Lâm Hàn quyết định rồi.
Giải quyết xong chuyện lần này, hắn phải về nhà một chuyến. Dù sao, cũng đã một năm không được gặp cha mẹ rồi, tận sâu trong đáy lòng Lâm Hàn cũng nổi lên chút gì đó nhớ nhung. Lần này trở về, một là thăm cha mẹ, hai nữa, Lâm Hàn cũng muốn giải tỏa đi nỗi bất an chợt xuất hiện này.
Không khí chợt trở nên trầm lắng.
----
Một tháng sau.
Trong thời gian này, Lâm Hàn trở nên có chút gì đó hơi ù lỳ, tinh thần không tập trung, tâm hồn lúc nào cũng như trên mây trên gió.
Nhìn thấy hắn như vậy, Gary cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi han gì. Chỉ có cô nàng Lê Ân Tĩnh rất nhiệt huyết kéo hắn ra một chỗ, thần bí hỏi:
- Dạo này cậu bị làm sao vậy? Hồn vía bị câu đi rồi sao?
Lâm Hàn cười khổ vuốt vuốt mũi, sao hắn lại nghe ra trong giọng điệu của cô nàng này có cái mùi gì đó là lạ vậy nhỉ.
Nhưng Lâm Hàn cũng không phải dạng người thích nghĩ lung tung, thở dài một hơi, Lâm Hàn buồn buồn nói:
- Tôi nhớ nhà!
- Nhớ nhà?
Lê Ân Tĩnh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó gương mặt cũng trở nên có chút gì đó hoài niệm:
- Nhà a! Thật là hâm mộ! Tôi còn không có nhà để nhớ. Có chăng cũng chỉ nhớ một người mà thôi!
Đầu óc Lâm Hàn xoay chuyển, hỏi mà như khẳng định:
- Là chị gái cô sao?
Chị gái của Lê Ân Tĩnh, cũng là mẹ của Gary. Trải qua gần hai tháng đồng hành, Lâm Hàn cũng biết một hai về gia cảnh của hai người này.
Gary không phải là con dòng chính, mà chỉ là con của một tiểu thiếp của một gia tộc họ Hoàng nào đó. Mẹ của Gary tên là Lê Ân Ninh, hay còn có tên khác là Alny Lê.
Giống như Lê Ân Tĩnh, Alny Lê cũng là một cô gái lai giữa huyết thống Đông Tây, thừa hưởng tất cả những nét đẹp nhất và hút hồn nhất trên thế giới này, bằng chứng sinh động nhất chính là Lê Ân Tĩnh đang đứng trước mắt Lâm Hàn, nàng chẳng phải là một tuyệt thế mỹ nhân hay sao? Chị gái của nàng liệu còn kém đi đâu được?
Cha của Gary đã bị Alny hớp hồn ngay từ lần đầu gặp mặt, quyết tâm phải lấy nàng về làm vợ, bất chấp mọi cấm cản của gia tộc.
Gia tộc họ Hoàng này có vẻ hơi kỳ lạ, nói chính xác hơn thì là bảo thủ. Theo như Lâm Hàn nghe ra, họ Hoàng này là một gia tộc chính gốc của Đông phương. Họ cho rằng huyết thống của mình mà dính với máu của đám người phương Tây kia là sẽ bị nhiễm bẩn, không còn thuần khiết, gây ảnh hưởng đến việc tu tập võ đạo, đây cũng là tư tưởng của rất rất nhiều thế gia trên đại lục này, kể cả thế gia phương Tây hay phương Đông.
Thêm nữa, Alny Lê cũng không phải là con cháu thế gia vọng tộc gì, thậm chí, nàng còn là một lưu dân đói khổ lang bạt tới thành Băng Nguyên, đã vậy còn phải cưu mang một đứa em gái còn chưa đầy một tuổi, huyết thống giống nàng như đúc, làm sao mà gia tộc họ Hoàng này không gai mắt cho được.
Lại thêm việc cha của Gary lúc đó còn là con trưởng trong dòng họ, là người thừa kế tiếp theo của họ Hoàng. Gia tộc kiên quyết không đồng ý, nếu như cha của Gary còn cố tình, kết cục sẽ chỉ có bị đuổi ra khỏi nhà, xóa tên trong gia phả.
Với một thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, bị đuổi ra khỏi nhà là một cơn ác mộng. Chịu đói, chịu khổ chỉ là chuyện nhỏ, đáng sợ hơn, những kẻ có tâm bất lương có thể sẽ tìm đến chà đạp lên thân xác kẻ sa cơ, chỉ để thỏa mãn cái lòng hư vinh biến thái của mình.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành thỏa hiệp, cưới một đại tiểu thư của gia tộc khác, sau đó để mẹ Gary làm thiếp, như vậy coi như tạm chấp nhận được, gia tộc cũng không nói thêm gì.
Đơn giản như vậy, và từ nhỏ đến lớn, Gary đã sống với thân phận “con bà bé”. Đãi ngộ của hắn vẫn còn chấp nhận được, nhưng thua xa con của “bà lớn”, thậm chí còn không bằng được một số con cháu chi thứ. Một thiếu gia như hắn, không ngờ lại bị kẻ bàng môn chà đạp, ức hiếp, không thể nói là không bi ai.
Còn Lê Ân Tĩnh, từ nhỏ nàng đã bị hạ thấp thân phận, trở thành thị nữ riêng của Gary. Từ dì ruột trở thành thị nữ, lấy thân phận chủ tớ để gặp mặt, cũng không biết là kẻ biến thái nào nghĩ ra cái trò này.
Cũng may, Gary là một cậu bé rất hiểu chuyện, không những thương mẹ, mà còn thương dì. Có gì tốt, hắn cũng đều chia sẻ với Lê Ân Tĩnh. Trước mặt người ngoài, hắn có thể ra vẻ chủ nhân cho người khác nhìn, nhưng lúc không có ai, hắn sẽ là một người cháu, người bạn, thậm chí là anh trai của Lê Ân Tĩnh!
Còn chuyện sau này, Lâm Hàn cũng chưa được nghe kể, nhưng cũng phán đoán ra một hai. Gary bỏ nhà, gia nhập công hội ma pháp, có được thành tựu như bây giờ. Còn Lê Ân Tĩnh, trước đó nàng theo Gary tới học ở học viện Cửu Long, khi Gary bỏ đi, nàng vẫn lưu lại học tập, sau đó gặp được kỳ ngộ, sở hữu tu vi khủng bố như ngày hôm nay.
Nghe câu hỏi của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh mỉm cười hạnh phúc:
- Đúng vậy! Nghe cậu nói, tôi mới phát hiện mình cũng nhớ chị gái lắm. Có lẽ sau chuyện này, tôi cũng nên về thăm chị. À mà nhắc mới nhớ, nhà cậu ở đâu vậy? Quen nhau gần hai tháng trời mà tôi vẫn chưa biết…
- Chẳng phải tôi cũng không biết nhà chị ở đâu sao? – Lâm Hàn nhún nhún vai:
- Nhà tôi ở thành Băng Nguyên, một ngôi thành nhỏ ở phía Bắc! Chị đã nghe nói bao giờ chưa?
- Thành Băng Nguyên?
Lê Ân Tĩnh ra vẻ ngạc nhiên:
- Chị gái tôi cũng ở đó! Tôi cùng Gary cũng trưởng thành từ thành Băng Nguyên! Nhưng sao từ bé tới giờ, tôi chưa bao giờ nghe nói gì về thiên tài như cậu nhỉ? Trong thành Băng Nguyên, kỷ lục cao nhất cũng chỉ là Hải Lạc Thành của nhà họ Hải, mười tám tuổi bắt đầu tấn chức Võ Vương cấp bảy! Như vậy đã được tung lên tận trời rồi. Tại sao trước đó tôi chưa từng nghe nói qua về cậu?
Lâm Hàn cười khổ đáp:
- Chắc tại tôi quá khiêm tốn đấy thôi. Hơn nữa, tôi cũng đâu có biết gì về chị đâu?
- Không biết xấu hổ!
Lê Ân Tĩnh bất mãn le lưỡi với Lâm Hàn, hoàn toàn coi thường câu trả lời của hắn. Thần thái này thật đáng yêu vô cùng, khiến Lâm Hàn bất giác thấy say mê.
- Nè! Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tin tôi móc mắt cậu ra không?
Lê Ân Tĩnh càng thêm bất mãn, uy hiếp một câu.
Lâm Hàn hoảng sợ che kín hai mắt, lắc đầu như trống bỏi, khiến Lê Ân Tĩnh bất giác che miệng bật cười. Lâm Hàn ti hí nhìn qua kẽ tay, lén lút thu hết tư thái mê người của mỹ nữ vào lòng.
- Vậy… sắp tới tôi muốn về nhà, chị có về thành Băng Nguyên cùng tôi không?
Một lúc sau, Lâm Hàn đột ngột hỏi, ánh mắt nhìn Lê Ân Tĩnh tràn đầy chân thành, khiến lòng nàng đột nhiên trở nên mềm nhũn.
- Được!
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng đáp, trên môi là nụ cười hoài niệm, nàng cũng nhớ chị gái lắm rồi.
-----
Lại hai tuần nữa trôi qua.
Đã một tháng rưỡi rồi, kể từ cái ngày mà ba người Lâm Hàn rời khỏi ngôi làng nhỏ của Vũ Linh Hà.
- Thật kỳ quái!
Gary chợt cau mày khổ tư:
- Tại sao lại vắng lặng như vậy? Chúng ta đã đi một tháng rưỡi, nhưng không hề có một chút động tĩnh gì của ma pháp sư vong linh. Chẳng nhẽ có sự cố gì? Hoặc là chúng bỏ cuộc rồi? Không đúng! Tổ chức ma pháp sư vong linh có thể cũng không quan tâm đến con cá nhỏ như tôi, nhưng tên kia, hắn sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn để bóp chết tôi mới đúng! Bởi nếu tôi trở về được công hội, hắn chết chắc rồi!
Lâm Hàn ngồi bên cạnh, bình tĩnh lắng nghe, không nói gì, nhưng trong lòng hắn đang không ngừng xoay chuyển.
- Không! Tình hình như bây giờ, có lẽ mới là hợp lý!
Lê Ân Tĩnh đột ngột xen lời:
- Kẻ truy sát Gary không phải là cả tổ chức ma pháp sư vong linh, mà chỉ là một người, chắc hẳn thế lực trong tay hắn cũng không quá khổng lồ gì mới đúng!
Gary gật đầu xác nhận:
- Thế lực của hắn thực ra cũng chỉ sàn sàn với cháu! Tất nhiên, đó chỉ là thế lực ở công hội ma pháp, thế lực ma pháp sư vong linh của hắn thì cháu cũng không quá rõ, nhưng chắc hẳn cũng không thể mạnh đến đâu. Bởi khả năng của tên này cháu cũng biết, hắn không đủ bản lĩnh khống chế một thế lực quá to lớn!
- Vậy nếu hắn ẩn giấu thì sao?
Lâm Hàn cười khẩy, cũng chỉ nói một câu như vậy, không quá phản đối ý kiến của Gary:
- Tôi chỉ có một chút thắc mắc, đó là nếu thế lực của anh ở công hội ma pháp đã lớn như vậy, tại sao không vận dụng để chọc phá hắn từ bên trong?
Gary chợt cười khổ:
- Nói ra cũng đáng xấu hổ. Tôi đã lăn lộn ở Thiên Thần Giáo Đình hai năm nay, thậm chí còn được người ta mời chào. Tên kia vin đó làm cớ, đổ cho tôi tội phản bội. Hiện giờ, tôi đang nắm giữ chứng cớ việc hắn là người của tổ chức vong linh kia, vì vậy mới trở về quyết tử chiến với hắn một lần. Nếu tôi trở về, có bằng chứng trong tay, tôi có thể điều động thế lực mà không cần cố kỵ. Nhưng nếu bây giờ tôi vận dụng thế lực, vậy thì không những không có hiệu quả, mà còn có nguy cơ bại lộ lực lượng ẩn giấu, bị hắn tiêu diệt từng bộ phận trước khi tôi kịp trở về!
Lâm Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dù gì thì nơi kia cũng là công hội ma pháp, nếu Gary chưa mang chứng cớ trở về, đối thủ của hắn sẽ có trăm ngàn thủ đoạn từ thẳng đến cong để đưa thế lực của hắn vào chỗ chết!
Đây là tranh đấu thế lực! Không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn cần một thứ gọi là “thế cục”, bởi trên đầu bọn họ vẫn còn tồn tại khủng bố hơn giám sát, việc cậy mạnh hiển nhiên là không sáng suốt.
Lê Ân Tĩnh lúc này cũng đưa ra ý kiến:
- Nếu thế lực của hắn cũng không quá mạnh, vậy hiển nhiên hắn không thể dùng phương thức rà soát dạng lưới mãi được, bởi như thế thì thế lực của hắn cũng sẽ bị chúng ta diệt trừ dần dần. Theo dì suy đoán, có lẽ hắn đã triệu tập tất cả nhân thủ, mai phục chúng ta ở phía trước rồi. Còn lý do tại sao bọn chúng biết tuyến đường của chúng ta, vậy thì… là do chúng ta sơ suất!
Lâm Hàn cười khổ gật đầu, tiện tay ném miếng ngọc bội lần trước ra khỏi xe.
Lê Ân Tĩnh cũng hành động tương tự, nhưng số đồ vật nàng bỏ đi khá nhiều, chứa đầy một cái bao lớn.
Chắc hẳn ma pháp sư vong linh đã cảm ứng bọn họ từ những “chiến lợi phẩm” mà họ lấy được. Đừng quên, ma pháp sư vong linh cực kỳ mẫn cảm với tử khí, mà trên những món đồ đó, tử khí ít nhiều cũng vẫn tồn tại, bởi bọn chúng cũng từng tiếp xúc với đám vong linh trong thời gian rất dài.
Xem ra… tiền của phi nghĩa sau này cũng không nên cầm bừa a! Thế giới này quá nhiều thứ kỳ dị, bất cứ một đồ vật nào cũng có thể được “định vị”, trở thành họa sát thân cho chính mình lúc nào không biết, trừ phi đó là vật vô chủ, và mình tranh đoạt được thì lại là chuyện khác.
Sự việc lần này, đúng là một bài học quý giá!
Trong lòng Lâm Hàn lẫn Lê Ân Tĩnh cùng nổi lên suy nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó.
Bến cảng Lôi Vũ!
Đây là một bến cảng rất quan trọng, bởi nó là nơi mà công hội ma pháp sư kết nối với đại lục.
Công hội ma pháp không phải là một khối đất của đại lục, mà là một quần đảo khổng lồ nằm ở phía Đông – Đông Bắc đại lục Ma Võ. Đương nhiên, công hội ma pháp cũng có một vùng lãnh thổ kéo dài ở trên khối đại lục này, bao gồm vài chục bến cảng lớn, hàng trăm bán đảo, trong đó, bến cảng Lôi Vũ này là một trong những bến cảng tầm trung của công hội Ma Pháp.
Sở dĩ Gary lựa chọn bến cảng này, là vì nó vốn thuộc quyền quản lý của một thủ hạ dưới tay hắn. Nhưng không ngờ, do hành tung bại lộ, bến cảng này cũng bị đối thủ của hắn dùng thủ đoạn chiếm đoạt, trở thành nơi mai phục Gary, có thể nói là mua dây buộc mình.
- Bẩm thủ lĩnh! Vong khuyển cảm nhận được đối phương đã dừng lại cách bến cảng này một trăm dặm, đã nửa giờ rồi không di chuyển!
Một tên ma pháp sư vong linh âm trầm, trùm kín mũ đi vào bẩm báo. Ngồi trước mặt hắn là một bóng người cao to, có chút thô cuồng, râu quai nón rậm rạp. Người kia hừ một tiếng, âm thanh như sấm nổi nói:
- Đồ vô dụng, cái gì mà dừng lại? Là bọn chúng đã phát hiện ra, vứt bỏ đám đồ đạc kia mà thôi! Hạ lệnh xuống, hết sức chú ý động tĩnh xung quanh, không cho bất cứ ai vào thành, kẻ trái lệnh, giết không tha!
- Nhưng… thưa thủ lĩnh, nhỡ đâu có cường giả muốn thông qua, chúng ta…
- Hừ! – Thủ Lĩnh lạnh lẽo nhìn tên kia, khiến hắn hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy trối chết.
Thủ hạ đã bỏ chạy, thủ lĩnh chợt lạnh lùng nhìn về phía xa. Hắn chắc chắn Gary sẽ tiếp tục tiến lên, bởi phía sau Gary đã hoàn toàn bị chặn đứng. Nếu hắn dám quay đầu đi đường vòng, có lẽ cái chết còn đến với hắn nhanh hơn nữa.
Nhưng… lần này Thủ Lĩnh có lẽ phải thất vọng rồi.
Bởi, sự việc diễn ra tiếp theo thực sự rất quỷ dị, bởi Gary đã tìm được một kẻ quỷ dị làm kẻ hộ tống!