Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 386: Đàm phán thất bại




Hòa đàm?

Sớm không đàm, muộn không đàm, ngay lúc này nói hòa đàm? Chuyện này thực sự rất đáng cân nhắc.

Thứ nhất, vì cái gì phải hòa đàm? Xét về tổng thể thực lực lẫn thế lực, Trịnh thị hoàn toàn không cần phải sợ Lâm Hàn, ít nhất là hiện tại không cần sợ! Đừng cho rằng Lâm Hàn diệt được một vạn Phi Hổ Quân là ghê gớm, không thấy mấy ngày nay Lâm Ôn cũng phải chật vật giằng co với quân lực còn lại của Phi Hổ quân sao? Đến khi Lâm Hàn trở về, phi hổ quân mới lui lại một bước, tổn thất một vạn, cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Lâm Hàn cũng không cho rằng mình vừa giết chết Trịnh Biến đã có thể khiến cho gia chủ Trịnh Hằng sợ hãi.

Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng Trịnh Hằng đang lợi dụng bản thân diệt trừ Trịnh Biến, sau đó thừa cơ chỉnh hợp lại gia tộc! Lúc này nói hòa đàm, chắc hẳn cũng còn nghe được!

Thứ hai, thực sự rất đáng cân nhắc, hòa đàm này là ý của đại hoàng tử Long Nhiên Khôn, hay là ý của Trịnh thị? Mặc dù nhìn từ ngoài vào có vẻ giống nhau, nhưng sự khác biệt trong đó, Lâm Hàn nhìn rõ mồn một.

Nếu là ý của Long Nhiên Khôn, hiển nhiên Lâm Hàn tạm thời có thể buông tay! Bởi Long Nhiên Khôn nếu đã muốn hòa đàm, chắc chắn là vì lý do nào đó khác, lý do này có thể tìm hiểu sau. Mà chờ đến lúc hắn giải quyết xong, hiển nhiên cũng là chuyện của sau này, Lâm Hàn cũng không có ý định gì với Long Nhiên Khôn, tên này… hắn sẽ để lại cho Lâm Ôn giải quyết. Hòa đàm vào lúc này, hiển nhiên cũng có lợi cho Lâm Ôn tập trung phát triển thế lực, thực hiện mục tiêu chinh phục Hải Man, lấy thành tích cưới Long Hạo Phương về.

Nhưng nếu là ý của Trịnh thị,… vậy thì rất có thể chỉ là kế hoãn binh, bọn chúng có thể bất cứ lúc nào trở mặt, chỉ cần Long Nhiên Khôn một lần nữa hạ lệnh, Dạ quốc chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không ngừng.

Lắc lắc đầu, Lâm Hàn bình tĩnh hỏi:

- Thái độ của bọn chúng thế nào?

- Rất nhẫn nại! Em đã cho tên sứ giả kia chờ đợi hơn một ngày trời không ăn không uống, nhưng hắn vẫn chỉ bình tĩnh ngồi chờ đợi, không một lời bất mãn, khiến em dù có muốn bắt lấy chút gì cũng không được.

Lâm Ôn nhíu mày đáp.

Hơn một ngày?

Tức là từ trước lúc mình đuổi theo tên sát thủ kia, sứ giả đã tới rồi?

Sứ giả tới, đồng nghĩa với việc tấn công Dạ quốc cũng đã ngừng lại, chẳng trách Tuyết Thiên Lăng có thể dứt thân ra, tới đây hỗ trợ hắn. Nếu nàng không tới sớm, Lâm Hàn chưa chắc còn có thể đứng đây lúc này.

- Đi! Đi gặp sứ giả, xem bọn chúng muốn gì!

Nghĩ không ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, Lâm Hàn cười nhạt cất bước đi trước, hắn muốn xem xem Trịnh thị này muốn cái gì?

Hai anh em vừa bước vào cổng, sứ giả Trịnh thị đã ngay lập tức nhìn thấy, vốn định đứng lên chào hỏi, Lâm Hàn đã ngay lập tức phất phất tay, đầy mặt ý cười ngồi vào ghế chủ vị, biết rõ vẫn cố mà hỏi:

- Nghe nói có sứ giả từ Trịnh thị đến đây muốn gặp ta! Nói đi, Trịnh thị các người muốn gì?

Lâm Hàn biểu hiện cực kỳ phách lối cuồng vọng, nhưng sứ giả một chút cũng không nóng nảy. Ngược lại, ngồi bên cạnh hắn, một tên thanh niên sắc mặt có phần tái trắng lại có vẻ cực kỳ phẫn nộ gầm lên:

- Lớn mật! Trịnh thị bọn ta đại nhân không chấp tiểu nhân, nhận thấy nhẫn thuật gì gì đó của ngươi còn có chút tác dụng, tha cho ngươi một mạng! Cho các ngươi ba ngày, khôn hồn thì mau mau chuẩn bị tất cả bí pháp tu luyện, mang theo cái đầu chó của ngươi tới trước cổng Trịnh thị, tam quỳ cửu khấu rồi tự sát tạ tội, Trịnh thị còn có thể cân nhắc tha cho người bên cạnh ngươi. Nếu không, tất cả những người liên quan tới ngươi đều phải chết, gà chó không tha!

- Nói xong chưa?

Lâm Hàn cực kỳ lười biếng ngoáy ngoáy tai, bộ dạng thập phần gợi đòn. Chỉ là, sứ giả bỗng chốc thấy lạnh cả mình, ngay cả tên thanh niên còn đang kêu gào kia cũng thức thời im bặt, cả người như cứng ra đó.

- Nói xong rồi…

Giọng điệu Lâm Hàn kéo dài ra một cách lười biếng, chỉ là, động tác tay của hắn lại khiến sứ giả kinh hãi.

Chỉ thấy, Lâm Hàn cực kỳ thô bỉ lôi ngón tay út ra khỏi tai, kéo theo một vài vật chất gì đó đen đen vàng vàng, hắn nhẹ nhàng liếc qua, cực kỳ quen thuộc búng tay một cái. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau gáy thanh niên chợt xuất hiện một cái lỗ máu, xuyên thấu từ răng cửa đến toàn bộ thân lưỡi, chếch lên não sau, hoàn toàn tước đoạt sinh cơ của hắn.

- Ngươi…, chiến tranh sinh tử cũng không giết sứ giả, ngươi…

Sứ giả mặc dù đã vô cùng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kềm nổi tức giận chỉ vào mũi Lâm Hàn. Chỉ là… hắn cái gì cũng không nói ra được.

- Làm sao? Phái sứ giả đến, mà lại chọn một tên mang huyết mạch loài chó vào đây lung tung sủa bậy, đây là thái độ của Trịnh thị các ngươi? Nếu các ngươi không tôn trọng ta… vậy thì được, để ta đích thân đến gặp lão cẩu Trịnh Hằng kia một chuyến, hỏi rõ xem hắn định làm gì!

- Gâu!

Ở phía sau màn, Lâm Băng cùng Lâm Diễm đang lén lút nghe trộm chợt giật mình kinh hãi, Tiểu Hắc đáng chết, ngươi kêu bậy cái gì?

Tiểu Hắc cũng biết mình làm sai, rất ủy khuất cúi đầu, tội nghiệp ư ử hai tiếng! Cũng tại chủ nhân a, tiểu Hắc đâu có tội gì, ngài mắng người cũng thôi, hà cớ gì lôi tiểu Hắc vào?

Lâm Hàn bĩu môi, coi như mình không biết gì chuyện phía sau, thái độ vẫn cực kỳ hờ hững:

- Nếu đây là thái độ của sứ giả, vậy thì ta nghĩ chúng ta không còn gì để nói! Trịnh Hằng đã không biết điều như vậy, ta nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội hòa giải!

Lâm Hàn phất tay, ra hiệu tiễn khách. Lúc này, sứ giả cũng chợt hồi thần lại, vội vã nói:

- Lâm tướng quân, xin chờ một chút!

- Ngươi còn muốn nói gì?

Lâm Hàn lãnh đạm nói.

Sứ giả sắc mặt trịnh trọng đứng ra giữa phòng, chắp hai tay nói:

- Lâm tướng quân! Chiến tranh là điều mà không ai muốn cả! Trịnh thị chúng ta cũng là bất đắc dĩ mới phải ra tay tự vệ! Hiện tại cục diện đã lâm vào thế giằng co, nhất thời một chốc một lát cũng không thể phân ra! Cứ đánh như vậy, chẳng phải là tự tiêu hao sức mạnh đôi bên hay sao? Đến lúc để cho kẻ bên ngoài ngư ông đắc lợi, vậy thì cái được không bù cái mất!

Lâm Hàn xua xua tay:

- Nói nhảm nhiều vậy làm gì? Trịnh thị bất đắc dĩ hay là tự vệ hay không không phải ngươi nói phải thì là phải! Giờ ta chỉ nói, các ngươi muốn đánh, hay là hòa? Muốn đánh ta chiều, muốn hòa, gọi tên Trịnh Hằng kia tới đây gặp ta! Nên nhớ, là hắn muốn hòa, không phải ta muốn hòa!

- Lâm tướng quân! Xin thứ cho trong tộc còn nhiều sự vụ cần gia chủ xử lý, hiện tại không thể phân thân tới đây gặp ngài!

Sứ giả thoáng chốc cũng lạnh mặt xuống, tuy nhiên vẫn hết sức kiềm chế đáp.

- Vậy thì ngươi có thể đi! Tiện thể xách đống rác rưởi này về trả cho Trịnh Hằng! Nói với hắn, chuyện này chưa xong đâu!

Dứt lời, Lâm Hàn lạnh lùng phất áo bỏ đi, chỉ để lại sứ giả đứng đó, trong mắt lóe hàn mang!

Vừa rời khỏi phòng, Lâm Hàn ngay lập tức đổi một bộ mặt, có phần cười nhạo nói:

- Xem ra chúng ta vẫn là bị xem thường nha!

Lâm Ôn nhíu mày nghi hoặc:

- Đại ca, thực ra em thấy thái độ của sứ giả kia cũng không đến mức nào, dù sao chúng ta cũng phải bày tỏ thái độ rồi đôi bên mới từ từ đàm phán…

- Không! Cậu không hiểu!

Lâm Hàn cười nhạt ngắt lời:

- Anh chưa nói đến thái độ của sứ giả, mà là thái độ của Trịnh Hằng kia! Hắn muốn hòa đàm, vậy mà hết lần này đến lần khác phái một tên phế vật ngu xuẩn như tên kia đến làm trò hề! Không phải muốn làm chúng ta buồn nôn, thì cũng là muốn mượn đao giết người! Nhìn sứ giả kia liếc cũng không thèm liếc tên ngu xuẩn chết đi, ngược lại cố tình tỏ ra phẫn nộ với anh, hơn phân nửa Trịnh Hằng mang mục đích thứ hai! Tên ngu xuẩn, tám chín phần thuộc phe phái của Trịnh Biến, thậm chí là trực hệ của hắn!

Lâm Hàn đoán không sai, thanh niên kia chính là con cháu trực hệ của Trịnh Biến! Ngày thường cũng là kẻ khôn khéo, chỉ là, Trịnh Biến bị Lâm Hàn giết đi, hắn lại bị Trịnh Hằng lợi dụng kẻ khác châm ngòi thổi gió, cho rằng Lâm Hàn lần này đã triệt để đắc tội đại hoàng tử, tính mạng đang nguy trong sớm tối, vì vậy mới có một màn như hôm nay.

Tính ra, hắn cũng chỉ là một kẻ đáng thương, vô tri đến mức chết cũng không biết mình chết thế nào.

Lâm Ôn nghe xong cũng có chút tức giận:

- Trịnh thị đúng là khinh người quá đáng! Đến lúc này rồi vẫn dám lợi dụng chúng ta?

Lâm Hàn ngược lại không tức giận:

- Đừng có nóng, thái độ như vậy mới là bình thường! Chung quy chúng ta trước sau cũng chỉ mới có mấy trận đánh, chưa đủ làm người ta coi trọng! Trịnh thị cũng không chỉ có Trịnh Hằng, cường giả Thánh giai còn không dưới năm người, đằng sau còn cả Long Nhiên Khung, đây lại là địa bàn của bọn chúng, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, thực tế cũng không cần sợ chúng ta!

Lâm Ôn gật đầu:

- Đúng vậy! Xem ra Trịnh thị lần này chỉ là sử dụng kế hoãn binh, mục đích là để xử lý vấn đề nội bộ trước, sau đó sẽ quay lại đối phó chúng ta! Chỉ là… bọn chúng cũng thực sự bắt được nhược điểm của chúng ta! Chiến tranh thế này… không kéo dài được nữa rồi! Hắc Phong Quân lần này cũng thiệt hại nặng, hao tổn hai ngàn kỵ binh! Thương binh cũng rất nhiều, số còn lại cũng mệt mỏi vô cùng, chỉ cố gắng gượng chèo chống. Cứ kéo dài như vậy, ngược lại chúng ta sẽ là kẻ sụp đổ trước!

- Còn làm thế nào nữa?

Lâm Hàn thoải mái chắp tay sau đầu:

- Lần này, chúng ta sẽ chơi trực diện giáp công. Khà khà, năng lực tác chiến đơn lẻ, khả năng gián điệp, năng lực ám sát, ninja của chúng ta đều đã thể hiện ra, giờ cũng đến lúc để thiên hạ biết, bộ đội ninja của Lâm Hàn này đáng sợ thế nào rồi!

Bộ đội ninja?

Lâm Ôn nội tâm nghi hoặc! Ninja trong Hắc Phong quân giờ cũng chỉ có tầm năm mươi người, nói gì đến bộ đội?