Tứ Tượng Quy Chân đại trận, đấy bốn tượng đá khắc hình tượng tứ đại thần thú: Thanh Long – Bạch Hổ - Chu Tước – Huyền Vũ! Cửa Đông tương ứng với thần thú Thanh Long trấn thủ.
Tại một quảng trường cách cửa đông không xa, bức tượng thần thú Thanh Long cao đến sáu mét có vẻ thập phần uy vũ, bức tượng điêu khắc vô cùng sống động, từ kích thước, tư thế, hình dạng, cho đến thần thái, tất cả đều lờ mờ tỏa ra một tia long uy nhàn nhạt.
Quảng trường quanh tượng đá rộng đến ba trăm mét, hoàn toàn không một bóng dân thường, chỉ có chừng hai trăm vệ quân canh gác cực kỳ nghiêm cẩn, mỗi người đều lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm nghị.
Lúc này, hai thân hình nhỏ bé đang trà trộn vào dòng người bên ngoài quảng trường, lạnh mắt nhìn cảnh tượng phía trước.
- Sao rồi?
Hận Kiếm có phần sốt ruột hỏi.
- Người hơi nhiều một chút, thời gian của chúng ta không có nhiều, chỉ có thể sử dụng hoa độc của thầy Lâm! Nhưng nhiều người thế này, với chakra của tôi cũng chỉ miễn cưỡng cho bọn họ hôn mê trong mười lăm phút, không hơn!
- Mười lăm phút là đủ rồi!
Hận Kiếm nghiêm mặt gật đầu một cái! Nhiều người canh gác như vậy, trà trộn vào phá trận hiển nhiên không hợp lý, thẳng mặt xông vào càng ngu xuẩn! Dùng độc là tốt nhất! Nhưng cùng lúc phóng độc cho hai trăm người, dùng độc bình thường hiển nhiên không thích hợp, chỉ có hoa độc của Lâm Hàn có thể trải rộng được đến mức ấy.
Hoa độc của Lâm Hàn được gọi là Lạc Hồn Hoa, một giống hoa cực kỳ bá đạo trong vườn của Lâm Chấn Sơn. Ngửi phải hương hoa này, người bình thường thậm chí có thể hồn phi phách tán mà chết. Trải qua Lâm Hàn dùng chakra bồi dưỡng, cuối cùng cũng điều chế được vài bông hoa mầm, chỉ cần truyền chakra vào là có thể tán phát hương hoa, đầu độc kẻ địch.
Nhưng với khả năng của Natsume và Hận Kiếm, độc chết một người còn được, hai trăm người quá miễn cưỡng, cũng chỉ có thể lui một bước, làm bọn họ hôn mê trong thời gian ngắn.
- Ừm! Mùi gì thơm vậy?
Một tên lính canh đứng gần vị trí Hận Kiếm nhất đột nhiên tò mò nói một câu, những người bên cạnh cũng lần lượt hít được hương thơm kia.
Sau đó, từng người từng người liên tục gục xuống, cũng có người phát hiện ra tình hình không ổn, nhưng đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.
Thấy mọi người đều đã bị hương độc tê liệt, hai bóng người nhanh như chớp lao vào quảng trường, thoáng chốc tới bên cạnh tượng thanh long, nghiêm mặt quan sát.
- Thầy Lâm nói không sai! Thứ quan trọng như vậy, lính gác chỉ là lớp phòng bị bên ngoài, thứ thủ hộ mắt trận thực ra là một trận pháp khác.
Hận Kiếm ngưng thần nói.
- Thanh Long thuộc ất mộc, hộ trận của nó chắc chắn sẽ thuộc hệ thổ hoặc thủy. Xem tình hình trước mắt, hiển nhiên đây là một trận pháp thủ hộ hệ thổ, sức phòng ngự rất lớn. Lần này phải nhờ đến cậu rồi!
Natsume gật đầu tán thành. Lâm Hàn đã bàn giao rõ ràng phán đoán của bản thân cùng cách nhận biết trận pháp hệ thổ và thủy cho hai người, hộ trận trước mắt đẳng cấp không quá cao, phân biệt cũng không quá khó.
- Cũng đến lúc thử uy lực một chiêu này rồi!
Hận Kiếm nhếch mép, nhìn chằm chằm vào phía trước. Mặc dù nơi đó hoàn toàn trong suốt, chỉ nhìn thấy bức tượng thanh long uy nghiêm đứng sừng sững, nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng có một lớp năng lượng cực kỳ rắn chắc đã bao phủ toàn bộ bức tượng, chỉ cần chạm tới chắc chắn sẽ gặp lực phản chấn mạnh mẽ.
Không nhiều lời, hai tay Hận Kiếm nhanh chóng hợp lại, tốc độ kết ấn không nhanh, nhưng qua từng thủ ấn, chakra dao động lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Thân – Thìn – Tý – Dậu – Sửu – Tỵ - Tuất – Dần – Thân!
Lôi Độn!
Chidori!
Nhẫn thuật hạng A lừng danh trong nguyên tác! Tuyệt kỹ thành danh của Kakashi và Sasuke, không những bá đạo, sức xuyên phá khủng bố, mà còn có không gian phát triển cực kỳ lớn! Thậm chí khi đã trở thành Thần Nhẫn, Sasuke vẫn sử dụng Chidori với uy lực khiến người ta nghe mà kinh hồn táng đảm.
Một chiêu này, Hận Kiếm mới chỉ bí mật luyện thành trong vài tuần gần đây, ngay đến chính Lâm Hàn cũng không biết hắn đã nhận được nhẫn thuật này. Bên trong chắc hẳn còn một vài câu chuyện khác mà Lâm Hàn không biết tới.
Đương nhiên, với thực lực của Hận Kiếm bây giờ, sử dụng Chidori cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ngay cả kết ấn cũng phải sử dụng toàn bộ chín ấn, tốc độ kết ấn cũng rất chậm rãi. Không thể tùy ý kết ba ấn hoàn thành như những bậc tông sư kia được.
Nhưng, như vậy là đủ rồi.
Chích chích chích…
Âm thanh hồ quang điện nổ vang giống như tiếng hàng ngàn con chim réo lên thảm thiết, một vầng lôi quang hiện lên trong tay Hận Kiếm, chiếu lên nửa bên mặt hắn, khắc họa lên chút thần thái dữ tợn.
Hận Kiếm cũng không giữ được lâu, thân hình như tia chớp lao về phía trước, chidori mang theo sức xuyên phá cực mạnh đâm thẳng về phía chân tượng thanh long, hay nói đúng hơn là một viên hoàng ngọc đính trên chân tượng.
Đó là mắt trận của tiểu hộ trận, chỉ cần phá nó, hộ trận cũng sẽ tan vỡ,
Roành…
Không ngoài dự liệu, Chidori thoáng chốc bị một tấm màn sáng ngăn lại, năng lượng màu vàng đất rung lên bần bật, nhưng vẫn cực kỳ cứng cỏi ngăn chặn bước tiến của hắn.
Sắc mặt Hận Kiếm càng thêm dữ tợn, chakra điên cuồng truyền lên tay trái, âm thanh chích chích của lôi điện lại càng dày đặc thêm hai phần.
Lúc này, hộ trận dường như có chút không chịu nổi, màn sáng bắt đầu xuất hiện hàng loạt vết nứt từ vị trí tiếp xúc với chidori.
Haaa…
Theo một tiếng hét lớn của thiếu niên, màn sáng thoáng chốc bị xuyên thủng, chidori mặc dù cũng suy yếu, nhưng vẫn còn một chút dư uy tiếp tục tiến nhanh về phía trước, như một ngọn thương sắc bén, chỉ trong tích tắc đã chạm tới hoàng ngọc, không do dự phá nát nó.
Hộ trận cũng theo đó mà đổ nát, không cách nào khôi phục trở lại, bởi mắt trận đã hoàn toàn bị phá vỡ rồi.
Phong Độn – Tật Phong Nhận!
Natsume cũng đã chờ đợi từ lâu. Ngay lúc hộ trận bị phá, nàng cũng liên tục kết ấn, cánh tay nhỏ cũng mãnh liệt chém ra, một luồng phong nhận theo đó phóng xuất, giống như gọt rau xuyên qua thân thể thanh long, trong tích tắc chém nó thành hai nửa.
- Dùng lôi khắc thổ phá hộ trận, dùng Phong khắc mộc phá thanh long! Đây chính là lời mà Lâm Hàn căn dặn hai người bọn họ! Quả nhiên tất cả đều ứng nghiệm, nếu không dù cho có miễn cưỡng phá được hộ trận, hủy đi bức tượng kia cũng là chuyện ngoài khả năng đối với bọn họ!
…
Phủ thành chủ.
Hiện giờ trời cũng nhá nhem tối, nhưng trong phòng nghị sự lại nhiều người một cách lạ kỳ. Người ngồi đây không chỉ có thành chủ, mà còn có tộc trưởng, trưởng lão, hoặc những người đức cao vọng trọng trong các đại thế lực thành Bạch Vũ. Những người này bình thường gặp mặt còn khó, càng đừng nói cùng một lúc hội tụ lại một nơi thế này.
- Các vị, Tùng nhi đã gửi tin trở về, vạn sự đã sẵn sàng, ngày mai Tùng nhi sẽ dẫn quân công phá thành Bắc Dạ, tiến thẳng Dạ đô! Lần này làm việc hiệu quả như vậy, còn nhờ hai vị gia chủ Lũng gia và Tạ gia dốc sức hiệp trợ, bản Hoàng tại đây đa tạ các vị!
Xưng là bản Hoàng, thành chủ Bạch Vân Sơn một thân tu vi đã đạt tới Pháp Hoàng, coi như một cao thủ hàng đầu trong thành Bạch Vũ.
- Thành chủ khách khí! Chuyện này có liên quan đến hưng suy thành Bạch Vũ chúng ta, nào có chuyện nhắm mắt làm ngơ? Lại nói lần này chiếm được Dạ quốc, Tạ gia chúng ta cũng sẽ nhận được không ít.
Nói thành Bạch Vũ đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng lại trắng trợn đề cập lợi ích, lời này khiến đôi mắt Bạch Vân Sơn lóe lên chút hàn quang, có vẻ rất không thích.
Lòng nghĩ một đằng, trên mặt Bạch Vân Sơn lại rất ôn hòa nói:
- Đó là lẽ đương nhiên, Tạ gia đóng góp cho bản thành nhiều như vậy, bạc đãi Tạ gia, chẳng phải khiến lòng người nguội lạnh sao?
Thấy gia chủ Lũng gia cũng rục rịch muốn nói gì đó, Tạ Vân Sơn lại nhanh chóng cướp lời:
- Hiện tại mời các vị tới đây, là vì Tùng nhi ngày mai sẽ phát lệnh công thành! Bản Hoàng còn mong các vị thông tri cho các đệ tử trong quân, toàn lực phối hợp Tùng nhi! Không nên vì chút tính khí nhất thời mà làm hỏng đại sự, đến khi đại hoàng tử tức giận, chúng ta đều không dễ chịu!
Nói ra lời này, Bạch Vân Sơn có vẻ cực kỳ thành khẩn, nhưng trong lòng hắn âm trầm đến mức nào thì có quỷ mới biết. Hắn vốn dĩ định phái vài đại cao thủ Võ Hoàng tới cầm quân, nhưng bất đắc dĩ đám người trước mắt lại kiếm mọi cớ khước từ không xuất người, chỉ cho một đám đệ tử tiến lên chiến trường, khiến một trận chiến vốn dĩ từ tư thế nghiền ép trở thành chuẩn bị đầy đủ mới có thể công thành.
Bạch Vân Sơn bản tính vốn đã đa nghi, lại sợ bản thân điều cao thủ đi sẽ để đám người này được thế làm loạn, bất đắc dĩ chính hắn cũng không phái cao thủ ra, chỉ cho con trai của mình, Võ Vương cấp bốn Bạch Thương Tùng lên chiến trường, bản thân thì ở lại trong thành trấn thủ, áp chế đám lão già này.
Hiện giờ sắp tới thời khắc quan trọng, lại vì sợ đám người trong thế gia này gây khó khăn, phải thành khẩn mà cúi đầu cầu bọn chúng, bảo Bạch Vân Sơn không tức giận được sao?
Hai thế lực khác, Địa Hải quốc và Thanh Tuyền thánh địa, đại khái cũng là tình huống kia, vì vậy Dạ quốc mới có thể trụ được đến bây giờ.
Chung quy cũng là vì Dạ quốc quá bạc nhược, người ta coi Triệu Thiên Hồng đã là miếng thịt trên thớt, nên mới có tâm tư mà tính toán lẫn nhau, tranh đoạt từng tý một mà thôi.
- Thành chủ, việc này Lũng gia sẽ dốc sức trợ giúp Bạch công tử. Nhưng sau khi chiếm Dạ quốc, ta muốn toàn bộ Phi Hoa Môn!
Phi Hoa Môn là một tiểu phái thuộc Dạ quốc, toàn môn đều là nữ tử, mỗi người đều cực kỳ xinh đẹp. Lũng gia bản thân đều tu công pháp thải bổ, cần thường xuyên có nữ tử làm lô đỉnh. Phi Hoa môn từ môn chủ đến đệ tử ngoại môn đều xinh đẹp như hoa, bảo sao Lũng gia không mơ ước?
- Tiêu gia ta tài hèn thế yếu, cũng không dám mạnh miệng, bảo khố của Dạ quốc, ta chỉ cần được chọn một ngàn kiện binh khí hoàng giai là được rồi.
- Hà gia…
- Từ gia…
Cả một đám gia chủ trưởng lão bắt đầu nhao nhao lên đề cập lợi ích, nhất thời khiến sắc mặt Bạch Vân Sơn tối sầm lại, trên trán nổi đầy gân xanh, đã tới gần biên giới bạo phát.
Nhưng hắn vẫn phải mạnh mẽ mà nhịn xuống, miễn cưỡng cười nói:
- Các vị, vấn đề này có lẽ nên chờ chiếm được Dạ đô lại nói sau đi! Dù sao… bảo vật chiếm được còn phải cung tiến cho đại hoàng tử, cũng không phải tùy tiện là có thể chi phối.
Nghe Bạch Vân Sơn lôi Đại hoàng tử ra làm kế hoãn binh, đám người cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.
Bạch Vân Sơn có chút thở ra, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, lợi ích chiếm được, thành chủ hắn đây phải chiếm phần tốt nhất, nào có lẽ đến lượt đám tôm tép này chấm mút phần hơn?
Đang định nói tiếp, một người trong bộ dáng quản gia chợt hấp tấp chạy tới, ghé vào bên tai hắn thì thầm vài câu.
Bạch Vân Sơn sắc mặt đại biến, chợt phẫn nộ gào thét:
- Vô liêm sỉ! Còn không mau điều động toàn bộ phòng vệ quân tới tập nã tặc tử! Tới đây thì thầm cái gì?
Quản gia kia sợ đến run rẩy, yếu ớt nói:
- Thành… thành chủ, phòng vệ quân đều đã nhận được báo động, nhưng quân địch thế tới quá hung mãnh, cũng không biết bằng cách nào xuyên thấu qua đại trận hộ thành, đang điên cuồng xông tới trung tâm. Phòng vệ quân cũng không thể nhất thời nửa khắc tập trung lực lượng, đã bị bọn chúng đánh cho tan tác.
- Khốn kiếp! Mã đại sư đâu? Còn không mau bảo hắn phát động Khốn trận! Vây khốn toàn bộ tặc tử lại cho ta?
- Mã đại sư… Mã đại sư tạm thời mất đi tung tích. Có người nghe ngóng được hắn bị kẻ trộm lấy đi một kiện chí bảo, cho nên…
Roành!
Quản gia còn chưa nói hết, một chưởng vô cùng hung bạo của Bạch Vân Sơn đã nện lên ngực hắn. Thân thể gầy gò kia bay ngược về phía sau, tiên huyết phun ra, đôi mắt trợn tròn, đã hoàn toàn không còn khí tức.
Sắc mặt Bạch Vân Sơn lúc này âm trầm đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi! Giỏi lắm! Lại dám đến thẳng thành Bạch Vũ này làm loạn! Không cần biết các ngươi là ai, lần này, các ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát!