Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 61: Thực lực! Thực lực!




Trầm mặc một hồi lâu!

- Ha ha ha…
Lê Ân Tĩnh đột ngột cười như vỡ đê, hai vó chổng lên trời, hình tượng thục nữ hoàn toàn biến mất trong con mắt trợn tròn của Lâm Hàn.

- Ha ha! Nhìn cái mặt căng thẳng của cậu… Trông… thật là giống… con… à mà thôi! Ha ha…

Mặt Lâm Hàn đen thui, trong cổ họng nghẹn bứ một cục nước bọt, vừa nãy chuẩn bị nuốt xuống rồi lại bị cô nàng này khiến cho muốn nuốt cũng không xong.

Nhưng… rốt cuộc đây là ý gì?

Cười thật đã! Cười như nắc nẻ! Cười ra nước mắt!

Không biết đây là nước mắt do cười nhiều mà tràn ra, hay là nó còn mang một mùi vị nào đó khác biệt.

Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng chùi đi giọt nước mắt, mỉm cười tự tin nói:
- Nếu vậy! Chúng ta vẫn sẽ là bạn thân! Suốt đời sẽ là như vậy!

Lâm Hàn mờ mịt gãi đầu, hỏi lại:
- Vậy là sao?

- Tôi sẽ không chấp nhận chuyện cậu có người khác, sau đó cho tôi làm kẻ thứ ba!
Lê Ân Tĩnh chợt nở một nụ cười cổ quái:
- Có lẽ Tuyết Thiên Lăng kia có tư cách hạ thấp tôi, nhưng cậu thì chưa đủ tư cách! Ít nhất bây giờ là như vậy!

Nói xong câu đó, khí thế trên người Lê Ân Tĩnh đột ngột biến đổi, trở nên vô cùng tự tin, vô cùng bá đạo. Khí phách như một cường giả tuyệt thế trước mặt Lâm Hàn. Khí thế của nàng không ngừng dâng trào… dâng trào. Lâm Hàn ngồi quá sát nàng, hơn nữa lại không kịp chú ý, nhất thời bị khí thế này khiến cho không thở nổi trong khoảng thời gian ngắn.

Móa!

Cô nàng này mạnh như vậy từ bao giờ?

Lâm Hàn không biết! Trong lúc hắn chìm đắm vào không gian hệ thống, Lê Ân Tĩnh cũng có những biến hóa như long trời lở đất. Không biết nàng lấy cảm ngộ từ đâu, không biết nàng đã ngộ ra điều gì… Nhưng chỉ cần một chút đó, kết hợp với một thứ linh dược mà Lâm Hàn đã từng biết, Lê Ân Tĩnh đã dễ dàng đánh phá cái lạch trời tu vi, bước vào hàng ngũ cường giả khiến người ta ngưỡng mộ!

Ma Đấu Thánh!

Nếu trước đó, Lê Ân Tĩnh chỉ có thể dùng tu vi Ma Đấu Đế, miễn miễn cưỡng cưỡng dùng quyển trục thi triển cấm chú. Vậy thì bây giờ, nàng không những có thể thi triển bằng thực lực, mà còn mạnh hơn trước đó nhiều. Nếu kết hợp thêm Mộc Độn của Lâm Hàn, có lẽ dưới cấp Thần, không ai dám coi thường nàng nữa.

Nhưng…

Nghe giọng điệu của cô nàng này, có lẽ vẫn còn chuyển cơ.

Bây giờ còn chưa đủ tư cách? Vậy có nghĩa là tương lai sẽ có thể có tư cách.

Hơn nữa, sau khi nói ra câu đó, nàng còn đột ngột tán phát ra khí thế khủng bố như vậy để chèn ép Lâm Hàn. Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ hay sao?

Hắn còn quá yếu! Thậm chí còn yếu hơn cả Lê Ân Tĩnh, vậy thì càng không thể mạnh bằng Tuyết Thiên Lăng! Hắn có tư cách gì chiếm lấy hai tuyệt thế mỹ nữ, hai tuyệt thế thiên tài như vậy ở bên mình?

Lâm Hàn có thể khẳng định, Lê Ân Tĩnh cũng có tình cảm với hắn. Nếu không nàng đã không dễ dàng bỏ qua chuyện hắn hôn nàng, lại dám sàm sỡ nàng, hơn nữa còn chủ động đáp trả lại hành động của hắn…

Nếu như không có chuyện của Tuyết Thiên Lăng, có lẽ việc Lâm Hàn hái được nàng chỉ là chuyện sớm muộn. Lê Ân Tĩnh không ngại việc hắn có tu vi thấp hơn nàng, bởi dù gì hắn còn trẻ hơn cả nàng, thời gian tu luyện chính thức cũng ngắn hơn nàng, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn có thể đánh phá sự chênh lệch đó, thậm chí vượt qua nàng.

Nhưng bây giờ thì không được!

Dù Lê Ân Tĩnh cũng chỉ là mới gặp kỳ ngộ, có được tu vi mạnh mẽ, mặc dù nàng chưa hoàn toàn ý thức được địa vị cường giả và thiên chi kiêu nữ của mình, ý thức còn rất nhiều tàn dư từ thời khổ cực làm thị nữ, bị người đời khinh khi. Nhưng với bản tính máu nóng, mạnh mẽ của mình, nàng cũng khó mà chấp nhận việc chia sẻ người đàn ông của mình với ai khác. Đặc biệt là khi mà Lâm Hàn còn yếu hơn cả nàng, tâm tư độc chiếm đó lại càng trở nên mạnh mẽ.

Từ nhỏ tới lớn, ngoài Lê Ân Ninh và Gary, chưa từng có bất cứ một ai tiếp xúc với nàng gần như Lâm Hàn. Ở bên hắn rất thoải mái, không gò bó, không quy củ, làm bản tính vô pháp vô thiên của nàng được phát huy ngày càng phong phú.

Hồi nhỏ, Lê Ân Tĩnh cũng đã từng rất nghịch ngợm, nhưng cứ mỗi lần nàng đùa nghịch, mặc kệ có hậu quả gì xảy ra hay chưa, nàng vẫn phải chịu một trận đòn roi, những lời chỉ trích, chửi bới, những lời nói cay độc đến mức không thể chấp nhận. Cái gì mà “dã nha đầu”, “vô giáo dục”, tất cả chỉ là nhẹ, đau đớn nhất, khắc sâu nhất vẫn là câu nói “đồ không cha không mẹ” đã gắn liền theo nàng cả tuổi thơ.

Cô nhi trên đời này nhiều lắm! Trong phủ họ Hoàng cũng có đến một nửa nhân số là cô nhi. Tại sao chỉ có nàng là bị đối xử như vậy? Phải chăng là vì nàng có quan hệ với “bà bé”, hay tại nàng là một “dị tộc”, vốn không nên xuất hiện trong dòng họ thuần một sắc Đông phương như họ Hoàng?

Lớn lên, nhận thức thêm nhiều người, quy củ lại càng nhiều thêm, Lê Ân Tĩnh luôn sống trong một cái vòng luẩn quẩn không có mối gỡ: “Muốn giao lưu, muốn có bạn/bè, thì phải đầy đủ quy củ”, “Mà đã có quá nhiều quy củ thì cũng chỉ là bè, không thể là bạn”. Ít nhất, đối với Lê Ân Tĩnh là như thế.

Còn những kẻ mới gặp lần đầu đã vồ vập, sỗ sàng, giống như một số kiểu “đại hán giang hồ”, vậy thì Lê Ân Tĩnh cũng lười mà giao lưu… Đơn giản là vì nàng không thích loại hình đó!

Chỉ có duy nhất Lâm Hàn!

Cái cách mà hắn đối xử với nàng thực sự quá tà môn! Ở mỗi một thời điểm khác nhau, hắn lại có những trò đùa nghịch, những cách ứng xử khác nhau đối với nàng. Trò đùa của hắn có lúc rất lịch sự, nhưng lại ẩn giấu những ý nghĩa bậy bạ mà nàng vừa nghĩ đến đã đỏ mặt. Có những lúc hắn lại khá “bựa”, khiến nàng chỉ muốn sút cho hắn vài cái cho bõ ghét.

Nhưng dù hắn có ứng xử bằng bất cứ cách nào, Lê Ân Tĩnh cũng chưa từng một lần thấy phản cảm, hắn giống như luôn luôn biết điểm dừng, luôn luôn chạm vào điểm mấu chốt của nàng. Đủ thân thiết, nhưng chưa bao giờ thô lỗ. Mọi hành vi của hắn luôn luôn làm cho nàng thấy thoải mái, chưa từng quá đà.

Có lẽ… đây là khái niệm được gọi là “hợp tính”! Bởi trong lòng mỗi người luôn luôn có một chuẩn mực về cách ứng xử. Ở xã hội mà “quý tộc”, “quân tử” được tôn vinh thế này, những chuẩn mực ứng xử kia đều đã được “chuẩn hóa”. Lê Ân Tĩnh có thể chấp nhận những chuẩn tắc của “quý tộc”, nhưng lại không thể thân thiết gì với những người chỉ bo bo giữ hình tượng như thế. Còn những kẻ hoàn toàn không biết lịch sự là gì, vậy thì nàng chỉ có căm ghét!

Đơn giản, chuẩn mực ứng xử của Lâm Hàn cực kỳ phù hợp với điều mà Lê Ân Tĩnh muốn!

Lịch sự, văn minh, nhưng không quá dối trá! Đó chính là khái niệm của một thanh niên chuẩn trong xã hội hiện đại. Lâm Hàn có thể tự tin vỗ ngực nhận mình chính là một “thanh niên chuẩn” điển hình, không phải là phần tử “trẻ trâu” chuyên đi chọc ngoáy thiên hạ.

Nhưng nhiều lúc, cũng nên “trẻ trâu” một chút, dù gì thì cảm giác làm trẻ trâu cũng rất tuyệt, thỏa mãn cái dục vọng thích thể hiện trong lòng các thanh niên. Tất nhiên là cũng nên trẻ trâu có mức độ thôi!

----

Nói chung quy, Lâm Hàn là người duy nhất hợp tính với Lê Ân Tĩnh ở thời điểm hiện tại.

Nàng thích hắn, không muốn quan hệ này đổ vỡ, nhưng cũng không chấp nhận được chuyện chia sẻ hắn với ai khác, mặc dù chuyện này rất bình thường trên đại lục Ma Võ.

Vì vậy, nàng mới nghĩ ra một điểm mấu chốt, cũng là cách giải quyết vẹn toàn nhất cho hắn, và cho nàng!

Chỉ cần hắn đủ mạnh!

Chỉ cần hắn mạnh mẽ hơn nàng, Lê Ân Tĩnh cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Đại lục Ma Võ lấy thực lực vi tôn! Nếu hắn mạnh mẽ, thậm chí nếu hắn dùng thủ đoạn cường đoạt nàng, có lẽ nàng cũng chỉ có ba con đường, một là theo hắn, hai là tự sát, ba là dùng thủ đoạn để báo thù. Nhưng sự thực là nàng thích hắn, nên nếu hắn đủ mạnh mẽ, Lê Ân Tĩnh cũng có thể ỡm ờ phối hợp để hắn làm càn, có lẽ còn có thể ra vẻ đáng thương để đòi hỏi thêm “quyền lợi”.

Ách! Phụ nữ đúng là đáng sợ a! Chưa đâu vào đâu đã bắt đầu tính toán xa xôi, về việc làm loạn hậu cung của Lâm Hàn. Nhưng không thể không nói, Lê Ân Tĩnh tin tưởng hắn rất cường liệt, niềm tin về việc hắn vượt qua mình đã đạt đến chín phần trở lên…

Thực lực! Thực lực! Chung quy cũng chỉ là thực lực a!

Thế giới nào cũng như vậy mà thôi, muốn có được một cô gái, anh phải có ít nhất là chân tình hoặc là chân kim. Kim ở đây không chỉ hiểu là tiền, mà phải hiểu là thực lực bản thân, thực lực để làm nàng vừa ý trên mọi phương diện. Nhưng nếu chỉ có một trong hai thứ, thậm chí còn không trọn vẹn, vậy thì cái hạnh phúc mà hai người ảo tưởng rồi cũng sẽ chẳng đi được về đâu. Hạnh phúc chân chính chỉ được xây dựng khi mà chân tình và chân kim được cân bằng

Chân tình Lâm Hàn có, nhưng không trọn vẹn, vậy thì phải dùng chân kim lấp vào, đó cũng là con đường duy nhất để hắn có được tuyệt thế mỹ nữ Lê Ân Tĩnh.

Nghe được đến đây, Lâm Hàn cũng đã hiểu được mấu chốt của Lê Ân Tĩnh. Hắn chợt mỉm cười tự tin, khí thế trên người chợt tán phát ra, mặc dù không bằng được Lê Ân Tĩnh, nhưng cũng khủng bố vô bì. Hắn cười nói:
- Vậy được! Chị cứ đợi cái ngày đó đi! Sẽ có ngày tôi mạnh hơn chị, sau đó khiến chị ngoan ngoãn trở thành người của tôi! Đến lúc đó… hừ hừ!

Lê Ân Tĩnh bĩu môi khinh bỉ, trừng mắt đáng yêu nói:
- Hừ cái gì? Dù cậu có mạnh hơn tôi gấp mười nhưng tôi vẫn bắt nạt được cậu! Loại tiểu dâm tặc như cậu, lúc t*ng trùng lên não thì lực phòng ngự bằng không, xử cậu dễ như trở bàn tay! Hi hi…

- Tôi thành tiểu dâm tặc lúc nào? – Lâm Hàn bất mãn nói.

- Bản chất của cậu chính là tiểu dâm tặc! Còn không thừa nhận có tin tôi đánh cậu không?

Lâm Hàn ủ rũ, không dám cãi chày cãi cối nữa. Cô nàng này mà nổi tính bạo lực, vậy thì khuôn mặt điển trai của ka sẽ phải chịu rồi a!

Thấy Lâm Hàn rất là oan ức chịu thua, Lê Ân Tĩnh cười hì hì vui vẻ. Chợt tiến tới bên cạnh hắn, thơm lên má hắn một cái đánh chụt, khiến Lâm Hàn thoải mái đến choáng váng!

- Thưởng cho cậu vì đã thành thật đó nha! Cố gắng lên bạn thân, chị vẫn chờ cậu đó!
Lê Ân Tĩnh cười nhẹ thì thầm bên tai hắn, sau đó như một tinh linh, tung tăng bỏ đi.

Lâm Hàn lắc lắc đầu, liếc nhìn bầu trời đêm ngày đầu tháng, cảm thán thốt lên:
- Trăng thật là tròn a! Đẹp quá a!

Cười tủm tỉm đưa tay lên xoa gò má, Lâm Hàn cảm giác trong lòng tràn đầy ý chí, tràn đầy hi vọng. Cô nàng này, càng ngày càng giống yêu tinh, cứ không chấp nhận rồi lại chủ động “ban thưởng” thế này, vậy có khác nào hành hạ người ta…

Ế!

Lâm Hàn gào lên thảm thiết! Vang phá cả trời đêm. Trong phòng Lê Ân Tĩnh được dịp cười như nắc nẻ…

Trên má hắn nào có dấu son nào, chỉ toàn là dầu với mỡ…

- Lê Ân Tĩnh! Chị được! Dám lau dầu mỡ lên má tôi! Cẩn thận mai này tôi bôi dầu lên người chị đó nghe chưa? Từ nay đừng có bao giờ ngủ khi mà Lâm Hàn này còn thức! Khốn nạn!

Vừa quát mắng, trong lòng Lâm Hàn vừa nổi lên ý nghĩ dơ bẩn nào đó, về những tác phẩm nghệ thuật Nhật Bản, khi mà trên người các cô gái được bôi bóng lộn lên như mấy anh Lý Đức đi thi thể hình…