Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 331: Đại truy sát




Một tuần sau!

Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong năm đối với đám trẻ học lớp vỡ lòng, bởi đây là cơ hội duy nhất trong một năm học chúng có thể tốt nghiệp, chính thức bắt đầu con đường tu luyện của mình.

Khảo nghiệm Đại Truy Sát đã tới!

Lâm Hàn vì khảo nghiệm lần này cũng coi như phí hết tâm tư. Hắn cũng mặc kệ bản thân mình vẫn còn chút suy yếu sau khi hỗ trợ chữa trị cho Âu Lỗi, cố gắng lết xác đi truyền thụ “tuyệt chiêu” cho đám học trò, đảm bảo bọn chúng có thừa khả năng bảo trụ bản thân cho đến cuối cùng. Cũng may, sáu đứa bé kia cũng đều là dạng thông minh lanh lợi, có thể nhanh chóng lĩnh hội được những gì mà hắn truyền thụ.

- Đã nắm chắc thể lệ cuộc khảo nghiệm này chưa?

Đứng trước trường thi, Lâm Hàn khoanh tay ngẩng cao đầu, nghiêm túc hỏi.

- Đã rõ! Thưa thầy!

Hận Kiếm ngắn gọn đáp.

- Năm ngày duy trì dưới sự truy sát của các cường giả “thợ săn”! Ăn uống ngủ nghỉ đều phải tự lo liệu, tuyệt đối không được sử dụng không gian trữ vật, không được sử dụng bảo khí vượt quá cấp Hoàng binh!

Liễu Ái Linh thì dài dòng hơn một chút, bắt đầu đọc thuộc lòng thể lệ!

- Được rồi, vậy các em đi thôi! Thầy sẽ ở ngoài quan sát, nhớ kỹ những gì thầy đã dạy, có thể chắc chắn vượt qua khảo nghiệm này. Cố lên!

Lâm Hàn cười cười tặng cho lũ trẻ một lời cổ vũ. Cùng lúc, Lê Ân Tĩnh cũng đã báo danh cho lũ trẻ xong xuôi, từ tốn trở về bên này.

- Cố lên nha, mọi người!

Trong tiếng cổ vũ của Lâm Băng, sáu bóng hình thiếu niên dần dần biến mất nơi lối vào rừng cây. Năm ngày, bắt đầu từ hôm nay, bọn chúng phải hoàn toàn sinh hoạt trong vùng rừng này, đối mặt với sự truy sát của hàng loạt “thợ săn” được học viện phái ra, có tu vi hầu hết là đại võ sư, đại pháp sư! Thậm chí, có thể còn gặp phải Võ Tông!

Những người này, hầu hết đều là đệ tử khóa trước, vì đủ loại lý do mà chấp nhận tham gia làm “thợ săn”, mục tiêu không chỉ đơn giản là vui đùa, mà là kiếm lấy phần thưởng, kiếm lấy thành tích! Đây không phải chỉ là khảo nghiệm đối với đám học sinh vỡ lòng, đồng thời cũng là khảo nghiệm với các “thợ săn”, vì vậy chắc chắn không có chuyện nương tay hay thả một mặt lưới nào cả!

Bước vào vùng rừng, tâm tình của sáu đứa trẻ ngay lập tức trở nên tràn ngập căng thẳng. Đây là một khoảng rừng thuộc rừng rậm Táng Hồn, nằm về phía tây học viện. Một vùng rừng rất hoang sơ, ẩm thấp, tối tăm, khắp nơi đều tràn ngập khí tức mục nát của cây cỏ, trộn lẫn với mùi hôi thối của phân động vật còn thoang thoảng đâu đây, không những khiến người ta ngột ngạt, mà còn tạo ra một cảm giác áp bách đầy tính nguy cơ lên tinh thần của những đứa trẻ non nớt!

Không có cách nào, những đứa trẻ này cũng không phải chỉ ru rú trong học viện học lý thuyết suông, chúng phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu một chút sinh hoạt dã ngoại như vậy cũng không chịu nổi, còn nói gì đến thi hành nhiệm vụ?

- Tăng hết tốc lực, đi theo tôi!

Hận Kiếm nghiêm mặt nói, rất ra dáng đội trưởng. Mấy đứa khác cũng không hề dị nghị, nhanh chóng theo bước Hận Kiếm, đạp lên cành cây mà đi, tốc độ nhanh nhất có thể.

“Ninja chúng ta có thế mạnh là tiềm tàng ẩn núp! Các em chỉ cần che giấu bản thân cho kỹ, hành động cẩn thận từng bước, chắc chắn có thể vượt qua khảo nghiệm này!”

Lời Lâm Hàn dặn dò vẫn còn rõ như in trong đầu Hận Kiếm!

Nó muốn trước hết dẫn mọi người tới một nơi thích hợp nhất, tiến hành sinh hoạt và tiềm tàng trong suốt năm ngày này.

Sau khoảng nửa giờ, sáu đứa đã di chuyển được quãng đường hơn mười dặm, đến bên một dòng suối trong vắt, chảy siết vô cùng, Hận Kiếm ra hiệu mọi người dừng lại.

Bốn chị em họ Liễu cùng Natsume trật tự dừng lại, không một chút gượng gạo, một thanh Kunai rời tay Hận Kiếm, cắm sâu vào lòng đất, nó nói:

- Tuần tra khu vực xung quanh hai dặm, sau mười phút nữa tập trung lại vị trí này!

Cả đám gật đầu đồng ý, đội hình thoáng chốc chia làm hai, Hận Kiếm dẫn theo Liễu Ái Tâm, Liễu Ái Mộng đi về phía thượng nguồn, còn Natsume dẫn theo Liễu Ái Linh, Liễu Ái Ngân đi về phía hạ du. Dù sao bốn chị em họ Liễu cũng chỉ là lần đầu tham dự, kinh nghiệm vẫn còn thiếu thốn rất nhiều.

Đúng mười phút sau, hai đoàn người lại tụ tập về đúng vị trí của Kunai. Hận Kiếm và Natsume đều bình tĩnh như nhau, nhưng bốn chị em họ Liễu thì lại hơi khác biệt, hai người đi theo Hận Kiếm tới thượng nguồn có phần thả lỏng hơn, còn hai người theo Natsume về phía hạ du lại có về hơi sợ sệt, sắc mặt có chút tái.

- Tình hình thế nào? Tôi ở phía thượng nguồn phát hiện một bầy hươu xám năm con đang di chuyển về phía này, còn cách chúng ta chừng hai dặm nữa.

Hận Kiếm giống như đã nhận ra cái gì đó, mặt nghiêm nghị kể ra tình huống.

- Vậy thì đúng rồi! 

Natsume gật đầu:

- Cách đây hơn một dặm là một thác nước thấp, hồ nước bên dưới tiềm ẩn không dưới ba con huyết ngạc, hơn nữa còn một con đại mãng xà núp trên gốc cây bên bờ. Chắc hẳn bọn chúng đã phát hiện ra bầy hươu xám này, chuẩn bị phục kích.

- Rất tốt!

Hận Kiếm ngồi xuống, bắt đầu dùng kunai vẽ lên những hình ảnh nguệch ngoạc:

- Việc của chúng ta đó là vòng ra sau đám hươu này bố trí cạm bẫy, sau đó đánh động bọn chúng trước khi chúng rơi vào phục kích của đám săn mồi kia. Khi bầy hươu chạy ngược lại, chúng sẽ rơi vào bẫy của chúng ta!

- Khoan đã!

Liễu Ái Tâm đột nhiên ngắt lời:

- Tại sao phải đặt bẫy bọn chúng? Cậu muốn giết chúng sao?

Hận Kiếm nhíu mày:

- Ý cậu là sao?

- Ý tôi là, đám hươu kia rất vô hại, cũng đáng yêu như vậy? Tại sao cậu lại phải giết chúng?

Liễu Ái Tâm nhăn nhó nói! Vừa rồi chứng kiến đám hươu đáng yêu kia, nàng thậm chí còn muốn tiến tới vuốt ve chúng nó! Bây giờ nghe đồng đội của mình lại muốn giết chúng, hơn nữa còn là một mẻ giết sạch, nàng cảm thấy có chút khó mà tiếp thu được.

- Cậu thật là!

Hận Kiếm nhướng mày, giống như muốn nổi nóng, nhưng không tiện phát tác. Natsume lúc này nhanh chóng đứng ra hòa giải:

- Liễu Ái Tâm! Cậu phải hiểu là chúng ta gia nhập khảo nghiệm này và không được chuẩn bị nhiều vật dụng từ trước. Chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị đủ thực phẩm cần thiết trong năm ngày, đám hươu đó là đủ rồi, chỉ cần một lần là có thể đủ thực phẩm cho năm ngày! Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta vừa phải ẩn núp thợ săn, vừa phải đi săn để có được thức ăn hay sao?

Lúc này, Hận Kiếm cũng lên tiếng:

- Tôi nhắc lại, khảo nghiệm lần này là một chuyện rất nghiêm túc, quyết định xem chúng ta có thể chính thức bái vào môn hạ của thầy Lâm hay không, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì! Nếu cậu vẫn coi đám hươu xám kia là đám thú cưng mà cậu vẫn hay chơi đùa ở nhà, vậy thì cậu có thể về nhà được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi và Natsume!

- Cậu…

Liễu Ái Tâm rưng rưng nước mắt, nhưng trước sau vẫn không nói ra lời gì để phản bác. Nàng mặc dù có chút ái tâm lan tràn, nhưng cũng chỉ là tâm tính phái nữ giống bao bé gái khác, chứ không phải là dạng cố chấp không biết thiệt hơn! Nàng biết, Hận Kiếm chỉ đang nói sự thật, đây là một khảo nghiệm, không phải chuyến tham quan để nàng đi du sơn ngoạn thủy.

Thấy mọi người đều không phản đối nữa, Hận Kiếm cũng không nhắc thêm, chỉ lặng lẽ dẫn đầu đi về phía hạ du.

Đi khoảng thêm nửa dặm, Hận Kiếm có chút hài lòng gật đầu, nơi này địa thế khá hẹp, nước lại nông, cây cối hai bên bờ lại đúng ở vị trí này dần dần thưa thớt, đám hươu chắc chắn sẽ ở chỗ này lựa chọn chui vào bụi cây tại nơi này, chỉ cần bố trí tốt, không lo chúng chạy thoát!

- Bắt đầu đi! Bốn người cùng hợp sức, dùng Thổ Độn tạo ra một cái hố lớn ở vị trí này, càng sâu càng tốt! Tôi cho các cậu mười lăm phút!

Hận Kiếm bắt đầu phân phó công việc, bản thân lại gật đầu ăn ý với Natsume, hai người cùng đi tới hai bìa rừng bên bờ suối, bắt đầu loay hoay bố trí thứ gì đó.

Bốn chị em họ Liễu cũng gật đầu, cùng lúc kết ấn chậm rãi.

Thổ Độn – Địa hầm chi thuật!

Theo bốn đôi tay nhỏ đập xuống đất, mặt đất hơi run lên nhè nhẹ, qua thời gian, một cái hố sâu kéo dài cắt ngang qua lòng suối dần dần xuất hiện, hơn nữa còn không ngừng sâu xuống. Mặc dù tốc độ chậm rãi, nhưng qua mười lăm phút, độ sâu của hầm cũng đạt đến ba mét, là một cái hầm lớn đúng nghĩa.

Lúc này, Hận Kiếm và Natsume cũng đã bố trí xong, cùng lúc trở về. Nhìn căn hầm này, Hận Kiếm gật gù nói:

- Rất tốt! Bây giờ tiếp tục dùng thổ độn che giấu cái hầm này đi, đừng để cho đám hươu đó phát hiện. Tốc độ của chúng rất nhanh, nếu chúng chạy thật, chúng ta tuyệt đối không theo kịp.

Bốn chị em họ Liễu gật đầu một tiếng, một lần nữa kết ấn, chẳng mấy chốc, một lớp đất đá đã bao phủ hoàn mỹ lên trên hầm, nhìn từ bên ngoài vào không hề thấy chút gì bất thường.

Khoảng nửa giờ sau.

Sáu người ngưng thần nín thở, che giấu khí tức cực kỳ chặt chẽ, lặng lẽ chờ đợi con mồi tiến tới. Trong tầm mắt, năm con hươu nhỏ màu xám dần dần xuất hiện, con đầu đàn lớn nhất, cao chừng một mét, cặp sừng lại lớn đến lạ kỳ, còn mang theo ánh nhung nhàn nhạt, cực kỳ quyến rũ. Bốn con đằng sau đều nhỏ hơn một chút, trên đầu cũng chỉ có cặp sừng bé tí xíu, chắc chắn là tùy tùng của nó.

Đám hươu vẫn cứ thong dong đi về phía trước, mặc dù con đầu đàn có phần cảnh giác, nhưng không hề hay biết dưới chân mình đã đặt sẵn cạm bẫy.

Chúng cứ như vậy dần dà di chuyển về phía thác nước. Lúc này, đám huyết ngạc cùng con rắn kia cũng bắt đầu che giấu bản thân, tiềm hành chờ cơ hội.

Đến bên bờ suối, đám hươu dường như có vẻ hơi mệt mỏi sau một đoạn đường di chuyển dài. Những ngày này, có rất nhiều sinh vật nguy hiểm thường xuyên ra vào khu vực sinh sống của bọn chúng, khiến chúng phải liên tục ẩn núp, trốn chạy, cho đến hôm nay, cái cảm giác bất an ấy càng trở nên mãnh liệt, nhưng với trí tuệ của mình, chúng thực sự không thể biết được nguy hiểm ấy đến từ nơi đâu.

Chính là lúc này!

Phong Độn – Lăng Phong Đạn!

Natsume đã chuẩn bị từ lâu, nàng phun ra một viên phong đạn với tốc độ khủng khiếp, qua hai giây đã va chạm vào mặt nước hồ bên dưới. Theo một tiếng va chạm lớn, mặt nước thoáng chốc bạo tạc, một cột nước cao hai mét phóng thẳng lên trời, khiến bầy hươu thoáng chốc kinh hãi, không chút do dự xoay đầu bỏ chạy.

Đám huyết ngạc cùng con mãng xà kia cũng bị hoảng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, chúng thoáng chốc phát ra những tiếng rít gào giận dữ. Nhưng thật tiếc, đến cái bóng của kẻ địch bọn chúng cũng chẳng nhìn thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng thịt bay đến miệng lại chạy đi mất.