Thành Bạch Vũ nhất thời rối loạn tưng bừng.
Một nhánh phòng vệ quân chỉnh tề thương giáp hùng hổ lao tới, muốn chặn đứng tế tiến của quân địch, nhưng bọn hắn ngay lập tức đã bị phủ đầu bằng một cơn mưa ám khí đen đặc. Vất vả lắm mới phá được mưa ám khí, một thanh kunai lạnh băng đã xuyên thấu qua cổ thống lĩnh, thiếu niên phía sau đầy lạnh lùng hạ thủ, không một chút nhân từ.
Nhánh quân năm trăm người nhất thời như rắn mất đầu, ngơ ngác không biết phải làm sao, Hắc Phong quân thế như chẻ tre một đường tiến tới, trên đường, toàn bộ phòng vệ quân đều bị tàn sát không chút nương tay, mùi máu tươi nhất thời nổi lên nồng nặc.
Đương nhiên, theo lệnh của Lâm Ôn, Hắc Phong quân chỉ đồ sát quân đội, tuyệt đối không đụng đến dân thường, nếu không, thành Bạch Vũ lúc này đã trở thành một chốn tu la huyết ngục rồi.
Qua một giờ tiến tới, Hắc Phong quân cũng đã giết đỏ cả mắt. Một trận chiến này, bọn họ có thể nói là trắng trợn đồ sát. Quân địch chỉ cần tới, tướng lãnh ngay lập tức bị đủ loại thủ đoạn kỳ dị ám sát mà chết, từ đầu tới đuôi, Natsume và Hận Kiếm động thủ không dưới năm lần, mỗi lần đều một kích mất mạng, khiến ngay cả đoàn trưởng Hắc Phong cũng trợn tròn mắt, đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn mặc dù là một Võ Tôn, tự nhận không sợ hai người này, nhưng tướng lãnh dưới tay hắn thì không chắc rồi. Với thủ đoạn kỳ dị của hai người kia, nếu là kẻ địch… hắn không dám nghĩ nữa. Rất khó tưởng tượng trước mắt hắn chỉ là hai đứa trẻ chừng mười bốn mười lăm! Ninja, chính là như vậy sao?
Trung quân, Lâm Ôn cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang lặng lẽ di chuyển lẩn khuất trong hàng ngũ. Hắn cũng biết, thủ đoạn của anh trai mình quỷ dị không giống lẽ thường, nhưng không ngờ mang ra chiến trường lại kinh khủng như vậy!
Có Ninja trong quân đội, chẳng khác nào một nhánh độc tiễn bất cứ lúc nào cũng có thể đòi mạng đối phương. Dù cho đối phương có biết, cũng chỉ có thể khắp nơi đề phòng, bó tay bó chân, sức mạnh toàn quân chắc chắn sẽ giảm xuống rất mạnh.
Cho đến khi Hắc Phong quân như vũ bão tiến tới phủ thành chủ, quân đội nơi đây mới miễn cưỡng tập trung được một vạn người. Nhưng trận địa cực kỳ vững chãi chặn đứng bước tiến của Hắc Phong quân. Đứng trên cao, thành chủ Bạch Vân Sơn thần sắc lạnh lẽo nói:
- Bọn đạo chích nơi đâu lại dám đến thành Bạch Vũ quấy phá? Còn không mau cởi giáp quy hàng, còn có thể tha cho các ngươi một mạng!
- Đại ca, quân địch phía trước không yếu, lại dùng hỏa tinh thuẫn và ngân long mâu bày trận địa, kỵ binh của chúng ta rất khó công phá. Hai chúng ta lần này lại trong thân phận kẻ xâm lược, không tiện trực tiếp ra tay đánh gục Bạch Vân Sơn…
Trung quân, Lâm Ôn không thèm để ý Bạch Vân Sơn đằng kia kêu gào. Đối phương lớn lối, thuần túy là đang kéo dài thời gian, chờ đợi trận sư trở về kích hoạt khốn trận. Đến lúc đó bọn họ khác nào cua trong rọ? Hai anh em họ chắc chắn không sao, nhưng hai vạn quân này… coi như đổ sông đổ bể rồi.
- Chờ!
Lâm Hàn vẫn nhàn nhã ngồi trên ngựa, đầy mặt khinh thường nhìn Bạch Vân Sơn phía trước, một đôi Byakugan lúc dần trở nên hài hước, nhìn Bạch Vân Sơn lớn lối đằng kia như một thằng hề.
- Ta cho các ngươi mười giây suy nghĩ, là quy thuận, hay là chết, mau chóng cho ta câu trả lời…
Nhìn Hắc Phong quân thuần một sắc kỵ binh, thương giáp tinh chế, thần thái dũng mãnh, hai vạn người đứng đó thẳng đứng như tùng bách, khí thế như hồng, trong mắt Bạch Vân Sơn nhất thời nổi lên từng tia tham niệm. Có chi quân đội này, thành Bạch Vũ khác nào hổ thêm cánh, đến lúc đó dù không sánh được Thanh Tuyền thánh địa, nhưng còn phải lép về với Địa Hải Quốc hay sao?
Hắc Phong quân vẫn im lặng như tờ, hai vạn người ngồi trên ngựa thần sắc tràn ngập hờ hững. Nhưng chỉ có chính họ mới biết, cả hai vạn người đều đang súc thế như báo săn, chỉ cần Lâm Ôn hạ lệnh một tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ lao lên như hỏa tiễn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh gục kẻ địch.
Đúng lúc này.
Lâm Hàn nhếch mép cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thu quân!
- Thu quân?
Lâm Ôn có chút bất ngờ hỏi lại.
- Đúng vậy! Nhanh chóng thu quân! Không nhanh nữa thì không kịp! Tên trận sự kia đã nhận được thông tin, bắt đầu trở về thao túng trận pháp rồi!
Lâm Hàn gật đầu nói, dẫn đầu xoay ngựa, chầm chậm di chuyển.
- Toàn quân nghe lệnh! Rút!
Lâm Ôn giơ cao trường thương trong tay, giọng nói cực kỳ vang vọng nói. Thấy thế, toàn Hắc Phong quân mặc dù không hiểu, nhưng vẫn cực kỳ chỉnh tề xoay ngựa, gió quấn mây tan bỏ chạy, để lại một đám cao tầng thành Bạch Vũ trợn mắt há hốc mồm, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngay cả chính Bạch Vân Sơn nhất thời cũng ngẩn ngơ tại chỗ. Hắn tưởng kẻ địch hung hãn, chắc chắn sẽ chống trả tới cùng, nào ngờ lại đầu voi đuôi chuột, nói rút là rút như vậy? Hiện tại một vạn quân trước phủ đều là quân thủ vệ, phòng thủ có thừa mà không thể công kích, làm gì mà truy sát được kỵ binh của đối phương?
- Thành chủ! Làm thế nào bây giờ?
Thống lĩnh quân thủ vệ nhất thời bối rối, chưng cầu ý kiến của thành chủ.
- Khốn kiếp! Mã Tài đâu? Ta giao cho hắn thao túng đại trận toàn thành, vào lúc này hắn lại làm cái gì? Chỉ là một món bảo vật, chẳng lẽ còn quan trọng hơn an toàn cả thành Bạch Vũ hay sao?
Bạch Vân Sơn có chút đỏ cả mắt lên gào thét! Một chi quân đội như vậy đã như cua trong rọ, vậy mà lúc này kẻ cầm “rọ” lại chạy đi đâu mất, con vịt đã đến miệng còn để bay đi, bảo hắn không tức giận được sao?
- Thành chủ! Thành chủ! Không xong rồi!
Đúng lúc này, một âm thanh hoảng loạn vang lên khiến sắc mắt đã đen của Bạch Vân Sơn lại càng tối sầm lại. Cái câu “không xong rồi”, hắn đã nghe ít nhất năm lần trong hôm nay, mỗi lần tin tức lại xấu thêm một tý, khiến tâm tình của hắn càng ngày càng bực bội.
- Nói!
Trong cơn tức giận, Bạch Vân Sơn gần như gào rú ra một câu như vậy, khiến gã binh sĩ đến báo tin thoáng chốc run cầm cập.
- Thành… thành chủ! Vừa rồi Trình Lam và Đinh Hải đột nhiên tới triệu tập tất cả nhân thủ tới trước cửa phủ trợ trận, nói là địch quá mạnh, thành chủ đại nhân cần viện quân. Chúng thuộc hạ trong lúc nguy cấp chạy tới cứu giá, nào ngờ chứng kiến tình cảnh quân địch chạy tan tác, mới nhanh chóng quay lại bảo khố, nào ngờ, nào ngờ…
- Nói!
Bạch Vân Sơn đã lờ mờ đoán ra được kết quả, nhưng hắn không dám tin, càng không muốn tin đây là sự thật.
Binh sĩ kia thấy sắc mặt của thành chủ, nhất thời sợ đến không nói ra lời, ấp úng đứng đó không phải làm sao. Bạch Vân Sơn trong cơn cuồng nộ, một chưởng đánh ra không chút lưu tình, binh sĩ kia hét thảm cũng không kịp, thoáng chốc trở thành một bãi thịt nát.
Bạch Vân Sơn nôn nóng chạy đi, nhưng đến khi chạm tới bảo khố của mình, trước mắt hắn chỉ còn lại một khung cảnh tan hoang không nỡ nhìn. Bảo vật bị lấy cũng đã lấy, bị phá cũng đã phá, làm gì còn bộ dạng của Bạch Vũ đệ nhất bảo khố?
…
Phản ứng của Bạch Vân Sơn cùng đám người kia thế nào, Lâm Hàn không biết, cũng không muốn biết. Hắn chỉ cần biết kết quả, đó chính là quân đội của thành Bạch Vũ đã hoàn toàn thoái triệt, thành Bắc Dạ đã được giải vây.
Ảnh hưởng của việc này còn chưa dừng lại ở đó, ngay cả hai thế lực còn lại cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức này. Nhất thời, cả Thanh Tuyền thánh địa và Địa Hải quốc đều ngưng xu thế tiến công, thậm chí Địa Hải Quốc còn rút lại một nửa quân số để phòng bị đánh lén.
Sau khi thực hiện xong một chiến dịch cực kỳ vang dội, càn quét toàn bộ tài sản của thành chủ Bạch Vũ, Hắc Phong Quân lại một lần nữa lẩn khuất trong bóng tối. Nhưng càng như thế, hai thế lực còn lại lại càng kiêng dè, giống như có một con độc xà đang nhìn chằm chằm vào bản thân, khiến họ cảm thấy có chút bất an.
Đây chính là hiệu quả mà Lâm Hàn mong muốn!
Vây khốn thành Bạch Vũ là không đủ, chỉ có thể khiến Bạch Vũ quân lui lại trong chốc lát, hơn nữa còn có thể khiến bản thân rơi vào tình thế chiến đấu trực diện với đối phương. Với thực lực của Hắc Phong, đối chiến trực diện không thành vấn đề, nhưng phải chịu tổn thất không nhỏ, như vậy thật sự không đáng.
Hiện giờ thì tốt rồi, ba ngàn dặm xung quanh thành Bạch Vũ hiện giờ đều biết đến một nhánh quân “đạo tặc”, tới như lôi đình, lui như gió. Chỉ cần lộ ra sơ hở là ngay lập tức sẽ bị nhánh quân này đâm một đao sau lưng, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ quái dị, giống như luôn luôn bắt được nhược điểm của từng thế lực, một kích trí mạng không dây dưa dài dòng, khiến người ta muốn làm ra ứng đối cũng khó khăn.
Không chỉ thành Bạch Vũ, mà trước sau có đến bảy vùng lãnh địa lớn nhỏ chịu tập kích. Nếu không càn quét bảo khố thì là càn quét lương thực. Theo lời của Lâm Hàn, đám người này có can đảm bỏ đá xuống giếng, vậy thì cũng phải chuẩn bị hứng chịu sự trừng phạt của bản thân. Theo hắn, chỉ một chút tài phú thế này vẫn còn nhẹ chán.
Cũng vì tác phong quỷ dị khó dò của Hắc Phong quân, vì vậy bây giờ nó đã được mệnh một cái danh khác.
Quỷ quân!
Nhánh quân thần bí ma quỷ! Chỉ cần nghe đã khiến người ta lạnh cả sống lưng! Không biết mình có thể gặp nạn vào thời điểm nào, theo phương thức nào.
…
Tình hình cứ giằng co như vậy trong vòng nửa năm.
Nửa năm này, Lâm Hàn đã dần dần buông tay việc quân đội, hoàn toàn giao phó cho Lâm Ôn cùng ba học trò của mình, cá biệt, ngay cả Lâm Phong cũng đã bắt đầu đi theo Lâm Ôn nam chinh bắc chiến, thu hoạch được chiến công không nhỏ, tu vi cũng theo đó tiến nhanh như gió.
Thực sự không hổ là tuyệt thế thiên tài, tốc độ tiến bộ đó khiến Lâm Hàn cũng trợn mắt ngoác mồm, ghen tỵ cả nửa ngày khiến Tuyết Thiên Lăng khóc cười không xong. Thực tình không biết, tiến cảnh của hắn trước đây cũng khiến người ta nghe mà giận sôi máu sao?
Lâm Hàn hiện tại cũng không rảnh rỗi bao nhiêu, một mặt đi theo quân đội của Lâm Ôn, chỉ dẫn Lâm Băng, Hận Kiếm và Natsume tác chiến, đồng thời truyền thụ kinh nghiệm vận dụng Ninja trong quân đội cho Lâm Ôn. Mặt khác, hắn cũng gấp rút thành lập Nhẫn Đường! Tình thế đã đến lúc này, quân đội của Triệu Thiên Hồng cũng dần dần được củng cố, Lâm Hàn cũng cần mở rộng nhân số Ninja để đưa vào khắp quân đội của Triệu Thiên Hồng. Chung quy, chỉ có một nhánh Hắc Phong quân đi mượn, cùng ba đứa học trò của mình khắp nơi đâm chọc cũng không phải là kế sách lâu dài.
Sở dĩ còn kéo dài được, là vì chưa ai có thể đo lường được sức mạnh của Hắc Phong quân, cũng không khẳng định được đâu là bàn tay thao túng nhánh quân này. Nhưng sớm muộn, đến lúc bọn họ vén được bức màn này ra, có cách ứng đối, vậy thì Dạ quốc phải đối mặt với nguy cơ còn lớn hơn thế nữa.
Ít ra, mấy ngày hôm trước, Lâm Hàn đã nghe được một tin tức khiến hắn khó hiểu.
Địa Hải quốc phái sứ giả tới!
Vào cái thời điểm này, Địa Hải quốc trước sau vẫn như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm phía Đông Dạ quốc, vậy mà lại phái sứ giả tới, liệu có ý tốt gì được sao?
Đây thuần túy là chồn chúc tết gà.
Nhưng Lâm Hàn không quá quan tâm, hắn trước sau vẫn chỉ chú tâm làm việc của mình, còn việc dối trá lừa lọc lẫn nhau thế này, vẫn là giao cho lão cáo già Triệu Thiên Hồng là tốt nhất.
Nhưng hắn không biết, lần đi sứ này không phải hắn muốn bỏ qua là bỏ qua.
Bởi vì chuyện này… có liên quan trực tiếp tới hắn!