Lâm Hàn ban đầu còn có chút tức giận, muốn dẹp sạch đám ô hợp kia một trận. Nhưng sau khi đến tài phán viện, hắn cuối cùng cũng thay đổi ý nghĩ.
Những chuyện lạm dụng việc công làm việc tư như vậy, tuyệt đối không phải chỉ là lần một lần hai. Lâm Hàn hắn hiện giờ thế mạnh, đám người Uy Đức có thể nhượng bộ hắn, chủ động xin lỗi nhận sai, nhưng hiện giờ làm rùm beng lên, cho đám người kia một bài học, thậm chí gạt bỏ Đinh Vĩ rồi thì sao? Sẽ có Đinh Vĩ F2, F3, F4 nào đó xuất hiện, sau đó lại đui mù chọc phá lung tung, rồi hắn lại tiếp tục dẹp loạn sao? Chuyện đó sẽ còn tái diễn đến bao giờ?
Ở đâu có người, ở đó có thị phi, vĩnh viễn không thể chấm dứt mọi tranh chấp trên thế giới này. Cách duy nhất người ta có thể thực hiện, đó là chậm rãi làm giảm nhẹ nó, khiến những kẻ trong cuộc biết suy nghĩ hơn, có văn hóa hơn, hành xử bớt ngông cuồng ngu xuẩn hơn. Chỉ có như vậy, môi trường học mới có thể chính thức thanh tịnh, khi mà người người đều biết rõ mình nên làm cái gì.
Đó cũng là tôn chỉ mà học viện Cửu Long hướng tới! Cũng là ước nguyện của mười lăm vị viện trưởng thời nguyên sơ. Họ lập học viện, là để giáo hóa nhân cách, chứ không lập quốc gia, để tranh cường háo thắng.
Lâm Hàn hắn cũng là một thầy giáo, chậm rãi thay đổi người khác mới là cách hắn nên làm! Dù là bằng sức mạnh uy hiếp, hay là bằng tâm huyết giáo dục cũng được! Tuyệt đối không nên động sát, bởi như vậy chỉ là đang dẹp một con sâu, mở đường cho con mọt tiến tới mà thôi!
Đó chính là điều đầu tiên mà cha hắn, Lâm Tuyệt đã dạy hắn trước khi chính thức đi dạy học! Mặc dù cha hắn cả đời lận đận, tu vi cũng không cao, nhưng đạo lý làm người, cha thấu hiểu hơn hắn nhiều lắm!
Bước xuống Cửu Long Sơn, trở về lớp học dọn dẹp nốt đồ đạc, Lâm Hàn thấy người chung quanh cũng đã tán đi thất thất bát bát. Dù sao cũng đã tới giờ học viện đóng cửa, không rời đi còn có thể làm gì?
Liếc nhìn ba tên dưới đất vẫn đau khổ giãy dụa, Lâm Hàn phất tay một cái, cả rừng cây đồ sộ thoáng chốc sụp đổ, hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Mặc dù vậy, bọn chúng lúc này cũng chẳng còn sức mà đứng lên, chân khí đều bị Mộc Độn rút sạch, có thể động đậy được coi như là kỳ tích.
Bước vào phòng học, Lâm Hàn hơi ngạc nhiên một chút, toàn bộ học sinh của hắn vậy mà đều ở lại, phía sau còn vài phụ huynh đang ngồi, gật gù nghe con kể lể gì đó. Lê Ân Tĩnh ngồi trong lớp, mỉm cười trò chuyện với mấy đứa nhỏ, giải đáp một đống câu hỏi của bọn chúng về sự tích thầy Lâm cùng nhẫn thuật!
Càng nghe, bọn chúng lại càng cảm thấy hưng phấn! Thầy Lâm vậy mà đến năm mười bảy tuổi vẫn chỉ là người bình thường, chỉ trong hai năm đã có thể trở thành Ảnh Nhẫn, không những đánh bại Võ Thánh cấp tám là Lã Thiên Thanh, mà còn dùng sức mình chặn đứng Ma Tướng, bảo vệ toàn bộ học viện Cửu Long, thậm chí là cả đại lục này khỏi ma tộc, quỷ tộc.
Đương nhiên, trong chuyện này còn vô số khúc chiết, Lâm Hàn cũng không có mạnh thái quá như vậy, nhưng do cách kể của Lê Ân Tĩnh, đầu óc còn rất đơn sơ của lũ trẻ đã bước đầu nhận định thầy mình là một người vô cùng vĩ đại.
Thấy Lâm Hàn thoải mái trở về, cả một đám học sinh thoáng chốc hưng phấn nhảy dựng lên! Theo lời trợ giảng nói, ngay cả tài phán viện cũng không làm gì được thầy, quả nhiên hiện giờ thầy nguyên vẹn trở về, chẳng phải nói tất cả những chuyện kia đều là thật sao?
Chỉ là, cả một đám học sinh trước đó đã nghe qua các phụ huynh nhắc nhở, không dám kích động làm mất mặt trước thầy, để cha (mẹ) hỏi thăm trước. Cả đám nhất thời chỉ có thề kìm nén ngồi tại chỗ, muốn nói lại thôi, có vẻ thập phần buồn cười.
Lâm Hàn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, mấy phụ huynh này cũng không biết là nghĩ thế nào, con cũng đã giao cho hắn dạy, bây giờ còn định nói thêm cái gì? Ngày ngày đi học đều chẳng phải tốt hơn sao?
Ây…
Một thân ảnh nhỏ bé đột ngột nhảy ra trước mắt Lâm Hàn, đầu cúi thật sâu nói:
- Thầy Lâm, xin thầy dạy em nhẫn thuật!
Người này… vậy mà lại là Hận Kiếm? Thằng bé tràn ngập sát khí và âm u kia?
Tiếp nối sau đó, lại một mái tóc vàng óng xuất hiện trước mắt hắn:
- Thầy Lâm, em cũng muốn học nhẫn thuật của thầy!
Natsume Philz, con bé tràn ngập dã vọng với tộc Philz kia…
Hai đứa này coi như thành phần nổi bật trong lớp, tư chất luyện nhẫn thuật cũng là cao nhất! Chỉ là bù lại, tâm tính có chút vấn đề. Mặc dù vừa rồi mấy phụ huynh kia không chỉ dặn dò con mình, mà còn dặn dò cả lớp, nhưng bọn chúng cũng không có nghe vào! Từ nhỏ chúng đều sống độc lập, gần như không cha không mẹ, lẽ nào lại đi nghe lời cha mẹ người khác?
Mấy phụ huynh kia cũng nhất thời nghẹn lời lại, có mấy chuyện họ muốn nói, cũng chỉ có thể dằn xuống, xem ý của Lâm Hàn thế nào.
Mặc dù đã gửi con trong lớp Lâm Hàn, nhưng trước đó, họ cũng không có nuôi hy vọng con cái mình học được gì. Một lớp học thêm buổi tối mà thôi, mặc dù lời giới thiệu có vẻ hoành tráng, nhưng thường cũng chỉ là đầu voi đuôi chuột. Thậm chí họ còn cho rằng, Lâm Hàn cũng chỉ là một võ giả bình thường đang cố tỏ ra nguy hiểm mà thôi!
Nhưng bây giờ thì khác, tận mắt chứng kiến thực lực Lâm Hàn bày ra đó, bọn họ biết, lần này gặp được một kỳ ngộ rồi! Họ cũng biết, với thực lực của Lâm Hàn, trở thành thầy giáo chính thức có thể dễ như trở bàn tay, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có hàng trăm hàng ngàn người tới bái vào môn hạ của hắn! Đám người mình vào đây trước, coi như chiếm tiên cơ, không lợi dụng cho tốt còn đợi chờ điều gì?
Quan trọng nhất, vẫn là câu nói mà Lâm Hàn đã đề cập:
- Tất cả mọi người trong lớp đều có tư chất luyện nhẫn thuật không tệ! Có thể thành tài!
Điều đó chứng minh con mình thực sự phù hợp với nhẫn thuật! Với những đứa trẻ không có duyên với võ đạo và ma pháp này, có được một kỳ ngộ như thế, không nắm chắc lấy chẳng phải quá ngu xuẩn sao?
Nếu là trước đó, họ có thể không tin lời Lâm Hàn, nhưng bây giờ, chứng kiến thực lực của hắn, họ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói. Đây chính là tác dụng mà thực lực bản thân gây ra!
…
Lâm Hàn cười, vẫn là nụ cười tỏa nắng ấm áp như thái dương, khí chất thanh bình như gió xuân thấm đượm lòng người, khiến không chỉ đám học sinh, mà cha mẹ bọn chúng cũng thoáng chốc thấy an ổn lại.
- Được rồi, buổi học đã kết thúc! Mọi người cũng về đi thôi! Nhớ về nhà chăm chỉ luyện tập, ngày mai đến học đúng giờ!
Lâm Hàn ăn nói rất đúng mực, không có gì là sai, nhưng mấy phụ huynh lại không yên lòng cho lắm. Một trong số đó, là một mỹ nhân chừng ba lăm tuổi đứng dậy nói:
- Thầy Lâm! Tôi là mẹ của bốn đứa trẻ này. Tôi muốn hỏi thầy Lâm định duy trì lớp học này bao lâu? Đến bao giờ lại chính thức thượng giảng, chiêu sinh rộng rãi? Hơn nữa…
Nói đến đây, người phụ nữ này có vẻ hơi ngập ngừng, Lâm Hàn như nhìn ra nàng đang do dự cái gì, mỉm cười nói:
- Hơn nữa sau khi tôi đi, có ai dạy dỗ những đứa trẻ này không, đúng chứ?
Người phụ nữ không nói, nhưng thái độ hiển nhiên là đồng ý lời suy đoán của Lâm Hàn. Nàng sợ rằng, Lâm Hàn cũng chỉ giảng dạy lấy thành tích, sau khi thăng tiến là lại chuyển đến nơi khác giảng dạy, vậy thì ai tiếp tục dạy con bọn họ đây?
Nếu Lâm Hàn dạy ma pháp hay võ đạo, họ cũng không lo lắng như vậy, không học người này học người khác, trong học viện đâu thiếu người dạy học? Nhưng Nhẫn thuật… nghe khác biệt như vậy, con mình lại không thể luyện võ hay ma pháp…
- Vậy thì các vị có thể yên tâm.
Lâm Hàn đưa ra lời đảm bảo:
- Thứ mà tôi truyền dạy: Nhẫn thuật là tách biệt so với Võ Đạo và Ma Pháp, trên đời này ngoài tôi ra, số người biết sử dụng nhẫn thuật có thể đếm trên đầu ngón tay! Con của các vị, không chỉ là học sinh của tôi, mà còn là hy vọng để tôi có thể truyền bá nhẫn thuật ra rộng hơn nữa. Vì vậy tôi sẽ dạy lớp này, và chỉ lớp này cho đến khi bọn chúng tốt nghiệp học đồ, trở thành đệ tử chính thức của học viện, lúc đó lớp học này cũng sẽ không còn chỉ là lớp học thêm, mà sẽ trở thành ban nhẫn thuật! Rồi hệ nhẫn thuật, nhẫn đường, thậm chí trở thành “viện”, đứng sánh ngang với Võ Viện và Pháp Viện, và đệ tử của tôi vẫn sẽ là bọn chúng! Thứ tôi mong muốn, không phải là bản thân thăng tiến, mà là đám học sinh này có thể trở thành nhân tài, chứng minh nhẫn thuật của tôi có thể bù đắp cho võ đạo và ma pháp, vậy mà thôi!
Người mẹ trẻ ngẩn ra.
Nàng cho rằng Lâm Hàn là người rất có tham vọng, nhưng không ngờ, tham vọng của hắn lại lớn như vậy! Hắn không phải chỉ muốn phát triển bản thân, mà đang phát triển cả một đoàn thể, lấy từng cá nhân tiến bộ để nâng tầm lớp học này của hắn! Cách làm như vậy, không phải không có người làm, nhưng thực sự khó khăn hơn nhiều so với chỉ phát triển bản thân, con đường cũng tràn ngập chông gai và nhọc nhằn, không phải người nhẫn nại vô bì, đại nghị lực, đại trí tuệ là không thể làm được.
Nhưng Lâm Hàn thì nghĩ khác, chỉ cần hắn mở được ban nhẫn thuật, sẽ chính thức trở thành chủ nhiệm lớp, có được chiếc nhẫn tín vật kia. Đến lúc đó, nhờ tài nguyên và nhiệm vụ cuồn cuộn từ tháp nhẫn thuật, phát triển còn lo gì sao? Hắn có lẽ có thể tính kế làm ông chủ phất tay được rồi, việc phát triển tiếp theo, để hệ thống tự giải quyết đi thôi!
- Nếu thầy Lâm đã nói vậy! Tôi cũng không dám nói nhiều nữa! Bốn đứa trẻ này xin nhờ cả vào thầy! Tôi cũng mong muốn sau này chúng có thể mạnh hơn một chút, chỉ cần có thể có sức làm chủ cho mình, vậy là đủ rồi!
Liễu Như Thanh thở ra một hơi, sâu sắc cúi đầu một cái. Lâm Hàn cũng cười nhẹ không tỏ ý kiến. Lời cần nói hắn đã nói cả rồi.
- Nhờ cả vào thầy Lâm.
Mấy người phụ huynh phía sau cũng thoáng chốc đứng dậy, cúi người chào Lâm Hàn một cái. Đây là lễ nghi của học viện, chứng minh phụ huynh hoàn toàn tin tưởng người giáo viên, giao phó con mình cho họ, cũng là lời cảm ơn trước với những bản lĩnh mà giáo viên truyền thụ cho con mình sau này.
Lâm Hàn cười cười phất tay, nhắc lại với bọn trẻ:
- Các em về đi thôi, nhớ tu luyện cho tốt! Thầy rất kỳ vọng vào các em!
Cũng rất kỳ vọng với bản thân mình! – Trong lòng lại bổ sung thêm một câu.
…
Đám trẻ đã dần dần giải tán trong hưng phấn. Tối nay, có lẽ sẽ có một vài người không ngủ được. Giống như một người thường đột nhiên chiếm được bí quyết để trở nên mạnh mẽ, ngươi nói họ có thể bình yên ngủ ngon giấc sao?
Cho tới Lâm Hàn.
Lúc này hắn đang lấm lét như chuột nắm lấy hai tay Lê Ân Tĩnh, thủ thỉ nói:
- Mai cha mẹ anh sang nhà nói chuyện, cha mẹ em có nhà không?
Lê Ân Tĩnh bĩu bĩu môi:
- Muốn sang lúc nào cũng được, không có nhà thì gọi về sau, chuyện con gái kết hôn mà họ cũng không bỏ được chắc?
Trong lời nói có chút bất mãn, khiến Lâm Hàn hơi ngẩn ra, mình lại chọc tới đại tiểu thư này lúc nào rồi?