Kết giới tan đi, thân ảnh hai Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh dần hiện ra trước mắt mọi người.
Lâm Hàn chưa kịp phản ứng gì, Uy Thanh Liên đã lạnh nhạt lên tiếng:
- Chuyện cần biết ngươi cũng đã biết, hiện tại thì giao đại tiểu thư cho ta thôi!
Lâm Hàn cười khổ, chuyện này hắn cũng không phải là người quyết định. Hắn chưa hiểu sau khi Lê Ân Tĩnh tỉnh dậy, nàng sẽ làm thế nào, quan trọng nhất vẫn là ý nguyện của nàng.
- Vậy thì chờ chị Ân Tĩnh tỉnh dậy đã! Ta muốn chính nàng quyết định!
Lâm Hàn suy tư nói.
Uy Thanh Liên không phản đối, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
- Được! Dù sao đại tiểu thư trước đó cũng đã có lời, ta cũng không tiện can ngăn gì ngươi! Nhưng ngươi cũng nên biết, đại tiểu thư cũng nói, trước khi ngươi vượt qua được nàng, cấm không cho phép ngươi làm những chuyện vượt quá giới hạn! Dù cho chính đại tiểu thư có nhầm lẫn nguyện ý, bản thân ta cũng sẽ đứng ra ngăn cản!
Ách!
Lâm Hàn hiểu, đại tiểu thư mà Uy Thanh Liên nói đến là Altar, chứ không phải là Lê Ân Tĩnh. Không ngờ cô nàng này vẫn cố chấp như vậy, trước khi dung hợp vẫn không cam lòng để Lâm Hàn dễ chịu, nhưng lại không thể tin tưởng chính bản thân nàng, nên mới nhờ Uy Thanh Liên làm người giám hộ!
Nhưng, cả Lâm Hàn và Uy Thanh Liên đều không để ý, có một người trong đấu tràng này đang có biểu hiện rất kỳ quái.
Kể từ khi Uy Thanh Liên xuất hiện, kể từ khi nghe hai người đối thoại, sắc mặt nàng đã liên tục biến đổi, lúc xanh, lúc trắng. Hiện giờ đã trở thành tái nhợt không còn giọt máu, thần sắc trở nên kinh hoàng, sợ hãi.
Nghe câu chuyện đến nửa chừng, nàng đột nhiên thống khổ ôm đầu, liên tục hét lên:
- Không được! Không thể tới đó! Không thể…
Uy Thanh Liên nhíu mày, liếc nhìn qua Lê Ân Ninh.
Lát sau, như nhận ra cái gì, nàng hơi kỳ quái nói:
- À! Ra là ngươi! Chính là cô bé năm đó! Sao? Ngươi vẫn không quên được chuyện kia hay sao?
Nghe Uy Thanh Liên nhắc đến “chuyện kia”, sắc mặt Lê Ân Ninh càng trở nên khó coi, liên tục lắc đầu:
- Không! Ta mãi mãi cũng không quên được! Hắn thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn… Hắn vứt bỏ ta! Giọng nói thật lạnh lùng! Còn cả tên sát thủ lúc đó nữa… A a aaaa!
Lời nói ngắt quãng, tinh thần hoảng hốt, Lê Ân Ninh lúc này gần như phát điên. Nàng quay cuồng nơi đó, vừa lẩm bẩm vừa khóc, tinh thần ngày càng yếu, dường như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Uy Thanh Liên có vẻ hơi mất kiên nhẫn, còn Lâm Hàn, hắn muốn giúp nhưng cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết nên khuyên thế nào. Bất đắc dĩ, hắn định xuất thủ đánh ngất nàng trước, sau này có chuyện gì lại nói.
Nhưng, hắn còn chưa ra tay, người ngọc trong lòng hắn đã động. Lê Ân Tĩnh không biết tỉnh dậy từ bao giờ, có lẽ là vì động tĩnh của chị gái.
Nhìn thấy Lê Ân Ninh như vậy, Lê Ân Tĩnh hoảng hốt chạy tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng an ủi bên tai:
- Không sao! Không sao đâu! Mọi chuyện cũng qua thật lâu rồi mà! Chị đừng khóc, có lẽ chuyện cũng không phải như chị nghĩ đâu!
- Không! Em không hiểu! Chị đã tận tai nghe thấy, hắn lạnh lùng, nhẫn tâm như vậy! Chị đau lắm! Còn cả người kia nữa, hắn gọi chị là đồ ngoại tộc, không quan trọng bằng huyết mạch của hắn…
Thật kỳ lạ, chị một cái ôm nhẹ nhàng, Lê Ân Ninh đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng nàng vẫn lẩm bẩm những thứ khó hiểu, khiến Lâm Hàn ngày càng mơ hồ!
Ách!
Lâm Hàn đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ quái dị!
Lê Ân Tĩnh là đại tiểu thư Uy gia, đó là vì thân phận của Altar, nhưng cũng không thể phủ nhận việc nàng có huyết thống của Uy gia trong người!
Vậy chị gái của Lê Ân Tĩnh là ai? Tại sao lại là ngoại tộc? Khốn kiếp, giữa hai người rõ ràng chảy chung một dòng máu, chỉ cần nhìn qua đã biết rồi! Vậy mà Lê Ân Tĩnh là người Uy gia, Lê Ân Ninh là ngoại tộc! Vậy là thế quái nào?
Dần già một suy đoán bất ngờ nổi lên trong đầu Lâm Hàn.
Kiếp trước, hắn từng xem một bộ phim nào đó mà chính hắn cũng không nhớ, tình huống cũng quỷ dị, nhiều khúc chiết vô cùng, và dẫn đến kết quả…
- Cám ơn chị!
- Cám ơn gì?
- Vì… đã sinh ra em!!!
Ầm!
Lời thoại kinh điển kiếp trước, dần dần trùng hợp với cảnh tượng trước mắt, khiến Lâm Hàn không biết nên khóc hay nên cười. Không ngờ cái tình huống máu chó đầy đầu này lại rơi vào người bên cạnh mình! Vậy là thế quái nào?
Lê Ân Ninh… lại là mẹ ruột của Lê Ân Tĩnh?
Dùng thân phận chị gái, yêu thương con mình suốt hai mươi năm! Lâm Hàn hiểu tại sao Lê Ân Ninh lại làm thế, nếu biết nàng đã có con gái, liệu cái Hoàng gia cổ hủ này có chấp nhận nàng được không? Mà không chỉ riêng Hoàng gia, bất cứ một gia tộc nào cũng không chấp nhận!
Ở bên con, nhưng không được làm trọn nghĩa vụ của mẹ, chỉ dám dùng thân phận chị gái đi quan tâm, chăm sóc! Lâm Hàn là đàn ông, hắn cũng không quá hiểu được cảm giác này, nhưng Lê Ân Tĩnh thì khác… Nhớ lại trăm ngàn đắng cay mà mẹ phải chịu để có thể nuôi sống nàng, Lê Ân Tĩnh càng thêm muốn khóc lớn.
Cũng đừng hỏi tại sao Lê Ân Tĩnh biết được. Nàng đã dung hợp ký ức của Altar, và Altar là người biết tất cả, cũng chính Altar là người đã liên hệ với Uy gia, làm sáng tỏ thân phận của Lê Ân Tĩnh. Chỉ là… tất cả những điều Altar đã làm, trước đó Lê Ân Tĩnh không biết được mà thôi!
- Em… biết tất cả rồi sao?
Lê Ân Ninh như mất hồn hỏi.
- Em biết cả rồi!
Lê Ân Tĩnh nhẹ gật đầu:
- Trở về đi! Chuyện kia cũng không phải như chị nghĩ đâu! Hắn… tưởng chị đã chết rồi, nhưng hai mươi năm qua vẫn chưa từng đi bước nữa, chỉ một lòng một dạ với chị! Trở về đi, cho hắn một cơ hội giải thích!
- Nhưng… nhưng lúc đó, rõ ràng chị đã nghe thấy! Hắn từ bỏ chị, từ bỏ cả em!
Lê Ân Ninh vẫn không cam lòng nói.
- Đôi khi sự thật không giống như chị thấy trước mắt đâu! Trở về đi, cho hắn một cơ hội giải thích. Nghe lời em, được không?
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng “chị gái”, tinh thần lực lại âm thầm điều động, từ từ trấn an tâm lý vốn đang hoảng loạn của nàng.
Lê Ân Ninh lúc này gần như đã bị thôi miên, sắc mặt biến ảo rất nhiều lần, rồi nàng mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Được! Chị nghe lời em! Chỉ là… chị…
- Không chỉ là gì hết!
Lê Ân Tĩnh ngắt lời:
- Chị không có lỗi gì với hắn cả! Nếu hắn dám có ý kiến gì với chị… em sẽ… Ưm… ưm!
Lê Ân Tĩnh chưa nói hết, Lê Ân Ninh đã cuống cuồng bịt miệng nàng lại, khuôn mặt có phần hơi bất đắc dĩ:
- Được rồi, chị về là được! Em cũng không được nói mấy câu kiểu đó, nghe không?
- Biết rồi! Hì hì!
Lê Ân Tĩnh cười hì hì, ôm chặt lấy Lê Ân Ninh, thần thái vui vẻ như một bé gái mới nhận được quà.
Tiến lại gần Uy Thanh Liên, khí thế Lê Ân Tĩnh dần biến đổi, trở nên cao quý, đài các, nàng nhẹ nhàng nói:
- Đi thôi! Chuẩn bị trở về Uy gia, ta muốn bế quan tu luyện!
- Vâng! Thưa đại tiểu thư!
Uy Thanh Liên cung kính đáp. Hơi do dự một chút, nàng lại hỏi:
- Nhưng đại tiểu thư, hiện tại ngài là…
- Ta là ta!
Lê Ân Tĩnh mỉm cười đáp:
- Ta không phải bất cứ ai khác, kiếp này ta là Lê Ân Tĩnh, mãi vẫn sẽ là Lê Ân Tĩnh! Chỉ khác là ta đã nhìn thấu con người mình trước kia, hấp thu ưu điểm, loại bỏ nhược điểm của tiền kiếp đi mà thôi!
Uy Thanh Liên không nói thêm gì nữa, chỉ từ tốn xoay người dẫn đường.
Trước lúc bước đi, Lê Ân Tĩnh đột nhiên xoay người, tinh nghịch nháy mắt với Lâm Hàn:
- Này nhóc! Hẹn cậu tối nay đến chỗ tôi cư ngụ, có một số chuyện muốn nói với cậu! Hì hì… yên tâm đi, có Uy Thanh Liên ở đây, tôi không ăn thịt được cậu đâu nha!
Nói xong, nàng cười khanh khách bỏ đi, để Lâm Hàn hậm hực ở lại lẩm bẩm:
- Ai ăn thịt ai còn chưa biết đâu! Chẳng qua… có lão thái bà kia ở đó, đúng là không làm ăn được gì!
Vừa dứt lời, Lâm Hàn đột nhiên cảm nhận được hai luồng sát khí “cấp thần” kéo đến người mình. Bất giác, Lâm Hàn cảm thấy lạnh cả sống lưng! Đúng là vạ miệng a, đàn bà kỵ nhất bị nói già, còn cả con trâu già Lâm Chấn Sơn kia nữa, ngươi nhìn gì mà nhìn? Chửi cỏ non của ngươi úa, ngươi tức a?
…
- Đi theo ta!
Người của Uy gia đã đi, Hoàng Lực cũng không dám ở lại trước mặt hai Võ Thần. Lúc này, Lâm Chấn Sơn lại lấy lại sự uy nghiêm thường ngày. Khí thế không giận tự uy, hằm hằm nhìn hai người Lâm Hàn và Lâm Thế Hùng, trầm giọng nói rồi xoay người đi trước.
Lâm Hàn liếc mắt, có chút không cho là đúng, cũng khá khó chịu. Nhưng người ta mạnh hơn, hắn không dám trái lời, đành phải cúi đầu đi sau,…