Nhìn thấy được chi quân đội mà Lâm Hàn đưa tới, Lâm Ôn lúc này mới cảm thấy có chút thỏa mãn.
Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng người người đều là tinh anh trong tinh anh, khí thế cực cao! Tướng lĩnh không những đều là cao thủ, hơn nữa còn tinh thông binh pháp và trận đạo. Quan trọng nhất, đó chính là tuyệt đối phục tùng, thái độ cực kỳ chuẩn mực, không biết Lâm Hàn đã kiếm được từ nơi nào.
Khi biết được đây là Hắc Phong dong binh đoàn dưới tay Long Hạo Nguyệt, Lâm Ôn mới coi như bừng tỉnh đại ngộ. Đoàn lính đánh thuê này hắn biết, là một quân đoàn quy mô lớn chuyên tham gia chiến tranh, nghe nói phía sau còn tồn tại cường giả cấp Thánh và vô số cao thủ khác, bây giờ hắn mới biết cao thủ đó chính là Long Hạo Nguyệt!
Hai vạn người trước mắt này, mặc dù mạnh, nhưng cũng chỉ là một phần sức mạnh của Hắc Phong mà thôi!
Nhưng đối phó một vùng Tây Nam cằn cỗi với đám thế lực rải rác thế này, vậy là đủ rồi.
Khi Lâm Hàn dẫn theo Lâm Ôn, còn có Hải Vô Yên trở về Dạ Đô, hai vạn binh lính đã chỉnh tề lập doanh bên ngoài thành rồi! Lâm Hàn cũng có chút ngạc nhiên, quân đội này xuất hiện kiểu gì? Theo hắn biết thì Đế quốc này không có truyền tống trận nha!
Hỏi ra mới biết, hai vạn người này được Long Hạo Nguyệt sử dụng không gian linh khí chứa đựng để đưa tới. Cả đại lục này, không gian linh khí chỉ tồn tại vài cái, cũng chỉ có không gian linh khí mới có thể chứa được sinh vật bên trong, mang theo bên mình, không ngờ Long Hạo Nguyệt lại có.
Lâm Hàn cũng nghe mà phát thèm, nhưng cũng chỉ nghĩ mà thôi, vật quý trọng như vậy, người ta vận dụng giúp hắn một lần coi như nể mặt, mơ mộng hão huyền hiển nhiên là không tốt.
Đương nhiên, bên trong quân doanh còn có một đám thiếu niên chừng mười đến mười ba tuổi. Cả một đám có phần buồn rầu ngồi im thin thít trong doanh trướng. Có vẻ như quyết định đưa bọn chúng đi của Long Hạo Nguyệt khiến bọn chúng rất chán nản.
Mười thiếu niên này đều là cô nhi được Phụng Nguyệt Cung thu dưỡng. Từ nhỏ tới lớn, mục tiêu của bọn chúng đều là trở thành đệ tử Phụng Nguyệt Cung, hiện giờ lại bị “đày ải” như vậy, phải bái một người không quen biết làm thầy, phải học thứ vớ vẩn như nhẫn thuật, bảo sao bọn chúng không buồn cho được?
Lâm Hàn tạm thời không có tâm tư để ý đến đám trẻ này, hắn cần chờ Triệu Thiên Hồng cũng triệu tập được một đám nữa rồi sẽ đăng đàn dạy dỗ một thể. Trước đó, hắn còn cần làm một việc khác quan trọng hơn.
Chứng minh năng lực của Ninja cho Triệu Thiên Hồng thấy.
Chỉ có như vậy, Triệu Thiên Hồng mới tuyệt đối ủng hộ hắn trong việc truyền bá nhẫn thuật.
…
Mấy ngày này, Triệu Thiên Hồng mặc dù vẫn luôn bận tới bận lui, triệu tập đám thủ hạ cũ của mình năm xưa trở lại phò tá, đồng thời dùng mọi thủ đoạn để trấn an tình hình. Nhưng trước sau hắn vẫn tâm sự nặng nề, không thể yên lòng.
Bởi hiện tại Dạ quốc đang đứng trước nguy cơ ngoại xâm to lớn. Trong nửa tháng Lâm Hàn rời đi, đã có tới ba thế lực lân cận công khai lên án hành vi tàn sát đồng tộc của hắn, quyết định cử quân đánh hạ Dạ quốc với cờ hiệu: Tru diệt bạo quân, trả lại thái bình cho Dạ quốc!
Cái mũ này càng chụp càng lớn, cuối cùng trở thành Triệu Thiên Hồng có dã tâm cướp bóc lãnh địa xung quanh, làm lớn mạnh bản thân.
Lời này hiển nhiên là thối hơn phân chó, Triệu Thiên Hồng giờ này còn sứt đầu mẻ trán với tình hình trong nước, hơi đâu mà lo chuyện bên ngoài? Nhưng hết lần này đến lần khác, lại có một đám lãnh địa khác cố tình tin, mặc dù không trực tiếp cử quân, nhưng lại dùng thủ đoạn cắt đứt tuyến đường thông thương với Dạ quốc, khiến cho Dạ quốc vốn bách phế đãi hưng lại càng thêm chật vật.
Đây chính là điển hình bỏ đá xuống giếng!
Nửa tháng này, Triệu Thiên Hồng đã mở kho lúa để cứu chẩn lưu dân, hy vọng những người chật vật sắp chết đói có thể một lần nữa đứng lên lao động. Nhưng hiển nhiên kho lúa Dạ quốc dưới thời Triệu Thiên Hà cũng chẳng có bao nhiêu, mặc cho thuế đất cao chót vót. Chỉ qua nửa tháng đã tiêu hao mất hai phần ba kho lúa trên toàn quốc.
May mắn Tuyết Thiên Lăng lúc này lại trao cho hắn một khoản tài chính, đủ để mua lương cứu trợ lưu dân ba tháng, để bọn họ có thời gian tiến hành canh nông, tự ổn định cuộc sống. Nhưng hiện tại tuyến thông thương đều bị cắt đứt, Triệu Thiên Hồng biết phải làm thế nào?
Đúng lúc này, Lâm Hàn trở về, còn mang theo Lâm Ôn và hai vạn quân đội, đúng là khiến Triệu Thiên Hồng mừng rỡ một phen.
Nhưng nhìn quân đội chỉ có ít ỏi hai vạn người, Triệu Thiên Hồng lại cảm thấy tinh thần hơi sa sút. Ba lãnh địa kia cử đại quân mỗi nơi là hai vạn người, gộp lại cũng là sáu vạn, chia làm ba hướng gọng kềm vây hãm Dạ quốc. Hai vạn quân của anh em họ Lâm mặc dù cường hãn, nhưng thật sự quá ít a!
Nếu chia Hắc Phong quân ra ba hướng, mặc dù phe Lâm Hàn vẫn chắc thắng nhờ vào sự tinh nhuệ của Hắc Phong, nhưng chắc chắn cũng sẽ chịu tổn thất thảm trọng. Hiện tại trong tay hai anh em chỉ có từng đó quân đội, chết một người là ít một người, phía trước còn rất nhiều trận phải đánh, làm sao mà họ cam tâm chơi tiêu hao chiến như vậy?
- Hôm nay ta đến đây, chỉ để tặng cho ngươi một câu!
Sau khi diễn giải xong tình hình hiện tại, Triệu Thiên Hồng nói:
- Vây Ngụy cứu Triệu!
Nói xong câu đó, Triệu Thiên Hồng dứt khoát rời đi. Một mặt vì hắn còn rất nhiều việc, mặt khác là để bày tỏ thái độ, hắn không muốn can thiệp vào quân quyền của anh em họ Lâm.
Không thể không nói, Triệu Thiên Hồng hành xử cực kỳ khôn khéo. Hắn biết mình không nhúng tay vào khối quân đội này được, dứt khoát để hai người kia tự quyết định, ngược lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Triệu Thiên Hồng đi rồi, Lâm Hàn có chút cao thâm nhìn Lâm Ôn nói:
- Nghe hiểu hắn nói gì chứ?
Lâm Ôn vẫn trầm ngâm một lúc, sau đó mới gật đầu tán thành:
- Không sai! Ngay từ đầu em cũng đã có ý tưởng này, không ngờ Triệu quốc chủ cũng có thể ngay lập tức nghĩ đến!
- Ồ! Vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?
Lâm Hàn ra vẻ hứng thú hỏi, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn đang tràn ngập sương mù! Bày mưu đặt kế đánh trận các thứ, Lâm Hàn một chữ bẻ đôi cũng không biết a!
Hiện tại hắn chỉ ra vẻ cao thâm kiếm chút mặt mũi mà thôi!
Lâm Ôn không nói, chỉ lặng yên tới trước sa bàn ma pháp, quan sát thật kỹ tình hình địa vực hơn một ngàn dặm xung quanh Dạ quốc.
Suy nghĩ thật kỹ, hắn mới bắt đầu diễn giải:
- Vây Ngụy cứu Triệu, đơn giản là chỉ tấn công vào điểm yếu của kẻ địch, khiến kẻ địch buộc phải lui lại thủ, không thể tấn công chúng ta. Em đã quan sát rất kỹ, ba lãnh địa đang dùng thế chân vạc tấn công Dạ quốc là Bạch Vũ Thành, Địa Hải quốc và Thanh Tuyền Thánh Địa.
Ba nơi này mạnh nhất là Thanh Tuyền Thánh Địa, trong tông môn có hai vị lão tổ Võ Thánh, một trong hai người còn là Đan sư, được xưng Đan thánh Thanh U Tử, nhờ có hắn mà thực lực toàn thánh địa đều rất cao, cả Thánh Địa đều cực kỳ đoàn kết, hiển nhiên quân đội của chúng ta không đủ sức công phá, lúc đó mặc cho anh và em có mạnh hơn hai lão tổ kia cũng vô dụng.
Lâm Hàn gật đầu đồng ý, không thể phá được tầng phòng ngự bên ngoài, hiển nhiên hai lão tổ kia cũng sẽ không ra mặt, Lâm Hàn cũng không thể động thủ, hiển nhiên là rất khó chơi.
- Còn lại Bạch Vũ Thành và Địa Hải quốc đều chỉ là thế lực nhỏ, hai nơi đều không tồn tại cường giả Thánh giai, thực lực đều sàn sàn như nhau. Chúng ta hiện tại chia quân ra làm hai, anh và em mỗi người cầm một nhánh vạn quân tiến về Bạch Vũ Thành và Địa Hải quốc, bày ra tư thế muốn tấn công, không quên bày ra uy áp cấp Thánh để uy hiếp, chắc chắn bọn họ sẽ rút quân về không chiến, còn lại Thanh Tuyền Thánh Địa một mình, lúc đó dù cho bọn họ có xua quân tấn công lên phía Bắc, chúng ta cũng kịp trở về toàn diện ứng đối.
Lâm Ôn một hơi nói xong kế hoạch của mình, khiến Lâm Hàn không ngừng gật gù, không quên khắc ghi vào trong đầu tiến hành thôi diễn.
Kế hoạch này quả nhiên rất hay, cường giả Thánh giai mặc dù không thể trực tiếp tham chiến tàn sát quân đội đối phương, nhưng lại có thể thả ra uy áp, đạo cảnh, và lĩnh vực, tăng cường cho quân đội mình, suy yếu sinh lực địch. Một Thánh giai, mặc dù không được phép lấy lực tàn sát toàn bộ quân địch, nhưng vẫn có thể khiến thế trận chênh lệch cực lớn, không ai có thể coi thường.
Mặc cho quân đội này chỉ có một vạn người, không đủ uy hiếp, nhưng chỉ cần Thánh giai còn tại đó, chắc chắn Bạch Vũ Thành và Địa Hải quốc sẽ phải rút quân về phòng thủ nghiêm ngặt.
Quân địch rút về, đồng thời cũng sẽ kiêng kỵ hai anh em Lâm Hàn, không dám tiếp tục mạo phạm. Quân mình được bảo toàn, hiển nhiên là kế sách vẹn toàn nhất.
Lâm Hàn không ngừng thôi diễn, một lúc sau, hắn chợt ung dung nở nụ cười:
- Kế hoạch rất hay! Nhưng như vậy mới chỉ khiến cho hai còn tôm nhỏ kia kiêng kỵ, chưa đạt tới mức độ uy hiếp mà chúng ta cần! Hơn nữa, anh cũng cần biểu diễn một chút năng lực của Ninja cho người nào đó xem! Có lẽ chính ngay cả cậu cũng không biết Ninja có thể làm được những gì! Vậy thì để trận này chứng minh cho thế nhân thấy, Ninja trên chiến trường là cảnh tượng thế nào đi!
Một nụ cười hết sức tự tin, khiến trong lòng Lâm Ôn không ngừng máy động. Hắn biết Lâm Hàn rất mạnh, nhưng Lâm Hàn hiển nhiên không thể động thủ trực tiếp, người ra tay chắc chắn chỉ có ba đứa học trò kia!
Bọn chúng đều mới chỉ tấn cấp Trung Nhẫn, so ra thực lực cũng chỉ ngang ngửa Đại Võ Sư, có lẽ Băng nhi lợi hại nhất, có thể một mình đánh bại Võ Tông, thực lực như vậy, đưa ra chiến trường dù rất hữu dụng, nhưng hiển nhiên so với mấy vạn người thì cũng chưa thấm vào đâu.
Chẳng lẽ, năng lực của Ninja lại có thể khiến một trận chiến thay đổi hoàn toàn thế cuộc sao?
Lâm Ôn tin tưởng anh trai mình không chút nghi ngờ. Thoáng chốc, tâm tình của hắn trở nên có chút chờ mong. Hắn cũng muốn nhìn xem, Ninja ở trên chiến trường sẽ đưa lại tác dụng như thế nào.
Nếu thực sự lợi hại như Lâm Hàn nói, vậy thì sau này Lâm Ôn chắc chắn sẽ có thêm một nguồn trợ lực trong việc dẹp yên vùng tây nam, thu phục Hải man.
Lâm Ôn còn không biết, trận đánh này đã đi vào lịch sử của Đế quốc! Trở thành trận chiến đầu tiên có sự tham gia của Ninja, cũng là dấu mốc mở màn cho sự sáng chói của chức nghiệp này trong lịch sử Đế quốc.