Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 60: Truy hỏi




Hiện giờ vẫn còn lại một lần quay thưởng, Lâm Hàn quyết định để dành đến lần sau. Có thể lúc nào đó nguy cấp lôi ra làm cọng cỏ cứu mạng cũng không tồi! Chứ hiện tại Lâm Hàn đã thấy mình có quá nhiều thứ cần để tâm, nếu thêm bất cứ phần thưởng gì, có khi hắn sẽ bội thực mất.

Mà Lâm Hàn để dành cũng là có lý do, bởi vì nếu dùng hết, hắn cũng không biết phải lấy thêm lượt quay thưởng bằng cách nào, hệ thống chết tiệt này rõ ràng không bán lượt quay thưởng, cũng không hề cho hắn biết thông tin gì về vụ này cả. Lâm Hàn chỉ có thể suy đoán suông, có lẽ làm nhiệm vụ sẽ nhận được…

Lâm Hàn vừa bước ra khỏi phòng…

Vút!

Vừa bước ra khỏi phòng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng xé gió kéo tới. Hoảng hồn, hắn nhanh chóng ngửa người ra sau, thân thể như phản ứng tự nhiên tung một quyền về phía ngực đối phương.

Nhưng khi chuẩn bị ra quyền, Lâm Hàn chợt liếc mắt thấy người tấn công là ai, nắm đấm rất vô sỉ biến thành long trảo thủ, chộp vào vị trí mềm mại nào đó.

Đáng tiếc, tên sắc lang t*ng trùng lên não quên mất đối phương cũng là một cao thủ. Chỉ một thoáng phân thần, Lâm Hàn đã cảm giác dưới háng đau nhói, tiểu huynh đệ như muốn rã rời ra, cả người như mất hết sức lực, co quắp dưới đất.

Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, chỉ biết rên lên hừ hừ chứ chẳng biết phải nói gì ngoài: 
- Chị… chị thật ác… Tôi mà bị phế thì hạnh phúc sau này của chị cũng hỏng đó biết chưa?

Lê Ân Tĩnh đắc ý quệt mũi một cái, cười hì hì:
- Cậu bị phế thì liên quan gì đến hạnh phúc của tôi? Phế càng tốt, sau này khỏi nghĩ đến mấy chuyện dơ bẩn!

Lâm Hàn buồn bực phản bác:
- Cái gì mà dơ bẩn? Đó là bản năng của sinh vật!

- Bản năng của cậu chính là thứ dơ bẩn!
Lê Ân Tĩnh nghiêm mặt nói.

Lâm Hàn câm nín, cuối cùng chỉ đành yếu ớt nói:
- Thì coi như dơ bẩn đi! Chúc mừng chị lấy phải một tên dơ bẩn.

- Cậu nói cái gì?
Lê Ân Tĩnh trừng mắt, tay áo đã xắn lên. Lâm Hàn hoảng sợ, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, vừa chạy vừa cười ha hả:
- Tôi đi kiếm đồ ăn! Ha ha…

Phía sau, Lê Ân Tĩnh bất mãn phì một cái:
- Xạo! Nhà mi lúc nào chẳng tích trữ vài tấn đồ ăn trong nhẫn trữ vật. Nhưng cứ đợi đó, chuyện này bà cô phải hỏi cho ra nhẽ, tạm thời tha cho mi.

----

Mặt trời xuống núi.

Bên đống lửa, Lâm Hàn lấm la lấm lét, vừa nấu canh vừa để ý thần thái Lê Ân Tĩnh. Cô nàng này lạ lắm, từ chiều tới giờ khuôn mặt đều rất nghiêm trọng, khiến Lâm Hàn cảm giác như có quả bom gì đó sắp nổ tung. Hắn bất giác có chút sợ hãi.

Ế!

Thôi bỏ mẹ, canh sườn cuồng bạo ngưu nhẽ ra phải cho muối, lại cho nhầm thành nắm đường mất rồi.

Lâm Hàn rất là áy náy nhìn Lê Ân Tĩnh, đưa tay định đổ nồi canh hỏng kia đi. Dù gì thì thịt thà đối với hắn là biển, mỗi lần đi săn, Lâm Hàn đều phải càn quét ít nhất được nửa tấn thịt rồi mới ngừng tay. A di đà phật, đáng thương cho lũ thú rừng.

Thấy Lâm Hàn chật vật từ chiều tới giờ, nấu hỏng ít nhất là ba món, trong lòng Lê Ân Tĩnh bất giác thấy buồn cười. Nhưng nàng vẫn nghiêm túc bày ra khuôn mặt sắt đá, ý đồ khủng bố tinh thần hắn trước khi “tra khảo”.

Thấy Lâm Hàn lại một lần nữa làm hỏng nồi canh. Lê Ân Tĩnh thấy cũng đã đủ độ rồi, lúc này, nàng mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Tôi muốn hỏi cậu một việc!

Đến rồi!

Lâm Hàn bất giác rùng mình. Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.

- Lần đầu gặp nhau, cậu từng nói mình là người có vợ con. Chuyện này là thế nào? Đó chỉ là lời nói đùa hay đúng là sự thật?

Lâm Hàn trầm mặc.

Hắn đã hy vọng không phải hỏi đến chuyện này. Hy vọng rằng Lê Ân Tĩnh không nhớ lời giới thiệu kia, hoặc là nàng cho đó chỉ là lời nói đùa. Nhưng không, cô nàng này không những nhớ, mà còn coi đó là chuyện rất nghiêm túc.

Trước đây, có thể Lê Ân Tĩnh sẽ nghĩ như Lâm Hàn mong muốn, nhưng hiện tại thân phận đã khác, nàng cũng không muốn vì tùy ý mà bỏ qua một số chuyện quan trọng.

Nhìn thấy Lâm Hàn trầm mặc, Lê Ân Tĩnh càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Nàng vốn còn định tiến tới tra khảo tiếp, nhưng Lâm Hàn lại trước một bước chủ động thừa nhận.
- Là thật!

Khuôn mặt Lê Ân Tĩnh vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc táo bạo gì, nàng chỉ bình tĩnh nhìn hắn, giống như chờ hắn nói tiếp!

Hít sâu một hơi, Lâm Hàn nở nụ cười tự giễu, ngồi xuống bên cạnh Lê Ân Tĩnh, khuôn mặt nổi lên vẻ hoài niệm khôn cùng:
- Chị biết không? Hai năm trước, tôi vẫn chỉ là một tên phế vật trói gà không chặt!

Lê Ân Tĩnh cau mày, tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.

- Không biết chị đã từng nghe tới cái thứ gọi là thân thể vạn chúc chưa?

Lê Ân Tĩnh chợt giật mình.

Thân thể vạn chúc, có thể rất nhiều người không biết, nhưng Lê Ân Tĩnh lại biết. Nàng biết, đó là biểu tượng cho một thế hệ cường giả tuyệt thế, nhưng lại có một người cha là phế vật vô song!

- Thân thể cậu ư? Nhưng chẳng phải bây giờ cậu…

Lê Ân Tĩnh vô cùng hoài nghi, nàng vẫn chưa hình dung ra được chuyện này là thế nào.

Lâm Hàn cũng không chơi trò úp mở nữa, thẳng thắn kể lại:
- Hai năm trước, tôi vẫn chỉ là một tên thư sinh ngu xuẩn. Vọng tưởng sử dụng đạo lý thánh hiền để thay đổi thế giới. Nhưng tôi nhầm rồi, đạo lý trên thế gian chỉ nằm trong tay kẻ mạnh, tôi không cứu được ai, hơn nữa còn rước vạ vào thân. Tôi từng muốn cứu nàng, nhưng cuối cùng lại bị người đánh cho gần chết, nếu không phải nàng quá mạnh mẽ, dù bị thương nhưng vẫn cố sức đánh đuổi người kia, có lẽ tôi đã là một xác chết rồi!

- Ban đầu, tôi và nàng cũng chỉ như hai người xa lạ, mối quan hệ đơn giản chỉ là tôi từng giúp nàng kéo dài thời gian, nàng muốn “trả công” cho tôi mà thôi. Nàng là một tiên tử cao quý, lúc đó tôi không biết tu vi của nàng tới đâu, thân phận thế nào, nhưng tôi dám chắc, tôi bây giờ cũng không mạnh bằng một góc của nàng!

Nghe tới đó tròng mắt Lê Ân Tĩnh có vẻ hơi co rụt lại, nhưng sau đó lại dần bình tĩnh, nghe hắn kể tiếp.

- Mọi chuyện vốn cũng chẳng có gì. Tôi và nàng vốn thuộc về hai thế giới, nàng là tiên tử cao quý trên trời xanh, còn tôi chỉ là một con kiến quằn quại tìm đường trên mảnh đất nhỏ bé mà mình cho rằng rộng lớn. Cho đến cái ngày mà nàng phát hiện ra tôi có thân thể vạn chúc!

- Chắc chị cũng đoán ra rồi! Nàng vờ bị thương, mất hết tu vi, sau đó hiến thân cho tôi, mong muốn có được huyết mạch của tôi, kết hợp với thiên phú tuyệt thế của nàng, tạo thành đứa trẻ có tiềm năng đệ nhất thiên hạ.

Hai mắt Lê Ân Tĩnh bốc lửa, thấp giọng mắng:
- Đê tiện! Vô liêm sỉ! Không những bán mình vì tư dục, mà còn muốn đẩy cậu vào chỗ chết! Một ả đê tiện như vậy, tại sao cậu còn…

Lâm Hàn cúi đầu, không nói gì. Thấy phản ứng của hắn như vậy, Lê Ân Tĩnh thấy mắng nữa cũng vô vị, dứt khoát ngồi phịch xuống, thở phì phì quay mặt sang một bên.

- Chị mắng đúng! Ngay cả tôi cũng thấy nàng có phần đê tiện, mà ngay cả bản thân tôi cũng rất đê tiện khi yêu một cô gái như nàng. Nhưng khi tôi biết nàng làm tất cả chỉ vì bất đắc dĩ, chỉ vì không muốn bị mang ra làm vật hy sinh, bị biến thành thứ đồ chơi thấp hèn để người ta trao qua bán lại. Khi tôi biết được, nàng cũng yêu tôi thật lòng… Những oán hận, lời chửi mắng trong lòng tôi dù có cố cũng không thốt ra được…

- Chị cũng là một cô gái, chị thử nghĩ đi! Trở thành một món đồ chơi rẻ tiền hơn, hay là “bán” sự trong trắng của mình cho một kẻ sắp chết, đổi lấy một khối “tài sản” khổng lồ, đủ để đánh đổi sự bình an hơn? So với việc bị vô số kẻ chà đạp, nàng lựa chọn tôi! Hơn nữa, nàng còn thực sự coi mình là thê tử của tôi, làm việc thê tử cần làm, sinh con cho tôi, chiều chuộng, quan tâm tới tôi, cố gắng hết sức khuyên bảo tôi tu luyện công pháp nàng đưa, nhằm kéo dài sự sống. Trong thâm tâm nàng cũng không muốn tôi phải chết! Tôi chỉ nhìn thấy nàng khóc một lần, hơn nữa khóc rất thương tâm, khóc bằng tấm chân tình xuất ra từ phế phủ. Nhưng nàng chỉ khóc một mình, chứ không muốn tôi nhìn thấy, trước mặt tôi, nàng vẫn chỉ là một người thê tử rất hiền huệ và thấu hiểu.

- Nàng sợ! Sợ nhìn thấy tôi đau khổ. Sợ nhìn thấy tôi dần hao mòn sự sống! Nàng trốn tránh, mặc dù rất ích kỷ, nhưng tôi không trách nàng, vì đó là cách mà tiên tử như nàng thể hiện tình cảm. Kể từ giây phút tôi thấy nàng quỳ xuống trước giường, thề sẽ giữ trong sạch vì tôi cả đời, tôi biết, mình không thể trách cứ gì nàng nữa, tôi biết được, mình yêu cô gái ấy đến dường nào!

Lâm Hàn gần như gào thét ra những lời trong phế phủ, tinh thần có vẻ vô cùng táo bạo. Nhưng thốt ra hết, hắn cũng cảm thấy trong lòng dần bình lặng. Như trút hết khí lực, hắn buồn bã ngồi xuống bên Lê Ân Tĩnh, cười tự giễu nói:
- Nói cho cùng, vẫn chỉ là vì tôi yêu cô ấy mà thôi! Chỉ cần biết cô ấy cũng yêu tôi, mọi thứ khác tôi đều có thể bỏ qua…

----

Lê Ân Tĩnh trầm mặc rất lâu.

- Cô ấy tên là gì?
Nàng nhẹ nhàng hỏi.

- Tuyết Thiên Lăng!

- Tên rất đẹp! Chắc hẳn cô ấy cũng là một mỹ nữ tuyệt thế phải không?
Nàng tiếp tục hỏi với giọng điệu lạnh nhạt vừa rồi.

- Nàng đẹp giống như tiên tử trên chín tầng trời…
Nói đến đây, Lâm Hàn cũng thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng bổ xung:
- Đẹp giống như chị vậy!

- Cậu yêu cô ấy?
Lê Ân Tĩnh chợt nghiêm mặt hỏi.

Lâm Hàn hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng gật đầu. Hắn biết, vừa rồi đã kể ra câu chuyện kia, có chối cũng chẳng ai tin!

- Vậy tôi là cái gì? Cậu làm vậy với tôi là ý gì? Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Lâm Hàn trầm mặc.

Mặc dù thần thái của Lê Ân Tính lúc này rất bình tĩnh, nhưng hắn biết, phía sau sự bình tĩnh ấy là cả một bình hỏa dược có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Nhưng kể cả là hỏa dược, Lâm Hàn hắn cũng muốn lao vào.

Lâm Hàn biết, gian dối cũng chỉ là biện pháp nhất thời, dùng lời thật lòng nhất mới là thuốc trị tận gốc. Mặc dù lời thật đôi khi rất khó chấp nhận, nhưng một khi thành công, tình hình sau này cũng sẽ trở nên dễ xử lý hơn nhiều, ít nhất không có tình trạng giấu giấu diếm diếm, ba ngày nửa tháng lại phải điêu trác giải thích một lần.

- Tôi thích chị!

- Thích? Vậy là thế nào? Chỉ cần thích là giữ lấy bên cạnh? Vậy sau này cậu thích thêm ai đó, vậy thì thu hết vào lòng bàn tay phải không? Cậu giỏi! Giỏi lắm! Tôi biết cậu đủ sức sánh ngang với Võ Đế, cậu là cường giả! Cậu có quyền tam thê tứ thiếp! Nhưng đừng có hòng tôi chấp nhận làm một trong số đó!

Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không phải! Không phải chỉ là thích đơn giản như vậy! Mà là vì tôi nhận ra mình rất hợp với chị. Chị rất thân thiện, rất vui tính, rất hay đùa. Ở bên cạnh chị rất thoải mái, rất vui vẻ. Đó là cảm giác mà chưa từng có ai tạo được cho tôi. Hơn nữa, người con gái có tính cách như chị… tôi chưa từng gặp, có lẽ cũng không thể gặp được trên cái đại lục trọng nam khinh nữ thế này!

Còn một câu mà Lâm Hàn không dám nói: Lê Ân Tĩnh có tính cách quá giống cô bạn kiếp trước của hắn, cũng là tính cách khiến Lâm Hàn thoải mái nhất!

- Chị… giống như một người bạn thân thiết nhất, chiến hữu ăn ý nhất, mà tôi không bao giờ muốn rời xa!

Cuối cùng, Lâm Hàn cũng nói ra tâm sự thật trong lòng mình.

Kiếp trước, cô bạn thân kia đi lấy chồng, không còn gặp lại, đó chính là nỗi đau và niềm tiếc nuối để mãi trong lòng Lâm Hàn!

- Bạn thân?
Lê Ân Tĩnh bất giác phì cười:
- Vậy nếu tôi là đàn ông, chắc hẳn cậu cũng muốn như vậy luôn hả?

Lâm Hàn hoảng sợ.

Tròng mắt co rút lại nhìn Lê Ân Tĩnh!

Cô nàng này là hủ? Hay là đàn ông thật vậy?

- Nhìn cái gì mà nhìn? Bà cô đây là người đẹp ngàn năm có một. Mi tự mình kiểm chứng mà còn dám hoài nghi?

Nói xong, Lê Ân Tĩnh cũng biết mình lỡ lời, hai má bất giác hơi hồng lên.

Lâm Hàn yên tâm, sau đó cuống quýt giải thích:
- Tất nhiên là khác! Với hai thằng đàn ông, dù là có gia đình riêng, nhưng gặp lại nhau thường xuyên, nhậu nhẹt tán phét, thỉnh thoảng chung tay góp sức cùng tiến bộ cũng là việc bình thường. Nhưng tôi là nam, chị là nữ. Nếu tôi cứ trơ mắt nhìn chị lấy kẻ khác, sau này bỏ mặc không để tâm đến tôi! Vậy thì tôi sẽ tiếc nuối cả đời! Bạn thân là thế nào? Là phải thân với nhau cả đời. Mà cách duy nhất để giữ tình cảm đó với người khác giới chính là thành “bạn đời”.

Quá cường đại!

Lâm Hàn bất giác cũng thấy khinh bỉ mình khi đưa ra cái định nghĩa khốn nạn như vậy. Nhưng thực lòng đó là tâm tư của hắn. Trong xã hội hiện đại, một người phụ nữ có chồng mà có “bạn thân” là đàn ông rất nhiều khi vẫn khiến người ta bàn tán đánh giá. Xã hội trên đại lục này trọng nam khinh nữ, tình trạng đó lại càng trầm trọng hơn. Nếu không nhanh tay hái lấy nàng, vậy thì Lâm Hàn hắn sẽ mất đi người bạn thân thiết kiêm chiến hữu này vĩnh viễn!

Chỉ là… không biết nàng nghĩ thế nào?

Lời cần nói cũng đã nói, Lâm Hàn giống như một phạm nhân tử hình, nhắm mắt xuôi tay chờ giây phút thẩm phán!