Sáng ngày mốt!
Mặc dù hệ thống đã thông báo tiến độ dung hợp kiếm là một ngày, nhưng trên thực tế, Lâm Hàn phải đợi thêm sáu tiếng mới hoàn mỹ dung hợp, tức là khoảng rạng sáng hôm nay.
Lúc này, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh cũng đã di chuyển được một quãng đường khá xa. Hai người quyết định cùng nhau trở về thành Băng Nguyên!
Lý do thì nhiều. Trước đó, cả Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đều đã quyết định trở về thành Băng Nguyên rồi. Cho đến ngày hôm qua, khi mở quyển trục truyền tin đã bị phong ấn trong suốt quá trình hộ tống, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh lại càng củng cố quyết định này.
Cả hai người bất ngờ đều nhận được tin từ người nhà, yêu cầu trở về thành! Truyền tin cho Lâm Hàn là Dương Đan Hòa, giọng nói của nàng lại có phần hớn hở như gặp trò vui, khiến Lâm Hàn bất giác rùng cả mình. Còn truyền tin cho Lê Ân Tĩnh lại không phải chị gái, mà là cha của Gary, trong giọng nói, tràn đầy vẻ nghiêm trọng, khiến nàng cảm thấy có cái gì đó bất an: “Chị gái làm sao rồi? Tại sao không phải chị gửi tin cho mình?”
A!
Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy ngón áp út đau nhói, khiến hắn thốt ra thành tiếng. Chiếc nhẫn trữ vật đột ngột co thắt lại, những hình khắc hoa tuyết tuyệt mỹ thít chặt, in hằn dấu ấn lên tay hắn.
Hả?
Lâm Hàn vươn tay ra bắt lấy một vật ngang nhiên xuất hiện. Đó là một thanh kiếm Katana độc nhất vô nhị trên thế giới này, chính là kiếm Hàn Tuyết do chính hắn thiết kế!
Trong đầu Lâm Hàn cũng đột ngột vang lên âm thanh lạnh lẽo của hệ thống:
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành dung hợp thần khí Thảo Thế kiếm vào kiếm Hàn Tuyết! Thần khí có linh, cần tiếp xúc với trời đất để tiếp tục phát triển, từ nay về sau ký chủ không thể đưa kiếm Hàn Tuyết vào bất cứ không gian trữ vật nào, ngoại trừ không gian tiên gia, hoặc quốc độ thần linh! Bởi nơi đó đã gần như trở thành một thế giới thực thụ!
Không thể cho vào không gian trữ vật?
Ok! Thảo nào mà nhẫn trữ vật đột nhiên phản ứng kỳ lạ như vậy, hóa ra do xung đột.
Nhưng mà… không gian tiên gia? Quốc độ thần linh? Đó là cái gì? Chẳng nhẽ đó là một biểu tượng của đẳng cấp tu vi khác? Đẳng cấp của thần tiên chân chính, vượt qua cả ranh giới võ thần hay pháp thần hay sao?
Sinh vật đạt đến đẳng cấp đó, liệu sẽ mạnh mẽ đến đâu chứ?
Lâm Hàn bất tri bất giác nổi lên chút gì đó ngưỡng mộ, ước ao với năng lực siêu nhiên thần thánh đó!
- Kiếm của cậu…
Đi bên cạnh hắn, Lê Ân Tĩnh bất giác nhướng mày. Thanh kiếm này nàng biết, nàng đã từng chiến đấu với nó, thậm chí Lâm Hàn còn dùng nó cứu nàng một lần, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Nhưng hôm nay sao trông nó khác quá! Có một sức hút kỳ dị nào đó, khiến nàng không thể không chú ý, hơn nữa, vỏ kiếm cũng không phải bằng gỗ, màu xanh ngọc bích như trước, mà giống như được làm từ thứ kim loại nào đó, phát ra ánh sáng màu xanh lam huyền diệu.
Vỏ kiếm này hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ dành cho Lâm Hàn! Bởi kiếm Hàn Tuyết giờ đây đã là thần khí, vỏ kiếm cũng là một phần của kiếm, vì vậy, vỏ kiếm cũng được hệ thống cải tạo tới đẳng cấp thần khí! Không những bền bỉ vô song, thần khí cũng khó chặt đứt, mà còn có thể kéo dài ngắn to nhỏ cứng mềm như ý để phù hợp với kích cỡ biến dạng của kiếm Hàn Tuyết. Điều quan trọng nhất, nó có thể che giấu hoàn mỹ sát khí của kiếm Hàn Tuyết! Tránh vì sát khí mà bại lộ chiêu thức đánh bất ngờ!
Sát khí, có thể làm đối thủ choáng váng, nhưng đồng thời cũng làm đối thủ cảnh giác, khiến chiêu thức thất bại trong gang tấc! Đó vốn là một khuyết điểm mà Lâm Hàn phải đánh đổi để có được sát khí. Nhưng bây giờ, nhờ có vỏ kiếm này, khuyết điểm đó đã hoàn toàn biến mất. Sát khí hoàn toàn được khống chế theo suy nghĩ của hắn, muốn nó mạnh bao nhiêu, yếu bao nhiêu, thậm chí hoàn toàn bị che giấu, đó chỉ là việc một ý nghĩ mà thôi!
Nguyên lý của điều này hoàn toàn nằm trong chiếc vỏ kiếm! Toàn bộ sát khí của kiếm đã được giấu trong vỏ, còn bản thân kiếm vốn không có chút sát khí nào! Chỉ cần Lâm Hàn động ý nghĩ, sát khí này sẽ truyền từ vỏ kiếm sang thân kiếm, mức độ bao nhiêu còn tùy thuộc vào hắn.
- Tôi muốn thử kiếm!
Lâm Hàn cười nhẹ nói một tiếng! Lê Ân Tĩnh gật đầu hiểu ý, nhanh chóng né sang một bên!
Hiện tại đang là cuối thang tám, là thời điểm mùa thu chuẩn bị sang đông, khí trời lành lạnh kèm theo vài cơn gió thoảng qua, cuốn theo từng đợt lá vàng bay múa trên mặt đất.
Lâm Hàn đứng đó, khí thế không ngừng dâng lên, khiến gió trời vốn chỉ nhẹ nhàng, giờ đây lại nổi như cuồng phong bạo vũ. Từ trên người Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đột ngột cảm nhận được khí thế sát phạt kinh khủng, giống như một tên cuồng ma đã trảm sát trăm triệu sinh linh, đi ra từ biển máu rồi trở lại. Khí thế đậm đặc mùi huyết tinh, càng ngày càng nồng đậm.
Aaaaa
Như đã tích tụ toàn bộ sức mạnh, Lâm Hàn chợt cao giọng hét lên, kiếm thu sâu lại bên hông trái, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, tuốt ra với tốc độ nhanh như tia chớp.
Trong ánh mắt của Lê Ân Tĩnh, kiếm của Lâm Hàn chỉ rút ra chừng một phần ba, một tia sáng màu lam nhạt lóe lên, sau đó thanh kiếm lại đột ngột về vỏ, khí thế cũng hoàn toàn biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Ầm ầm…
Âm thanh đất rung núi lở truyền đến bên tai, đánh động sự chú ý của Lê Ân Tĩnh.
Trong ánh mắt của nàng, đỉnh núi cao vời vợi cách đó hơn một dặm chợt rền rĩ đau khổ, cả đỉnh núi bị một vết kiếm sắc lẹm cắt chéo, trượt dần về phía bên trái…
Cuối cùng, đỉnh núi cũng không thể bám trụ thêm nữa, từ từ trụy lạc xuống mặt đất, tạo nên một cơn địa chấn kèm theo cuồng phong, đất đá bay mù mịt, cuốn về chỗ hai người đang đứng.
Lâm Hàn thu kiếm, mỉm cười ngạo nghễ nhìn đỉnh núi, trong mắt là cả một bầu trời kiêu ngạo. Lê Ân Tĩnh bên cạnh bất tri bất giác như chìm đắm trong đó, thần thái có chút say mê.
----
Một tháng sau!
Thành Băng Nguyên!
Cổng thành Băng Nguyên vẫn giống như bao ngày tháng khác, thưa thớt và đầy vẻ tiêu điều. Nghĩ cũng phải, ngôi thành băng giá và hẻo lánh thế này, liệu mấy ai có hứng thú mà tới lui nhiều làm gì.
Chỉ là… ẩn sau cái vẻ tiêu điều đó là cả một mạch nước ngầm đang dần dần du động.
Trước cổng thành lúc này có chừng tám người đang xếp hàng để vào thành. Đứng cuối hàng, Lê Ân Tĩnh hơi nhíu mày lại, thần thái cực kỳ nghi hoặc!
Cả sáu người phía trước đều là cao thủ!
Kẻ có tu vi thấp nhất cũng đã là cấp Tôn! Mạnh nhất đã lên đến cấp Đế tầng hai!
Trong mắt Lê Ân Tĩnh, những kẻ này có thể chưa là cái gì! Nhưng đối với một ngôi thành nhỏ như thành Băng Nguyên, những người này đã có thể coi như cao thủ tầng trên rồi!
Nhưng nghĩ cũng đúng! Thành Băng Nguyên có địa thế khá ác liệt, được coi như hiểm địa với người thường, nhưng đối với người tu luyện, nơi đây lại là một địa thế đẹp, có lợi cho tu luyện, trui rèn bản thân, tụ tập nhiều cao thủ cũng là bình thường. Đương nhiên, điều này chỉ đúng với những người tu luyện tầm trung, với các đại năng chân chính, khí hậu nơi này cũng chỉ là trò đùa!
Nhưng… đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, liệu có quá bất thường hay không?
Nên nhớ, tổng quản an ninh thành Băng Nguyên cũng chỉ là một Võ Đế mà thôi! Vậy mà nghe đến tên hắn, nhiều người đã sợ mất mật, không dám ho một câu. Vậy mà ngay trước cổng thành này lại xuất hiện một Võ Đế!
Cảm giác bất an trong lòng Lê Ân Tĩnh càng thêm dày đặc.
Thậm chí cả Lâm Hàn cũng cảm thấy không ổn. Cái cảm giác không an lòng này đã đi theo hắn suốt từ lúc nhặt được miếng ngọc bội từ chỗ tên ma pháp sư vong linh. Mặc dù có vô vàn lý do để một miếng ngọc lỗi tuồn ra ngoài, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có cái gì đó rục rịch, giục giã hắn trở về ngôi thành này.
Giống như… nếu hắn không trở về, cả đời hắn sẽ phải hối tiếc!
Cảm giác như vậy thật khó chịu.
Ở cổng thành, thủ tục ra vào vẫn chỉ đơn giản như vậy, thoáng chốc đã qua. Nhưng dường như lính canh cổng đã được đổi mới, không ai nhận ra Lâm Hàn, kể cả Lê Ân Tĩnh. Mà có lẽ, kể cả có là lính cũ thì cũng chưa chắc nhận ra được Lâm Hàn, bởi trước đây hắn khá là ít xuất hiện, ra khỏi thành lại càng không, hắn gần như chỉ “nổi danh” trong đám quý tộc trong thành, là trò đùa và niềm vui thú của bọn họ mà thôi.
Nhưng…
Ngay khi bước vào thành, Lâm Hàn đột ngột cảm thấy sống lưng gai ngứa.
Có người đang giám sát hắn!
Vậy là thế nào?
Liếc mắt thản nhiên nhìn qua, Lâm Hàn thấy trong sáu người vào trước hắn, ba người vào trước đi đâu không biết, hai người thì tụ tập bên cạnh một người thanh niên, còn một người vừa rẽ phải, khuất bóng nơi cuối đường.
Ngay cả tên Võ Đế cũng tới bên người thanh niên kia, thần tình vô cùng cung kính!
Đó là một công tử ca chừng trên dưới hai mươi, có lẽ còn lớn hơn, nhưng cách ăn mặc của hắn lại tạo cho người ta một cảm giác rất trẻ trung, phong độ.
Khuôn mặt trắng bóc, rất có tiềm chất của mấy tên mặt trắng, trên người là bộ trường bào màu lục nhạt, kết hợp với nụ cười nhẹ trên mặt, hắn tạo cho người ta cảm giác khá thoải mái, gần gũi.
Là một hình tượng đẹp!
Nhưng trong mắt Lê Ân Tĩnh, dường như nàng có vẻ không thích cho lắm. Cũng phải, hình tượng này nói đẹp thì đẹp, nhưng mà nhiều lắm. Hầu như các công tử ca đều biết làm ra vẻ như thế, từ nhỏ đến giờ, nàng không gặp được trăm người thì cũng phải chín chục người như thế rồi!
Điều này làm Lê Ân Tĩnh gần như ngay lập tức phán định tên công tử ca này cũng chỉ là dạng ra vẻ, có thể nói ấn tượng không tốt cho lắm.
Lại thêm việc hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn và nàng, đến khi nàng nhìn tới lại thản nhiên ra vẻ quay mặt đi, cảm giác khó chịu trong lòng Lê Ân Tĩnh càng lớn hơn.
Công tử ca nhẹ nhàng phân phó, hai tên vừa vào thành kia chợt cúi đầu vâng dạ, sau đó tản đi. Lâm Hàn chú ý, tên thủ hạ có tu vi Võ Hoàng đã quắc mắt nhìn theo hướng của một trong những kẻ vừa vào thành, sau đó bám theo.
Bọn chúng giám sát người vào thành sao?
Lâm Hàn nhíu mày.
Cũng trách Lâm Hàn trước đây quá vô dụng, cơ chế làm việc của thành Băng Nguyên hoàn toàn không nằm trong ký ức của hắn, khiến Lâm Hàn cũng không rõ ràng cho lắm. Rốt cuộc chuyện đang diễn ra này là vốn dĩ nó phải thế, hay là trước đây không như vậy, nhưng hiện giờ có biến cố…
Lê Ân Tĩnh bên cạnh cũng cảm thấy không ổn, nhưng trước đây nàng cũng chẳng khác Lâm Hàn bao nhiêu, mấy chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng.
Không cho hai người thời gian suy nghĩ, công tử ca kia đã thong dong tiến tới gần họ. Nụ cười nhẹ trên môi hoàn toàn không đổi.
Tới gần, hắn làm ra một tư thái rất quý tộc, nhưng thần thái lại có phần ngạo nghễ, chào hỏi Lê Ân Tĩnh:
- Tiểu thư mỹ lệ! Đây là lần đầu tiên nàng tới thành Băng Nguyên sao? Ta có thể giúp gì được nàng không?
Lâm Hàn hoàn toàn bị bỏ qua!
Trong lòng hắn bất giác nổi lên cảm giác cực kỳ khó chịu!
Nhưng đồng thời, Lâm Hàn còn cảm thấy cực kỳ đề phòng!
Tên này không phải là mấy con ruồi đáng khinh trong truyền thuyết! Mặc dù chào hỏi Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn vẫn luôn đưa mắt dò xét phản ứng của Lâm Hàn. Mục đích hành động kia chắc chắn là vì chọc tức Lâm Hàn, nhằm dò xét phản ứng, từ đó moi ra thông tin của hai người. Có lẽ, cũng có phần là vì Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn đã lựa chọn dò xét Lâm Hàn trước.
Nghĩ cũng đúng, dùng một cô gái chọc tức tên đàn ông, dễ hơn nhiều là chọc tức cô gái, dẫn tới chọc tức cả hai! Hơn nữa, Lê Ân Tĩnh còn là một tuyệt thế mỹ nữ, có lẽ không có một tên đàn ông nào nguyện ý chọc tức nàng ngay trong lần đầu gặp mặt như thế!
Lâm Hàn chợt cười lạnh trong lòng! Muốn dò xét ka? Có ý đồ bất chính với chị Tĩnh? Dù cho mục tiêu của mi là gì cũng không có cửa đâu!