Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 333: Nguy hiểm




Một đêm trôi qua trong yên ắng, không có gì bất thường ngoài việc Hận Kiếm nửa đêm ngáy quá lớn, bị phạt phải thức trông chừng cho năm đại tiểu thư kia. Đã vậy còn bị cô nàng Natsume ác ý đặt cho biệt danh “thần sấm”, khiến thằng bé cả đêm vừa ngồi trông vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nương xấu bụng kia vừa cười vừa ngọt ngào ngủ.

Sang đến ngày hôm sau, và cả hôm sau nữa, tình huống cũng không khác biệt nhiều, mặc cho vùng rừng bên ngoài chém giết kịch liệt đến mấy, đám học trò nhỏ của Lâm Hàn vẫn lặng lẽ sinh hoạt trong phần thân cây chật chội này, ngày tình tĩnh tâm ngưng luyện chakra, đêm lại ngủ ngon lành. Đói đã có thịt hươu sấy khô, mặc dù không ngon lành gì, nhưng chống đói không thành vấn đề.

Có lẽ, lý do duy nhất để họ chạy ra ngoài chỗ trú chỉ là… nhu cầu vệ sinh mà thôi!

Hiện giờ đã là giữa trưa ngày thứ tư, tình huống cũng không có quá nhiều khác biệt, khung cảnh xung quanh vẫn yên ắng như vậy, không một bóng người, cũng không có dã thú, bởi vùng đầm lầy này có thể giết chết mọi sinh vật dám tới gần nó.

Sau khi đã ăn xong bữa trưa bằng thịt hươu, Liễu Ái Tâm chợt cảm thấy có chút nặng người, nàng hơi đỏ mặt thông báo với đồng bạn một tiếng, sau đó nhanh chân bước ra ngoài, thoáng chốc đã biến mất sau bụi cây bên bờ đầm lầy.

Hận Kiếm lúc nghe nàng nói muốn ra ngoài cũng không ngăn cản, chỉ nhắc nhở một tiếng:

- Đi sớm về sớm, trời sắp mưa lớn rồi!

Đúng như Hận Kiếm nói, bầu trời trong rừng vốn đã tối, nay càng thêm đen đặc giữa cái buổi ban trưa, không khí trở nên ẩm thấp mà âm lãnh, khiến người ta bất giác cũng phải rùng mình một cái.

Lúc đó Liễu Ái Tâm đang đau bụng, cũng không biết có nghe rõ hay không, chỉ thấy tốc độ rời khỏi của nàng chỉ tăng chứ không giảm chút nào.

Ra vị trí cách đầm lầy chừng năm mươi mét, Liễu Ái Tâm cuối cùng cũng coi như thỏa tâm nguyện. Một phen cuồng xả lũ xong, nàng nhanh chóng chấn chỉnh y phục, định bụng nhanh chân trở về.

Ầm!

Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên bên tai, Liễu Ái Tâm không tự chủ được giật mình liếc lên bầu trời một cái.

Trong tầm mắt của nàng, một ánh chớp to như đại mãng xà cắt ngang bầu trời mà qua, soi rõ thiên địa này trong phút chốc, trong tầm mắt, một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm nàng từ phía trên ngọn cây, là người? Hay là sinh vật nguy hiểm nào khác? Liễu Ái Tâm không nhìn rõ, nàng kinh sợ hét lên một tiếng, không quên xoay người bỏ chạy, muốn tìm về với đồng đội của mình.

Oành!

Lúc này, âm thanh của lôi xà mới chậm chạp truyền đến, khiến rừng rậm lại một lần nữa chìm trong tiếng gầm của thiên nhiên. Và cũng âm thanh kinh thiên động địa này đã vô tình nhấn chìm tiếng hét thất thanh của Liễu Ái Tâm, khiến không ai có thể nghe thấy.

Không, chính xác là vẫn có một người có thể nghe được!

Hận Kiếm là trời sinh thuộc tính lôi, từ nhỏ đã có một cảm giác rất kỳ diệu với lôi điện, thậm chí hắn còn có thói quen tắm mưa, để có thể chiêm ngưỡng uy thế của lôi đình nhiều hơn. Cũng vì thế, tiếng sấm là một thứ không thể quen thuộc hơn với Hận Kiếm. Vừa rồi, hắn vẫn theo thói quen lắng nghe rất kỹ tiếng sấm rền khổng lồ hiếm có kia, hắn có thể nghe ra được một chút âm thanh khác biệt bên trong đó!

Ngẫm nghĩ một chút, Hận Kiếm không nói một lời, thoáng chốc đứng thẳng người, phóng đi như bay, Natsume cũng nhận ra tình huống không đúng, nhanh chóng đuổi theo, không quên dò hỏi:

- Có chuyện?

- Có chuyện!

Hận Kiếm chỉ ngắn gọn đáp một câu, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tìm kiếm thân ảnh của Liễu Ái Tâm!

Grao grao…

Một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên trong cơn cuồng phong, bước tiến của Hận Kiếm càng thêm nhanh chóng, chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy được hoàn cảnh phía trước.

Một bóng hình cao lớn và đồ sộ, giống như một ngọn núi nhỏ đang điên cuồng gào thét, một đôi mắt đã đỏ ngầu lên, tràn ngập vẻ điên cuồng. Cùng với đó là một bóng người bay ngược về phía sau, chẳng mấy chốc đã lăn lông lốc tới chân bọn họ, trên người tràn ngập máu tươi.

Hận Kiếm thoáng giật mình kinh hãi, nhưng nhìn kỹ lại, hắn lại thở phào một tiếng, bởi đây không phải Liễu Ái Tâm, mà là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, tóc màu xanh lục, mặc ma pháp bào thanh sắc, là một ma pháp sư hệ phong!

Grao…

Bóng hình đồ sộ kia, một con gấu khổng lồ với bộ lông màu nâu xám, nó lại một lần nữa gầm lên giận dữ. Phía trước nó, một thân hình nhỏ xinh đang chật vật bò lên, cuống cuồng bỏ chạy. Tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc là có thể tránh khỏi tầm công kích của con gấu.

- Không được! Mau nằm xuống!

Nhưng, Natsume vừa hớt hải chạy tới lại hét lên kinh sợ, đồng thời hai tay không ngừng kết ấn.

Phong Độn – Thuật Phong Đao!

Là một nhẫn thuật cấp D, ngưng tụ chakra thành hình đao gió và phóng xuất, tốc độ rất nhanh và hao tổn ít chakra, là một trong những tuyệt chiêu phòng thân mà Lâm Hàn dạy cho Natsume.

Phập phập phập…

Ba tiếng cắt xé vang lên, phong đao hoàn mỹ công kích vào tay phải của gấu lớn, nhưng không hề có máu tươi tuôn ra, Hận Kiếm thoáng chốc cũng trợn to mắt, hắn không ngờ phòng ngự của con gấu này cường hãn đến vậy.

- Còn chờ cái gì? Chạy mau!

Natsume gấp gáp hét lớn một tiếng, Liễu Ái Tâm lúc này mới giật mình tỉnh hồn, lại một lần nữa cuống cuồng chạy gấp!

Hận Kiếm cũng trợn tròn mắt, hắn không ngờ con gấu này lại có lực phòng ngự cường hãn đến vậy, hơn nữa, nhìn cái tay gấu to như quạt hương bồ kia, chắc chắn lực công kích cũng không tầm thường, trúng phải có khi chết người cũng không chừng.

Hơn nữa, tốc độ của nó còn rất nhanh, chẳng mấy nữa sẽ đuổi kịp Liễu Ái Tâm. Hận Kiếm nghiến răng một cái, bí ẩn ra hiệu cho Natsume, bản thân lại phóng về phía trước, nghênh đón bước tiến của con gấu.

- Cẩn thận! Đây là Huyết Nhận Hùng! Móng vuốt của nó có thể phóng ra khí nhận công kích, đừng có đối đầu với hướng tát của nó!

Natsume một bên hét lớn cảnh báo cho Hận Kiếm, một bên đón lấy Liễu Ái Tâm, kéo nàng lui về phía sau.

- Chờ đã! Cứu cả người này nữa! Vừa nãy nếu không phải hắn giúp đỡ, chắc mình đã…

Liễu Ái Tâm có chút không chắc, rụt rè nhìn đồng bạn của mình.

Thấy cả đám vẫn còn đứng im nhìn mình, Natsume cuống quýt hô lên:

- Còn chờ cái gì? Mỗi người một tay nâng hắn về phía sau! Lui về phía Đầm lầy, nhanh lên!

Bốn chị em nhà kia thấy vậy mới reo lên một tiếng, ba chân bốn cẳng đỡ lấy tứ chi tên ma pháp sư, nhanh chóng chạy vội.

Về phía Hận Kiếm, sau khi nghe lời cảnh báo của Natsume, hắn cực kỳ sáng suốt lựa chọn cúi thấp người, không những né qua móng vuốt của gấu lớn, mà còn tránh được khí nhận sắc bén mà nó phóng ra, đồng thời thân thể cũng theo đó trôi tuột qua háng con gấu, mò về phía sau lưng nó.

Pẹp!

Một cái tay nhanh chóng ấn lên, một tấm bùa nổ đã bám vào lưng con gấu, nhưng không có dấu hiệu gì là chuẩn bị phát nổ.

Đây là phong cách chiến đấu mà Hận Kiếm học từ Lâm Hàn, mỗi lần tiếp xúc, dù không công kích được, hoặc công kích quá yếu thì cũng phải để lại cái gì đó lên người đối phương, một cách thật lặng lẽ! Lâm Hàn có thể dùng thuật phong ấn, dùng nhu quyền điểm huyệt hoặc kích phá nội tạng đối phương, hoặc đơn giản là để lại thuật thức phi lôi thần, nhưng Hận Kiếm không biết mấy thứ đó, hắn chỉ có thể sử dụng duy nhất bùa nổ mà thôi!

Nhưng như vậy là đủ rồi!

Ống tay áo trái trượt xuống, một thanh đoản kiếm có hình dạng katana đã xuất hiện trong tay, Hận Kiếm nắm chặt, thân hơi trùng xuống, một kiếm đâm ra, nhằm thẳng tới cửa hậu của con gấu, cũng là vị trí yếu ớt nhất trên người nó.

Bí kỹ… Thiên niên sát!

Mặc dù hơi hèn mọn một chút, nhưng đích xác bí kỹ kia là thích hợp nhất để đối mặt với những loại sinh vật có da dày thịt béo thế này! Hận Kiếm đã nhìn thấy phong đao của Natsume vô lực thế nào, hắn cũng không tự tin rằng kiếm pháp bập bẹ của mình có thể hơn được!

Nhưng rất tiếc, tính toán rất hay, nhưng con gấu này cũng không phải dạng vừa.

Bản năng thấy nguy hiểm, con gấu cũng rõ ràng điểm yếu trên người mình ở đâu! Nó thoáng chốc đã làm ra ứng đối.

Một mùi hương… không mấy dễ chịu xộc thẳng lên não, Hận Kiếm cảm thấy như mình muốn ngất xỉu rồi! Con gấu chết tiệt này, vậy mà lại dùng đại bác thần công… Mẹ kiếp! Cái tiếng vang to như sấm cộng với mùi hương mãnh liệt này, Hận Kiếm chịu không nổi, cuống quýt lui về phía sau.

Oành!

Ngay khi Hận Kiếm vừa rời đi, một cái hùng chưởng đã tát mạnh vào vị trí của hắn, khiến mặt đất nứt toác, xới lên từng đợt bụi mù. Hiển nhiên, con gấu này chỉ dùng đại bác hơi để “gây tê”, một tát kia mới là đòn sát thủ.

Thấy mình đã công kích bất thành! Hận Kiếm nhanh chóng chuyển sang phương án đã chuẩn bị từ đầu! Đạp lên một cành cây, hắn như một cây thương chạy dọc lên tận ngọn, trong tay xuất hiện hàng loạt shuriken, phô thiên cái địa bắn về phía gấu lớn.

Keng keng keng…

Shuriken cũng vô lực chạm vào lớp da của con gấu, phát ra những tiếng leng keng như kim loại, chẳng thể nào tổn thương đến nó. Chỉ là khiến nó càng thêm bạo nộ mà thôi!

Vụt!

Hận Kiếm nhanh chóng đạp lên ngọn cây, di chuyển sang một ngọn cây khác.

Oành… rắc rắc…

Một cái tát đầy hung mãnh, thân cây thoáng chốc gãy vỡ, đau khổ đổ xuống, hiển nhiên, con gấu này định dùng phương pháp hung lệ nhất lôi Hận Kiếm xuống mặt đất.

Vút vút vút…

Hận Kiếm liên tục di chuyển trên những ngọn cây, vừa không ngừng ném shuriken khiêu khích con gấu. Quả nhiên, gấu lớn càng thêm điên cuồng truy đuổi, thề không giết chết đối thủ không bỏ qua.

Chẳng mấy chốc, một người một gấu đã di chuyển đến bên bờ đầm lầy, lúc này, ngoài mấy cây đàn hương thưa thớt ở giữa đầm, hoàn toàn không còn cây nào khác gần hơn để di chuyển. Hận Kiếm cười gằn một tiếng, vờ như mình không thể di chuyển đến ngọn cây xa hơn, thoáng chốc đáp xuống mặt đất.

Grao…

Con gấu thấy vậy càng thêm tăng tốc độ, đôi mắt đỏ ngòm đầy hung tính nhìn chằm chằm vào con mồi phía trước.

Là lúc này!

Natsume đột nhiên hét lớn một tiếng, bốn chị em họ Liễu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ bao giờ, ấn tay cũng đã kết xong, bốn đôi tay nhỏ đập mạnh xuống đất, hất lên vài đám bụi mù nhỏ.

Thổ Độn – Toan Nê Chiểu Trạch!

Là một trong số hiếm nhẫn thuật cấp C mà bốn chị em được truyền thụ, là do Lan Hồng Tuệ dạy cho! Đây là nhẫn thuật bản rút gọn của Thổ Độn – Hoàng Tuyền Chiểu! Nhẫn thuật cấp A mà Jiraiya từng dùng nhấn chìm mãng xà khổng lồ do Orochimaru thông linh!

Tuy chỉ là cấp C, nhưng bốn chị em họ Liễu vẫn phải cùng hợp lực mới có thể sử dụng, hơn nữa chỉ tạo ra một đầm lầy rộng chừng hai mét mà thôi!

Tuy thế, nhưng đừng quên đây là nơi nào!

Là Đầm lầy tử đàn a! Môi trường nơi này không những khiến nhẫn thuật của bốn chị em thuật lợi sử dụng hơn, mà họ còn có thể mượn vật chất trong đầm lầy Tử Đàn để hình thành đầm lầy của mình!

Con gấu vốn dĩ nhìn thấy phía trước là cái đầm lầy ác mộng kia, con mồi không thể tiến tiếp, nên mới thoáng tăng nhanh tốc độ, nào ngờ, dưới chân nó lúc này chợt mềm nhũn, một bước hụt vào khoảng không, khiến nó trở nên kinh sợ!

Nhưng con gấu này cũng có bản năng cực tốt! Chân sau vẫn còn có điểm tựa, nó nhanh chóng mượn lực, bật cao người lên, muốn nhảy qua đầm lầy nhỏ này, thoát khỏi nguy cơ!

Nhưng rất tiếc cho nó!

Nổ! – Hận Kiếm cười gằn một tiếng, trong miệng thốt ra một lời như vậy

Thân ở trên không! Gấu lớn đột nhiên thấy lưng bỏng rát, một lực xung kích theo đó mà sinh, khiến thân thể trên không của nó đột ngột đổi hướng, rơi thẳng xuống đầm lầy bên dưới, hơn nữa còn là tư thế cắm đầu xuống trước. 

Một mùi hương hôi hám theo đó tràn vào đại não, khiến gấu lớn thoáng chốc muốn hôn mê bất tỉnh, thân hình to lớn dần dần ngừng giãy dụa, cuối cùng chìm nghỉm vào đầm lầy kia…

Ở phía xa, Natsume thở phào một hơi, bốn chị em họ Liễu càng khoa trương hơn, thoáng chốc đặt mông ngồi xuống đất! Đồng thời trong lòng không ngừng hiện ra dấu chấm hỏi, tại sao ở khu vực này lại có thể xuất hiện một con ma thú như vậy? Ít nhất cũng phải là ma thú cấp bốn! Chẳng phải cuộc thi này thường chỉ xuất hiện ma thú cấp hai, thỉnh thoảng mới thấy ma thú cấp ba sao?