Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 334: Thợ săn đến Hiện ra




- Ngươi tỉnh rồi?

Lạc Thanh Phong lơ mơ tỉnh dậy, bên tai vang lên âm thanh ồm ồm nhưng có phần non nớt như bé trai mới vỡ giọng. Trong tiếng nói không có mấy quan tâm, chỉ có sự đề phòng sâu sắc.

Lắc lắc cái đầu cho đỡ choáng váng, ký ức cuối cùng mà Lạc Thanh Phong nhớ được, đó là một bé gái đột nhiên đi nhầm vào nơi mình phục kích Huyết Nhận Hùng. Vốn định lợi dụng trời mưa che giấu âm thanh và khí tức, mượn sức gió tăng nhanh tốc độ, đột kích nó một đòn trở tay không kịp, nào ngờ cuối cùng đều đổ sông đổ biển, đã vậy trong lúc cuống lên lại lao ra cứu cô bé kia một mạng, bản thân mình lại trúng một chưởng của gấu lớn, đến bây giờ vẫn còn đau.

Ngoài trời vẫn mưa lớn tầm tã, sấm chớp không ngừng. Đã qua bốn năm giờ rồi, mà trận mưa này vẫn lớn như vậy, không biết đã tích tụ bao lâu? Còn may, vùng đầm lầy Tử Đàn này cũng khá thấp, xung quanh có vô số cây đại thụ khác che chắn, giống cây Tử Đàn này cũng không cao cho lắm, vì vậy đám Hận Kiếm mới an tâm ở lại, nếu không… sấm sét trên trời đúng là đủ dọa bọn chúng tránh xa các thân cây a!

Vươn vươn vai, cảm thụ trên người vẫn còn đau nhức, nhưng máu đã ngừng chảy, Lạc Thanh Phong cũng cười cười nhìn đám nhóc trước mặt. Xem ra mình cũng không có cứu lầm người, đám nhóc này vẫn còn rất ngây ngô, không đến mức vô tâm, thậm chí tàn độc như cái giang hồ ngoài kia.

Nghĩ cũng đúng, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc khảo nghiệm, một đám học sinh vỡ lòng còn ngây ngô trong sáng, hành xử như vậy cũng là bình thường.

- Cảm ơn mấy nhóc!

Lạc Thanh Phong cười rất thân thiện, nhưng không làm giảm sự đề phòng của Hận Kiếm chút nào.

- Ngươi là “thợ săn”?

Hận Kiếm đề phòng hỏi.

- Đúng vậy!

Lạc Thanh Phong thản nhiên đáp.

Sắc mặt của Hận Kiếm càng đề phòng hơn:

- Cảm ơn ngươi đã cứu Ái Tâm, nhưng chúng ta cũng đã cứu ngươi, hai bên không ai nợ ai. Nếu không còn gì đáng ngại, mời ngươi đi đi cho!

- Ồ!

Lạc Thanh Phong lơ đễnh liếc mắt nhìn quanh, hắn chợt kinh ngạc ồ lên một tiếng, sắc mặt chợt trở nên có chút quái dị.

Hắn, và cả đám nhóc này, vậy mà đang ở giữa đầm lầy? Đây là đầm lầy Tử Đàn, hắn biết, chỗ này không có vật gì có thể nổi được, bọn nhóc này làm cách nào ra giữa đầm lầy này? Khinh công? Hay là pháp bảo biết bay nào đó?

Càng bất ngờ hơn, khi con Huyết Nhận Hùng mà hắn phí hết tâm tư bố cục, dụ nó vào bẫy, mục tiêu chỉ là diệt nó một cách nhanh gọn nhất, tránh chiến đấu nhiều làm tổn thương đến thứ hắn cần. Ấy vậy mà bây giờ nó đã chết đến không thể chết hơn, ủ rũ nằm bên bờ đầm lầy, hơn nữa, nhìn trên người không có một chút sứt sẹo nào, là một xác ma thú cực kỳ hoàn chỉnh.

- Là các ngươi giết nó?

Lạc Thanh Phong kinh ngạc chỉ chỉ vào con gấu bên bờ.

Hận Kiếm nhướng mày, không muốn dài dòng với người này! Lạc Thanh Phong cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, cả về phương diện thực lực lẫn phong thái! Hận Kiếm cũng không vì đối phương bị Huyết Nhận Hùng một kích đả thương mà thấy coi thường, lúc đó đối phương đang gấp gáp cứu Ái Tâm, hoặc vì lý do gì khác nên mới lật thuyền trong mương mà thôi!

Hận Kiếm tin rằng, tên trước mắt này có thể dễ dàng một mình tiêu diệt Huyết Nhận Hùng cấp bốn kia, thực lực của hắn, có thể đã đạt đến Pháp Tông! Hơn nữa còn không phải là Pháp Tông bình thường, chắc hẳn đã là Pháp Tông cấp bảy cấp tám, cực kỳ lợi hại.

Hận Kiếm không đáp, Natsume thay hắn tiếp lời:

- Đúng vậy!

Thần thái cũng có chút kiêng kỵ.

- Thôi nào mấy nhóc! Cũng không cần phải đề phòng như vậy! Ta là người tốt a!

Lạc Thanh Phong rất vô tội nhún vai.

Người tốt? Có quỷ mới tin! Nhìn cái bộ dạng tí tửng của ngươi, người tốt mới là lạ!

Natsume cho chút khinh thường nhìn bộ dạng xí xớn giống hệt ông thầy bất lương nhà mình của Lạc Thanh Phong.

Suỵt!

Natsume còn định nói cái gì, nhưng Lạc Thanh Phong đột nhiên biến sắc, ra hiệu nàng trật tự. Hận Kiếm càng trực tiếp hơn, thoáng chốc lấy tay bưng kín miệng nàng lại.

Thấy động thái của hai người, bốn chị em họ Liễu thoáng chốc cũng ngưng thở. Bởi phản ứng ngưng trọng của Hận Kiếm, giống như hắn đã phát hiện ra cái gì đó.

Loạt xoạt!

Quả nhiên…

Trời bắt đầu ngớt mưa, đám săn mồi kia bắt đầu hoạt động trở lại rồi, hơn nữa bắt đầu đi sâu vào trong, truy tìm những con mồi khó nhằn đang ẩn núp sâu trong rừng rậm.

Giống như đội ngũ của Hận Kiếm hiện tại!

Qua nửa phút, tiếng bước chân đạp lên lá khô bắt đầu truyền tới. Không phải chỉ một người, mà là một đám người. Bước chân của đám người này đều cực kỳ trầm ổn có lực, cũng không có ý định che giấu hành tung.

Đây là một đội thợ săn.

Một người cầm đầu tu vi Võ Tông cấp bốn! Còn thêm ba đại võ sư tùy tùng! Là một đội thợ săn cực kỳ có thực lực khi đặt trong cuộc khảo nghiệm này, đủ để đi ngang sàn đấu!

Lạc Thanh Phong nhanh chóng đưa ra phán đoán!

Nếu là bình thường, một mình hắn có thể dẹp yên đám thợ săn này, kiếm thêm chút điểm thành tích, nhưng hiện tại hắn đang bị thương, tinh thần cũng mệt rã rời sau khi tỉnh dậy, đấu với đám thợ săn này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Bị đánh, bị loại, hắn không sợ. Dù sao cũng chỉ là một cuộc khảo nghiệm, dù thất bại cũng không nghiêm trọng đến đâu. Chỉ là vài món bảo bối rất quan trọng hắn khổ tâm tìm kiếm mấy ngày nay vẫn đang cầm trên người, nếu không may bị đám này cướp đi, chắc hắn khóc mất! Lão già ở nhà chắc chắn sẽ lại được dịp chửi điên cuồng, khiến hắn không ngóc đầu lên được.

Quyết định thật nhanh, Lạc Thanh Phong chợt lấy trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Liễu Ái Tâm nói:

- Tiểu muội, trước hết cầm giúp ta thứ này, lát nữa ta đánh lạc hướng bọn chúng, các ngươi nhanh chân chạy. Sau đó ta sẽ đi tìm muội xin lại nó.

Lạc Thanh Phong không mấy khó khăn tìm ra Liễu Ái Tâm trong bốn bé gái giống như đúc kia, bởi quần áo của họ về cơ bản là khác nhau, Liễu Ái Tâm mặc một thân áo đỏ, rất là nổi bật!

Nói xong, không chờ đám nhóc nói gì, Lạc Thanh Phong giống như một ngọn gió lao ra ngoài. Nếu phải lựa chọn giữa tin tưởng bọn nhóc đã từng cứu mình này, với đám thợ săn sẵn sàng đánh người đoạt bảo kia, Lạc Thanh Phong không chút do dự chọn điều trước.

Đặc biệt là Liễu Ái Tâm, cô bé vẫn nhìn hắn rất là quan tâm, khiến Lạc Thanh Phong dù không mấy tin tưởng mấy người còn lại, nhưng lại tin tưởng nàng rất nhiều.

- Cái gì thế này? Huyết Nhận Hùng? Hơn nữa còn bị giết chết hoàn mỹ đến vậy? Ngoài lông trên lưng hơi cháy một chút thì vết thương nào cũng không có? Chà chà… lần này kiếm bộn rồi!

Trong bốn người, một tên đại võ sư la lên thất thanh sau khi thấy Huyết Nhận Hùng nằm bên bờ. Hắn nhanh chóng rút ra một thanh đoản đao, thuần thục rạch lên đầu Huyết Nhận Hùng, móc ra một viên tinh thạch màu thúy lục lớn cỡ hai ngón tay, chính là bổn mạng tinh thạch của Huyết Nhận Hùng.

- Dừng lại! Các ngươi có biết mình đang lấy đồ của ai không hả?

Lạc Thanh Phong đột ngột xuất hiện, tức giận quát một tiếng, khiến tên đại võ sư kia giật nảy mình, suýt nữa đánh rơi viên tinh thạch cấp bốn quý giá.

- Ngươi là ai?

Tên cầm đầu là một thanh niên khá lực lưỡng, hai cánh tay để trần có xăm thanh long bạch hổ, tướng mạo khá tốt, nhưng có mấy phần dữ dằn. Hắn lạnh mắt đánh giá Lạc Thanh Phong nói:

- Quy củ chắc ngươi cũng hiểu! Mau để lại đồ vật, sau đó rời đi! Bọn ta có thể không tính toán cho sự lỗ mãng vừa rồi của ngươi!

- Ngươi cho rằng các ngươi ăn chắc ta rồi?

Lạc Thanh Phong có mấy phần trào phúng hỏi lại.

- Không còn gì để nói! Các anh em, lên!

Tên cầm đầu cũng cực kỳ dứt khoát! Nơi đây đang là trong rừng, luật rừng vốn dĩ chỉ đơn giản như vậy!

Ba tên thoáng chốc xông lên, xếp thành trận hình tam giác bao vây Lạc Thanh Phong lại, cực kỳ ăn ý. Tên đằng sau tiếp tục rạch da Huyết Nhận Hùng, muốn thu lại bộ da rắn chắc này, đây cũng là một chiến lợi phẩm không tồi.

Lạc Thanh Phong có chút ngưng trọng nhìn tình huống! Hiện tại hắn đang rất mệt mỏi, miễn cưỡng lắm có thể phát ra được một ma pháp cấp Hoàng, đủ để đánh lui cả ba tên này một lần. Còn ma pháp cấp Huyền… thôi quên đi!

Hắn vốn dĩ ngay từ đầu đã mang tâm lý chịu đòn. Chỉ mong đám nhóc kia có thể chạy nhanh một chút, mang bảo bối của mình chạy đi, vậy là đủ rồi!

Đúng lúc này!

Thổ Độn – Thuật tâm trung trảm thủ!

Tên đứng sau đang định thu lại tấm da của Huyết Nhận Hùng, đột nhiên hắn cảm thấy dưới hai chân bị cái gì tóm lấy. Hắn còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị kéo xuống dưới đất, thụt đến tận đầu gối. Lúc phản ứng lại, hắn chợt dồn khí xuống chân, một chân đạp mạnh một chân co lên, mặc dù khiến bản thân trở thành trạng thái chân thấp chân cao, nhưng cũng thành công khiến đôi tay kia buông lỏng ra.

Dưới lòng đất, Liễu Ái Mộng xoa xoa cổ tay có chút tê dại của mình, quả nhiên, đại võ sư không phải trò đùa, lực đạo lớn như vậy, nếu nàng không buông kịp, có lẽ còn bị trật khớp vai nữa kìa.

Yaaaaa…

Một tiếng thét lớn, Hận Kiếm lao lên như một cơn gió, kiếm trong tay đã thu sâu bên eo trái, bất thình lình chém ra với tốc độ cực cao.

Đối phương gặp nguy nhưng không loạn. Đại võ sư sở dĩ được mệnh danh, là vì võ giả ở cảnh giới này có thể nhìn ra được khuyết điểm trong chiêu thức của người khác, từ đó chỉ điểm cho họ, trở thành “sư” người. Ở nơi khác, đại võ sư đã có thể trở thành thầy giáo, đăng đàn khai giảng, thậm chí mở võ quán được rồi.

Trong mắt người này, chiêu thức của Hận Kiếm dù nhanh, nhưng cũng có khuyết điểm chí mạng, đó là quá quyết tuyệt! Nếu có thể trảm sát kẻ địch ngay tức khắc thì cũng thôi, nhưng nếu gặp người mạnh hơn, chống đỡ hoặc né tránh được, vậy thì…

Hiển nhiên, đại võ sư không sợ kiếm thế của Hận Kiếm.

Nói đến tấn công, hắn không giỏi, nhưng nói về phòng ngự, vậy thì kể cả đội trưởng Võ Tông kia cũng không bằng hắn!

Beng!

Âm thanh vũ khí va chạm vang lên giòn giã, một luồng cự lực phản chấn lên cánh tay, khiến Hận Kiếm có cảm giác như va phải vách núi. Đối phương đứng đó, vững như bàn thạch, bàn tay thô to mặc một lớp giáp sắt đen kịt, chặn đứng kiếm của hắn dễ như trò trẻ con, cơ bắp trên người đối phương nổi lên cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết đây là một tên có khí lực cực mạnh.

Chưa chờ Hận Kiếm phản ứng, một quyền chờ sẵn từ trước đã lao tới, tiếp xúc thân mật với sống mũi của hắn, muốn một chiêu miểu sát, đánh gục Hận Kiếm.

Bùm!

Hận Kiếm đột ngột tan biến, chỉ còn lại một đám khói mù, chỉ là một phân thân cực kỳ đơn giản!

Vút vút vút…

Thủy Độn - Thiết thủy tiễn!

Phong Độn – Lăng Phong Đạn!

Phía sau làn khói, những âm thanh xé gió vang lên một cách dày đặc, đại võ sư có chút nhíu mày, nhìn từng luồng mũi tên nước cùng đạn gió, hòa lẫn với đám shuriken quỷ quyệt đang tuôn như mưa về phía hắn.

Mặc dù hắn luyện ngạnh công, nhưng trình độ còn chưa đâu vào đâu, sẽ có chỗ phòng ngự rất mạnh, nhưng càng có nhiều chỗ không chịu nổi dằn vặt, đối mặt với một trận mưa công kích như vậy… Tên này thoáng chốc hơi nhíu mày lại.

Hơn nữa hai chân còn bị giam trong đất, không thể né tránh, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể liên tục khua lên hai bàn tay, hoặc đánh bay, hoặc đánh bật công kích của đám trẻ nít kia.

Còn may, đám nhóc này trình độ cũng chẳng ra sao, mang tiếng là mưa công kích nhưng cũng chỉ có một thành nhằm trúng hắn, còn lại đều bay qua bên cạnh hoặc qua đầu, hoàn toàn trật lất.

Pùm!

Không đúng!

Một tiếng vang nhẹ phía sau khiến hắn đột nhiên giật mình. Đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn, một đôi tay trắng ngần tóm lấy cái bọc sau lưng hắn, nhanh như con sóc xoay người bỏ chạy!

Thuật biến thân!

Đám đằng trước cũng cười đắc ý một tiếng, thoáng chốc phân ra chạy tứ tán, chỉ trong tích tắc đã chỉ còn cái bóng sót lại.

Lúc này, đội trưởng cũng tỉnh lại sau cơn sửng sốt, đột ngột quát lớn:

- Còn chờ cái gì? Mau đuổi theo bọn chúng! Đó là bảo bối chúng ta gian khổ đánh xuống mấy ngày nay a!

Mấy tên đồng bọn cũng sửng sốt, tên bị chôn chân dưới đất cũng chật vật thoát vây, cả đám chia ra bốn hướng truy đuổi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Đến lúc này, Lạc Thanh Phong cũng chợt thở ra một hơi, nhẹ nhõm, bớt bị ăn đòn, ai mà không nguyện ý?

Hắn không để ý rằng, mặt đất sau lưng mình đang dần dần trồi lên, sáu cái đầu nhỏ bất an ngó dáo dác, giống như kẻ trộm sợ bị người phát hiện, thập phần buồn cười.