Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 78: Nhẫn thuật trà trộn dị giới




Thấy Lâm Hàn tinh thần no đủ, thần thái sáng láng đi ra, vẻ mặt của hai người nơi đây có phần rất kỳ quái.

Lão già Lâm Chấn Sơn nhìn lướt qua khắp người hắn, khiến Lâm Hàn nổi cả da gà. Lão già mất nết này, lại còn đặc biệt nhìn chằm chằm tiểu huynh đệ của hắn với ánh mắt khinh bỉ, khiến Lâm Hàn chỉ muốn nhảy lên đấm cho lão hai phát.

- Tưởng thế nào? Hóa ra cũng chỉ là hạng to mồm, cả đêm như vậy mà cũng chưa làm được gì.

Lâm Chấn Sơn thầm khinh bỉ, với nhãn lực và kinh nghiệm của lão, đâu có khó nhìn ra Lâm Hàn cả đêm qua chẳng sơ múi được gì, nếu không trạng thái của hắn đã khác rồi, chứ không phải như bây giờ.

Khác với ông nội mình, Lâm Thế Hùng có vẻ khó chịu muốn chết. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Lâm Hàn, hắn chỉ muốn đâm tên đáng hận này mấy kiếm! Đối với Lâm Thế Hùng, Lê Ân Tĩnh phải là người của hắn mới phải. Mặc dù hiện tại sự thật đã hiển lộ, Lê Ân Tĩnh cũng không phải là thứ đơn giản để hắn bài bố, nhưng cảm giác có thứ gì đó trước đây vốn có thể thuộc về mình, nhưng bây giờ vuột mất, đặc biệt lại để kẻ khác nẫng đi... Một tên đàn ông kiêu ngạo như Lâm Thế Hùng không tức giận mới là chuyện lạ.

Nhưng biết làm sao được a! Người ta lại là đại tiểu thư Uy gia, hơn nữa không phải là loại đại tiểu thư tầm thường, địa vị của nàng thậm chí còn là tôn quý nhất Uy gia hiện giờ, đến cả đại trưởng lão và tộc trưởng thậm chí có thể cũng phải gọi “đại tiểu thư”, người ta thích cái gì là được cái đó, Lâm Thế Hùng hắn dù có mạnh, nhưng cũng chưa đủ khả năng đối địch với cả Uy gia, chưa kể đến chuyện hắn còn không mạnh bằng cô nàng biến thái kia!

Thu lại tâm tình, Lâm Chấn Sơn đằng hắng một cái, nghiêm giọng nói:
- Hiện tại trở về thôi! Thời gian bây giờ rất quý giá, chúng ta không thể bỏ lỡ bất cứ một phút giây nào cả. Hai thằng nhóc con các ngươi cũng nghe cho rõ, bây giờ thân phận của ta không phải là nhị trưởng lão Lâm gia, không phải là ông nội, cũng không phải người “không liên quan” gì gì đó. Bây giờ ta là thầy giáo chính thức, chuyện chức chỉ đạo các ngươi rèn luyện! Theo quy định của học viện Cửu Long, quyền lực của ta là tuyệt đối, trừ việc bảo các ngươi tự sát, bất cứ yêu cầu và mệnh lệnh nào của ta cũng phải được chấp hành! Ta nói trước, nếu sau ba tháng, hai thằng nhóc con các ngươi không đạt được tới cấp Thánh, vậy thì cũng đừng có trách ta! Nghe rõ chưa?

- Nghe rõ ạ!
Lâm Thế Hùng nghiêm túc cúi người, trong mắt là cả một mảnh nóng hừng hực.

- Nghe rõ!
Lâm Hàn hít sâu một hơi, nghiêm mặt đáp.

- Tốt! Hiện tại chúng ta sử dụng truyền tống phù, ngay lập tức trở về Lâm gia!
Lâm Chấn Sơn hài lòng nói, lão không biết từ đâu biến ra một quyển trục truyền tống màu hoàng kim, có vẻ là loại cao cấp vô cùng.

- Chờ một chút!
Lâm Hàn đột ngột lên tiếng.

- Còn chuyện gì?
Lâm Chấn Sơn nhíu mày, có vẻ mất kiên nhẫn.

- Không có gì, chẳng qua tôi còn có một đứa em gái cần đi đón, thiên phú của nó rất tốt, tôi muốn đưa nó tới học viện Cửu Long để học tập và rèn luyện. Ngài có thể về dùng truyền tống phù về học viện với Lâm Thế Hùng trước, đồng thời cầm lấy thuật thức của tôi. Sau khi tìm được con bé, tôi sẽ trở về nhanh nhất có thể!

Lâm Hàn đang nghĩ tới Vũ Linh Hà, cô bé con có thiên phú nhẫn thuật thuộc dạng thiên tài kia. Trước đó, hắn đã hứa sẽ đưa nàng về học viện Cửu Long, truyền thụ và giúp nàng tu luyện nhẫn thuật. Nhưng lúc đó Lâm Hàn cũng đang vướng phải cuộc hành trình tràn ngập nguy cơ, hắn không muốn kéo cô bé con như Vũ Linh Hà vào. Đến khi giải quyết xong, hắn lại mải mê hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào với Lê Ân Tĩnh, Vũ Linh Hà đáng thương, không ngờ cô bé đáng yêu như vậy mà lại bị tên thầy giáo vô lương này vứt qua một bên chỉ để đi tán gái... aiz!

Nói dứt lời, Lâm Hàn cũng đưa cho Lâm Chấn Sơn một khúc gỗ được khắc những ký tự hoa văn cực kỳ quái dị. Lâm Chấn Sơn cầm lấy, soi trái soi phải nhưng cũng không nhận ra đây là cái gì, có chăng chỉ nhìn ra thứ này hơi hơi giống trận pháp, nhưng mà nhìn kỹ thì lại khác hoàn toàn, đúng là quái đản!

- Vậy đã, tôi đi trước!

Không đợi Lâm Chấn Sơn phản ứng, Lâm Hàn đã hóa thành tia chớp trắng, biến mất không để lại chút vết tích nào.

Lâm Chấn Sơn cười cười, mặc dù lão có thừa khả năng không cho Lâm Hàn rời đi, nhưng lão không làm vậy. Từ ánh mắt Lâm Hàn, lão cũng nhận ra, hắn rất chờ mong được lão huấn luyện, chuyện bỏ trốn là không thể nào. Hơn nữa, người nhà Lâm Hàn vẫn ở đây, hắn trốn đi một mình thì được, chứ người nhà hắn thì bỏ đi đâu? Dù tiếp xúc chưa nhiều, những lão cũng cảm giác được, Lâm Hàn không phải loại ích kỷ bỏ mặc người nhà như vậy.

- - - 

Tại một vùng sơn cước hoang vắng... không, có lẽ nên nói đây là một vách núi không người mới đúng!

Một gã tiều phu trung tuổi đang hát vang núi rừng, đủng đỉnh xuống núi, hôm nay đúng là thu hoạch rất khá, không những kiếm được cả chục cân gỗ tốt, toàn bộ là đàn hương, đem bán ít cũng phải được ba bốn mươi kim tệ, đủ để cả nhà ăn no nê cả năm trời. Hơn nữa, gã còn may mắt bắt được một con nai rừng nặng ba mươi cân, mang về cho hai đứa bé và vợ cải thiện bữa ăn cũng tốt...

Đi qua vách núi Quyên Sinh, gã tiều phu không nhịn nổi liếc mắt nhìn. Vách núi này sở dĩ tên là Quyên Sinh, bởi năm nào cũng có người tự sát ở đây, hầu hết là đám thư sinh trong làng, lên kinh thi không đậu, tuyệt vọng nên mới lựa chọn tự kết liễu.

Nghĩ lại, gã tiều phu cũng thầm lắc đầu ngao ngán. Chăm chỉ kiếm ăn như gã không được sao? Vất vả một chút nhưng người nhà cũng được ăn sung mặc sướng chẳng kém ai, trên núi này cũng khá nhiều đồ quý, đủ cho cả làng khai thác dài. Cũng nhờ kiếm đồ quý trên núi này, gã đã đủ tiền lo lót cho con trai vào Võ Đường Nguyên Hách, mai kia trở thành võ giả rồi, địa vị tôn quý gấp bao nhiêu lần đám quan chức bụng phệ kia? Cứ gì cứ phải lao vào sách vở, cuối cùng tuyệt vọng mà tự sát chứ?

Không võ được thì văn sao? Vớ vẩn, chẳng nhẽ làm Nông – Công – Thương không tốt hay sao mà nhất thiết phải làm “sĩ”?

Có lẽ cũng là do cái quan niệm truyền đời đáng ghét của mấy cụ già làng đi! Thôi mặc kệ, ta là gã tiều phu, quan tâm nhiều vậy làm gì?

Ế...

Đang nghĩ lan man, gã tiều phu đột nhiên dừng lại, chú ý đến bên vách đá.

Nơi đó có một mảnh áo rách, bám vào cành cây nhỏ bên vách đá, phất phơ trong gió, dường như có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Aiz... chắc lại là con cái nhà ai thi trượt, đến đây tự sát nữa đây... Đáng thương a!

Chiu!

Vốn định quay đầu bỏ đi, đột nhiên, gã tiều phu nghe thấy một âm thanh lạ thường bên vách đá, gã không nhịn nổi mà quay đầu lại, trong lòng tràn đầy cảm giác quái dị.

Một tia chớp màu trắng rạch phá không gian, xuất hiện ngay vị trí mảnh áo rách.

Theo đó, thân ảnh một người thanh niên cũng đột ngột xuất hiện, không có một chút dấu hiệu gì báo trước, cũng không có bất cứ quá trình gì, hắn cứ vậy, đột ngột xuất hiện nơi đó.

Trong mắt gã tiều phu, người thanh niên kia xuất hiện ngay ngoài vách đá, không có chỗ đặt chân, thoáng chốc đã rơi xuống bên dưới.

Hoảng hồn, gã tiều phu nhanh chóng chạy lại gần xem xét, đầu ngó ra nhìn chằm chằm xuống vách núi, hy vọng gã thanh niên kia kịp bám vào đâu đó, gã sẽ cố hết sức kéo người đó lên.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn kinh ngạc, miệng há to không nhặt lên.

Người thanh niên kia cực kỳ quỷ dị cắm rễ lên vách đá dựng đứng! Dường như vách đá dựng 90 độ này là đất bằng với hắn vậy, hắn không những đứng, mà còn đứng rất dễ dàng, rất vững chắc.

Người thanh niên nhìn qua cũng khá anh tuấn, trên người là bộ võ phục đen, khoác ngự thần bào có hoa văn lửa chạy dọc theo viền áo. Dưới chân đi một đôi giày kỳ dị để lộ ngón chân. Gã tiều phu đã vào thành rất nhiều lần, gặp đủ các thể loại tam giáo cửu lưu, nhưng cũng chưa gặp ai có cách ăn mặc như thế.

Người thanh niên nhíu chặt lông mày, cầm lấy mảnh áo rách kia, thần tình cực kỳ khó hiểu, lại thêm mấy phần lo lắng.

Chết tiệt!

Trong lòng Lâm Hàn lúc này đang rất buồn bực, cũng lo lắng rất nhiều. Chẳng phải bảo cô bé con kia cứ ở lại trong làng của mình, không được đi đâu hay sao? Tại sao vẫn cố tình không nghe lời, tự ý chạy ra ngoài?

Vách đá bên dưới sâu như vậy... ít nhất phải đến năm trăm mét, bên dưới lại được Mộc Độn dò thám được, hoàn toàn là một bãi đá lởm chởm, nếu rơi xuống đó thì chỉ có chết, tan xương nát thịt!

Lâm Hàn thậm chí còn không biết Vũ Linh Hà đã tu luyện nhẫn thuật được đến đâu! Nếu nàng đã vận dụng thuần thục phương pháp khống chế chakra, vậy thì địa hình này đối với nàng cũng chỉ là trò cười. Nhưng nếu nàng không vận dụng được thì sao bây giờ? Đáng chết! Đã ba bốn tháng trôi qua, Lâm Hàn lại tiếp xúc với Vũ Linh Hà quá ít, không thể áng chừng thiên phú và lĩnh ngộ của nàng một cách chuẩn xác, hiện tại hắn cũng không thể tưởng tượng ra được Vũ Linh Hà đã đạt đến trình độ nào, có đủ để đương đầu với mọi khó khăn và trắc trở ngoài kia hay không?

Trước kia, Lâm Hàn đã in dấu thuật thức của mình lên vài bộ quần áo, sau đó nhờ Lê Ân Tĩnh sửa lại cho vừa vặn, rồi tặng chúng cho Vũ Linh Hà, coi như là quà ra mắt. Mục đích của hắn cũng rất đơn giản, đó là có thể dịch chuyển nhanh chóng tới chỗ nàng lúc cần thiết, vừa tiện vừa đỡ mất thời gian.

Nhưng lần dịch chuyển này, Lâm Hàn lại không tới được chỗ mà Vũ Linh Hà sống trước đây, mà lại dịch chuyển vào một ngôi làng rất lạ. Trong làng khá nhiều thanh niên, nhưng chẳng mấy ai lao động, mà hầu hết đầu cắm đầu vào sách vở, ai nấy đều vừa đi vừa đọc sách, thần thái tràn ngập vẻ thư sinh. Lâm Hàn nhìn mà tưởng mình lại xuyên việt tới xã hội thời Tống Minh gì đó rồi cơ.

Mấy bộ quần áo Lâm Hàn tặng đều nằm ở đây, được bao bọc, gấp nếp rất kỹ càng, cẩn thận. Chỉ duy nhất một bộ đồ là không thấy. Lâm Hàn nhanh chóng dịch chuyển theo thuật thức có trên đó, cuối cùng dẫn đến vách đá này!

Chỉ còn một mảnh áo!

Còn người hoàn toàn không thấy... rốt cuộc em đang ở đâu vậy?