- Thứ nhất! Tao chấp nhận mày khiêu chiến là vì nhìn mày ngứa mắt, muốn đập cho mày một trận, đây là một cuộc đấu nghiêm túc, đừng đưa mấy điều kiện bẩn thỉu của mày vào đây. Trên võ đài là công bằng, mày có bản lĩnh thì cứ đến mà làm thịt tao! Còn xuống võ đài, tao với mày vẫn là bạn học, nếu mày dám giở trò, thầy giáo của tao cũng không phải dễ nhịn như vậy!
Lúc này, một giọng nói hơi ồm ồm của bé trai mới vỡ giọng vang lên, tràn ngập khí phách và nghiêm nghị, Lâm Hàn không khó nhận ra, đây chính là em trai hắn, thằng nhóc Lâm Ôn thích luyến mẫu!
Cũng mới qua nửa năm mà thôi, thay đổi cũng quá lớn đi! Nghĩ lại cũng đúng, thằng bé cũng dậy thì rồi, vài tháng vỡ giọng đến mức này cũng là bình thường.
- Thứ hai! Mày cũng không có tư cách đưa điều kiện với tao! Thích đánh thì đánh, mày đủ bản lĩnh thì ngăn lại tao xem? Loại vô dụng bất lực như mày, chỉ dám dựa vào khiêu chiến một thằng ít hơn mày hai tuổi để đưa điều kiện thôi à? Không biết nhục!
Lâm Ôn tiếp tục gay gắt đả kích đối thủ, đối diện hắn là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, tóc vàng mắt xanh, mũi cao da trắng, là điển hình một người phương tây thuần chủng. Nhưng lúc này, khuôn mặt trắng bóc của hắn đã biến thành xanh lét, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn về phía Lâm Ôn.
Lúc này, Lâm Hàn cũng bắt đầu chú ý tới em trai mình, thằng nhóc này có vẻ cũng trưởng thành hơn một chút, cao hơn một chút, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn một chút. Quan trọng nhất, trên người hắn, Lâm Hàn nhìn thấy được một luồng khí chất tự tin, tự tin vào năng lực của bản thân, trong mắt hắn, Lâm Hàn thấy được một vẻ gì đó chắc chắn, giống như mọi chuyện đã nắm chắc trong tay hắn vậy.
Thấy đối thủ không nói gì, Lâm Ôn tiếp tục khoanh tay, cao ngạo hất hàm:
- Chọn đi, có đánh hay không là việc của mày! Không đánh thì tao đi! Còn đừng có đem cái đám ô hợp này ra hù dọa tao. Đừng nói chỉ bằng này, dù cho gấp mười gấp trăm lần, liệu chúng mày có dám làm trái quy định học viện không hả bọn rẻ rách?
Lâm Hàn hơi nhíu mày.
Biểu hiện của Lâm Ôn thật sự rất mạnh mẽ, rất khí phách. Nhưng lại mang theo chút gì đó sính cường, hay nói cho đơn giản thì là ngựa non háu đá!
Cứ cho rằng đám kia đều là kẻ địch đi, nhưng Lâm Ôn cũng không thể ngay lập tức tiêu diệt sạch bọn hắn, nơi đây là học viện Cửu Long! Nếu đẩy mâu thuẫn lên quá cao một cách không đáng có như vậy, thực sự cũng không hay chút nào!
Nhưng nhìn vẻ mặt tái xanh của thiếu niên tóc vàng kia, Lâm Hàn lại nhất thời hiểu ra được Lâm Ôn đang nghĩ gì.
Khích tướng!
Khiến đối thủ mất bình tĩnh, từ đó trục lợi, khiến mình có ưu thế hơn về mặt tinh thần.
Thôi mặc kệ đi, tùy nó thôi!
Lâm Hàn lắc lắc đầu, cũng không định suy nghĩ, quan tâm quá nhiều về thái độ của Lâm Ôn. Cách sống của mỗi người là khác nhau, dù là anh em ruột đi nữa, Lâm Hàn cũng không định xen vào làm gì. Chỉ là, nếu như một ngày nào đó, nếu Lâm Ôn vấp ngã, vậy thì hắn sẽ là người đưa tay kéo nó dậy, vậy là đủ rồi!
Miễn là thằng bé không vô dụng đến mức mãi mãi thất bại, không một lần thành công là được!
Thiếu niên tóc vàng có vẻ tức giận vô cùng, cố gắng kiềm chế lửa giận, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ:
- Đánh!
Hắn cứ nghĩ rằng lợi dụng cơ hội này ép buộc Lâm Ôn làm một số chuyện, nhưng không ngờ đó cũng chỉ là suy nghĩ đơn phương của hắn mà thôi! Người ta muốn đánh, nhưng không thích điều kiện, không đánh thì hắn cũng không làm gì được, đó mới là uất ức nhất.
“Mẹ kiếp! Đã vậy tao sẽ đánh cho đến cha mẹ mày cũng không nhận ra!” Trong lòng thiếu niên gào thét.
Vậy là... trong tiếng cổ vũ ồn ào, hai thiếu niên cùng bước lên đài, nhìn chằm chằm lấy nhau, giống như có thể lao lên chiến đấu bất cứ lúc nào.
Khí thế trên người cả hai bắt đầu dâng lên, càng ngày càng mạnh mẽ, người xung quanh thấy vậy lại càng thêm kích động hô hào, đến mấy người vừa nghỉ trưa xong, đang quay lại tập luyện cũng bị thu hút, nháo nhào tập trung đến xem náo nhiệt.
Lâm Ôn rất mạnh, mười ba tuổi đã là Võ Vương cấp mười, thậm chí đã đạt đến cực hạn, có thể đột phá cảnh giới bất cứ lúc nào. Hắn đúng là một thiên tài của Lâm gia, cũng là thiên tài của Tĩnh Ngộ Đường, thiên tài của học viện Cửu Long! Hiện tại, hắn là một viên ngọc thô cực kỳ sáng giá, đến mức cao tầng học viện Cửu Long cũng đánh giá cực cao, trợ cấp cho thầy giáo của Lâm Ôn rất nhiều tài nguyên nhằm cung cấp cho việc đào tạo hắn!
Còn thiếu niên đối diện, hắn cũng là một thiên tài, nhưng so với Lâm Ôn thì hắn có vẻ kém sắc rất nhiều. Mười lăm tuổi, hắn mới chỉ là Võ Vương cấp tám mà thôi!
Hắn có xuất thân khá bình dân, không phải là quý tộc gì, chỉ bằng một thân thiên phú này lấy được sự coi trọng của Tĩnh Ngộ Đường, lấy được tài nguyên to lớn, tu luyện đến ngày hôm nay. Chỉ là, khuyết điểm về xuất thân làm hắn cực kỳ ghen tỵ với những kẻ mà hắn cho là “con ông cháu cha”. Mặc dù Lâm Ôn cũng có xuất thân chẳng hơn gì hắn, nhưng nhờ có huyết thống Lâm gia, lại thêm vào việc cơ chế đặc thù của Lâm gia, nên thân phận hiện tại của Lâm Ôn cũng đường đường là “thiếu gia”, chẳng kém gì đời!
Hắn ghen tỵ, nhưng càng làm cho hắn tức giận hơn, đó là nữ thần trong lòng hắn, Hải Vô Yên của Pháp Viện không ngờ lại gần gũi với một tên con ông cháu cha như vậy!
Nàng cao quý như thế, kiêu sa như thế, tại sao lại đi gần gũi với tên chỉ biết dựa vào cha ông để có địa vị và tài nguyên? Chẳng nhẽ mình không tốt hay sao? Tại sao mình cố hết sức cũng không thể làm nàng nhìn thẳng một lần, vậy mà hắn lại có thể làm nàng cười nói, tức giận, ranh mãnh, đùa nghịch? Tại sao?
Đứa trẻ đáng thương, hắn không biết được sự thật của Lâm gia nên mới suy nghĩ thiển cận như vậy! Với cơ chế của Lâm gia, dù cho Lâm Ôn có là dòng chính, nhưng nếu hắn là kẻ bất tài, vậy thì địa vị của hắn mãi mãi cũng chỉ lẹt đẹt ở tầng dưới chót mà thôi!
Dù ghen ghét muốn chết, nhưng thiếu niên xưa nay cũng không hiển lộ gì nhiều. Lớn lên trong gian khó làm hắn trưởng thành khá sớm, dù hắn tự nhận mình có tài, nhưng cũng không dám đùa với kẻ có quyền thế. Trong mắt hắn, dạng con ông cháu cha như Lâm Ôn không phải dạng mình có thể chọc tới.
Nhưng... mọi chuyện có vẻ có biến chuyển từ hôm qua.
Có người tìm hắn, cung cấp cho hắn thứ “thần dược” giúp hắn đánh bại Lâm Ôn, xúi giục hắn đánh bại Lâm Ôn để giành lấy tình yêu cho mình.
Hơn nữa, đánh bại được Lâm Ôn, hắn còn có phần thưởng rất hậu hĩnh, lại được cam đoan sẽ được bảo kê, không bị Lâm gia hay bất cứ ai khiển trách, chỉ cần hắn không ra tay quá nặng! Khiến hắn không thể không động lòng.
Vì vậy, lấy hết dũng khí, hắn kéo một đám hồ bằng cẩu hữu đến trợ uy, chạy đi tìm phiền toái với Lâm Ôn.
...
Ở một góc tối!
- Bẩm công tử, Jayson đã khiêu chiến thành công với Lâm Ôn, hiện tại cả hai đã đấu võ đài rồi!
- Tốt lắm! Ta có thể nhìn thấy! Ngươi xuống trước đi!
Một công tử ca lạnh nhạt phất tay, trên môi là nụ cười khó hiểu. Ánh mắt của hắn dần chuyển từ người Lâm Ôn sang một thanh niên trẻ đang khoanh tay lạnh nhạt đứng dưới võ đài, miệng lẩm bẩm:
- Ta muốn xem xem, hai anh em ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu? Mà... nếu em trai gặp nguy hiểm, liệu ngươi sẽ làm gì bây giờ?
- Làm gì? Tất nhiên là chẳng làm gì cả! Bởi thằng nhóc kia chắc chắn sẽ chẳng có nguy hiểm quái gì hết!
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, nhưng dường như công tử ca đã biết từ trước, cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào. Nhìn liếc qua vị trí hắn vẫn tập trung nãy giờ, lại nhìn sang Lâm Hàn bên cạnh mình, trong lòng nổi lên chút cảm thán, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn vậy, trên người đủ các loại thuật kỳ quái và nguy hiểm! Vẫn thích chơi trội như vậy sao?
Lâm Hàn buồn bực ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên võ đài:
- Lâm Thế Hùng! Ngươi thích lảm nhảm như ông cụ từ bao giờ vậy? Nói thẳng đi, ngươi thăm dò thằng nhóc kia mục đích là gì?
- Làm gì? Chẳng phải đã nói rồi sao? Muốn xem hai anh em ngươi lợi hại tới đâu mà thôi! Ngươi là một kẻ thích ẩn giấu, giống như độc xà nấp trong bụi rậm tầm thường, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tung một kích trí mạng nhất lấy mạng người khác! Nói thật, đến bây giờ ta vẫn không nhìn thấu hết được ngươi! Nhưng có lẽ em trai ngươi thì ta có thể nhìn được! Nói thật, trước đây ta đã nghe nói về Lâm Ôn, nhưng dù người khác ca tụng nó thế nào, ta vẫn chưa từng coi nó là người cùng đẳng cấp. Nhưng bây giờ thì khác, ta không muốn vì bất cẩn mà để lọt một đồng đội, hoặc là... một địch thủ lợi hại trong tương lai!
Lâm Thế Hùng vẫn thản nhiên đáp, vân đạm phong khinh vô cùng, nào còn chút dáng vẻ chật vật như lần trước đối đầu với Lâm Hàn hắn.
- Hắc! Có thể ví dụ đẹp hơn một chút không? Đừng ví ta với rắn, ví với rồng chẳng hạn đi! Hiện tại ta là tiềm long tại uyên, chực chờ bất cứ lúc nào hóa rồng chân chính, bay lên trời xanh chẳng hạn. Há há!
- Ngươi rất vô liêm sỉ! Ta cũng không hiểu Altar tiểu thư thích ngươi ở chỗ nào?
Lâm Thế Hùng khó hiểu lắc đầu nói.
- Ta cũng chẳng biết! Ta yêu thê tử của ta như thế nào ta cũng không rõ lắm, thì làm sao biết được người khác tại sao lại thích ta?
Lâm Hàn nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
- Ngươi tự trọng một chút đi! Altar tiểu thư chưa phải là thê tử của ngươi!
Có lẽ Lâm Thế Hùng đã hiểu lầm hai từ “thê tử” là Lê Ân Tĩnh, khuôn mặt hắn nhanh chóng đanh lại, nghiêm túc nói.
Lâm Hàn cũng lười giải thích, chỉ nhàn nhã gác tay sau gáy, dựa vào một thân cây gần đó, thích ý nói:
- Thôi, nhân cơ hội này ta cũng muốn xem thằng nhóc con kia tiến bộ đến mức nào. Lần này không tính toán với ngươi, nhưng ta hy vọng không có lần sau. Chúng ta là đàn ông, nói chuyện phải nghiêm chỉnh, làm việc phải quang minh, muốn tìm phiền toái thì cứ đến gặp thẳng ta, đừng giở mấy trò tiểu xảo khiến ta thấy phiền này. Nếu có lần sau, ta cũng sẽ không thể mặt mũi lão già Lâm Chấn Sơn kia đâu!
- Im miệng!
Lâm Thế Hùng gầm nhẹ một tiếng:
- Ông nội là một người đáng kính, đừng có lôi ông ra làm trò cười! Còn nữa, ngươi không nể mặt thì thế nào? Làm như ta sợ ngươi chắc?
Thái độ của hai người hoàn toàn biến chuyển, từ ban đầu thản nhiên tán chuyện như bạn thân, đến bây giờ thoáng chốc đã như kẻ thù truyền kiếp, gương mặt tràn đầy sát phạt nhìn chằm chằm đối phương.