, Lâm Hàn vẫn không thể nào nhận ra được kẻ đó! Kể cả tên đã “bắn chết” hắn, Lâm Hàn cũng không thấy có gì khả nghi, chẳng qua chỉ là một Võ Đế khá xuất sắc mà thôi.

Rốt cuộc ngươi là ai?

Lúc này, số người thành công đã lên đến sáu! Tên đã bắn chết Lâm Hàn cũng ung dung cầm một viên ngọc trai đến, vội vã đặt lên bàn giám khảo, báo cáo thành tích của mình.

Giám khảo nhíu mày, cầm viên ngọc trai kia lên, nhìn lướt qua rồi bỏ xuống, lạnh nhạt nói:
- Thành tích không được công nhận, ngọc trai này là giả!

Tên đeo mặt nạ sửng sốt, chợt nhảy dựng lên:
- Cái gì? Sao lại là giả được? Rõ ràng là thứ lấy từ trên bàn tròn, chỉ có các người cung cấp ngọc trai giả, làm gì có chuyện tôi lấy phải ngọc giả?

Giám khảo chợt đanh mặt lại, có phần tức giận nói:
- Ý ngươi là ta nói dối? Hay là học viện Cửu Long này giở chiêu trò?

Khí thế trên người giám khảo cũng bùng phát, để lộ ra tu vi Pháp Thánh cấp chín khủng bố, thoáng chốc đã ép tên mặt nạ đến mức không thở nổi!

Tên mặt nạ cũng thấy hoảng hốt, giọng điệu cũng biến đổi, không còn hùng hổ như vừa rồi:
- Không phải, ý tôi là...

- Là ngươi bị lừa rồi!
Một giọng nói lười biếng ngắt lời tên mặt nạ. Trong ánh mắt kinh ngạc, tức giận, hoảng hốt của hắn, viên ngọc trai đen kia hơi nhúc nhích một chút, cuối cùng nổ tung, tạo ra một đám khói trắng. Và... thân hình một thanh niên trẻ tuổi nhàn nhã ngồi trên bàn giám khảo, tủm tỉm cười nhìn hắn.

- Là ngươi?
Tên đeo mặt nạ thốt lên, không thể tin được nhìn Lâm Hàn. Mồ hôi lạnh cũng đã chảy dọc trên trán, thử tưởng tượng, vừa rồi mà viên ngọc trai đột nhiên biến thành Lâm Hàn, sau đó cho hắn một kích...

Sau đó là cảm giác tức giận tràn ngập trong lòng. Nhưng tên mặt nạ cũng còn tự biết tình huống. Hắn không chắc có thể đánh bại được Lâm Hàn, mà số ngọc trai còn lại ngoài kia thì rất ít. Hắn không thể bỏ lỡ cơ hội! Vội vã, hắn xoay người lao vụt lên võ đài.

Hự!

Tên mặt nạ đột nhiên đứng khựng lại.

Tí tách tí tách!

Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn đấu, hắn cực kỳ không cam lòng nhìn lại phía sau, tên kia đang cười lạnh, thanh kiếm lạ lùng kia đột ngột dài ra một cách quỷ dị, vô cùng sắc bén đâm xuyên qua hậu tâm của hắn.

Rẹt...

Kiếm Hàn Tuyết từ từ thu ngắn lại, cuối cùng trở lại trạng thái bình thường. Lâm Hàn nhẹ nhàng vẩy đi hết máu tươi trên đó rồi mới từ từ tra kiếm vào bao, tuyên cáo án tử dành cho kẻ dám nổi sát tâm với hắn!

- Làm trò đủ rồi chứ? Nếu ngươi không có ngọc trai thì đi xuống dưới. Nơi này chỉ dành cho những người đã vượt qua!
Giám khảo lạnh nhạt nhìn hết cả quá trình này, cũng không hề ra tay ngăn cản. Chỉ là... ánh mắt của hắn lại thêm phần sắc bén nhìn vào Lâm Hàn cùng kiếm Hàn Tuyết trên tay hắn!

Kiếm thật sắc bén, sát khí thật kinh khủng! Hơn nữa có thể vươn dài ra với tốc độ mắt mình nhìn không rõ! Năng lực như vậy... chỉ có thể là thần khí!

Không ngờ một tên bình thường như vậy lại sở hữu thần khí! Nhưng rốt cuộc đây là thần khí gì? Một trăm thần khí trên đại lục, mình đều biết tên, nhưng tại sao chưa từng nghe thấy thứ thần khí nào như vậy cả?

- Ai bảo tôi không có?

Hả?

Lâm Hàn vẫn đứng thẳng người nơi đó, thần thái vô cùng tự tin, kiếm Hàn Tuyết cầm trên tay, ngự thần bào nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Nhìn qua cũng có vài thần anh tư tuổi trẻ, anh tuấn hút hồn, không biết đã hấp dẫn biết bao trái tim thiếu nữ tuổi mới lớn.

Hắn chưa từng nói một lời, mà câu nói kia lại phát sinh từ sau lưng giám khảo. Từ dưới lòng đất, một Lâm Hàn khác đột nhiên chui lên, cười hì hì tiến tới, giao viên ngọc trai đen cho giám khảo, sau đó biến thành một đống bùn, thấm vào lòng đất.

- Được! Lâm Hàn thuộc học viện Cửu Long là người thứ bảy vượt qua, tham gia vòng chung kết!

....

Quá trình sau đó, Lâm Hàn vẫn luôn quan sát rất kỹ càng, hy vọng tìm ra cái kẻ nguy hiểm kia. Nhưng hắn thất vọng rồi, kẻ kia thực sự che giấu quá tốt, tốt hơn hắn rất nhiều. Dù tự xưng mình là một Nhẫn giả, một Shinobi, một Ninja, nhưng Lâm Hàn cũng không thể không xấu hổ trước khả năng ẩn mình của tên kia.

Hay là... hắn đã bị loại rồi?

Không! Không thể, lực cảm giác của mình không quá lợi hại, nhưng một tên nguy hiểm như vậy, làm sao mà nhận sai được?

Nhưng rất đáng tiếc, Lâm Hàn vẫn chưa tìm được kẻ đó, đành phải trở về trong tiếc nuối.

....

Trải qua hết các vòng từ vòng gửi xe, đến khi vào được chung kết, từ hàng ngàn người, hiện tại chỉ còn lại đúng ba mươi hai người, không hơn không kém.

Ba mươi hai người, con số rất đẹp, vừa đủ để thi đấu theo hình thức loại trực tiếp, cuối cùng chọn ra được người mạnh nhất.

Ba mươi hai người này đều là anh tài thực thụ trên khắp cả đại lục Ma Võ. Tuổi đều không quá hai mươi lăm, nhưng tất cả đều đã đạt đến tu vi cực kỳ khủng bố. Kẻ kém nhất cũng đã là Võ Đế cấp tám! Còn lợi hại nhất... hiện tại còn chưa biết!

Lâm Hàn không khỏi nhớ lại ma nữ mặc đồ tím của Tà Tông! Nàng ta thực sự rất mạnh, vô cùng mạnh! Tuổi có lẽ chỉ chừng hai bốn hai lăm, chắc là cũng đủ để tham gia. Nhưng đáng tiếc, Tà Tông lại bị sáu thế lực còn lại bài xích vô cùng mãnh liệt, chẳng thế mà Tà Tông trực tiếp bị cho ra rìa trong lần tranh đoạt này!

Tà Tông là thế lực nhỏ nhất trong bảy thế lực lớn mà đã có một thiên tài như vậy, Lâm Hàn không dám chắc các thế lực khác có phần tử nguy hiểm như vậy không. Như Võ Đạo Môn thì sao? Lâm Hàn nghe nói, thanh niên tài tuấn triển vọng nhất nhì Võ Đạo Môn là Lã Thiên Thanh cũng chờ phía trước! Võ Đạo Môn a, thế lực mạnh nhất đại lục a! Thật không biết ngươi mạnh đến mức nào?

Nghe nói, ngay trong Lâm gia này cũng có một con quái vật kinh khủng hơn Lâm Thế Hùng rất nhiều, chỉ tiếc, năm nay hắn đã hai mươi sáu tuổi, không được tham gia đại hội lần này. Nếu không Lâm gia cùng học viện Cửu Long cũng có thêm rất nhiều hy vọng và nắm chắc...

Trở về nhà, chào đón Lâm Hàn là vẻ mặt chúc mừng của Hải Vô Yên, cùng vẻ ủ rũ của Lâm Ôn. Có lẽ, thất bại hôm nay đã cho hắn một chút đả kích không nhỏ. Trưởng thành cùng vầng sáng thiên tài như hắn, thất bại từ vòng loại như vậy thực sự rất đả kích.

Mặc dù kể cả Lâm Chấn Sơn lẫn sư phụ đều đã an ủi hắn rất nhiều, nhưng cái cảm giác buồn bực kia vẫn không biến mất, làm hắn cảm thấy cồn cào trong lòng, bứt rứt khó nhịn.

- Sao vậy? Lâm lão nhị thất bại một lần đã cảm thấy buồn rười rượi vậy sao? Vậy thì chú cả đời cũng chỉ làm lão nhị thôi! Còn anh mới là lão đại! Khà khà...
Lâm Hàn rất vô lương vỗ vai Lâm Ôn, giọng cười khả ố châm chọc hắn.

- Anh mới là lão nhị, cả nhà anh là lão nhị!
Lâm Ôn tức giận trừng mắt nói, lão nhị là cái gì? Lão ca vô lương này đã giải thích từ “lão nhị” một cách rất vô lương, khiến Lâm Ôn cứ nghe thấy là nhảy lên như mèo bị giẫm phải đuôi, quên mất cả nhà Lâm Hàn cũng bao gồm hắn trong đó. 

- Haiz! Thực ra thì chú cũng mạnh lắm mà! Đánh bại anh thì quên đi, nhưng đánh bại mấy cái thứ “thiên tài” kia thì dễ không ý mà! Cho chú thêm mười hai mươi năm, có khi chú còn mạnh hơn anh bây giờ chứ, ha ha...
Lâm Hàn tưng tửng nói, con quay ra nháy mắt với Hải Vô Yên:
- Nhỉ, em dâu nhỉ!

- Ưm... ai mà biết!
Hải Vô Yên chợt xấu hổ đỏ mặt, bưng lấy hai má quay mặt đi không rõ lý do...

- Không!
Lâm Ôn chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Rồi em sẽ vượt qua anh! Em sẽ đánh bại anh! Em... Lâm Ôn mới là đứa con xuất sắc nhất của Dương Đan Hòa!

Lâm Hàn phì cười, lắc đầu không nói gì. Nhưng trong lòng lại âm thầm cổ vũ. Chỉ mong là như vậy đi!

Nhưng mà... thằng này tưởng có bạn gái thì đỡ bệnh, nhưng hình như càng ngày càng luyến mẫu mạnh hơn thì phải... A a... Cha đáng thương a!