Lâm Hàn thực tế chưa từng quen biết Âu Lỗi, những lời hắn nói hoàn toàn từ những gì Byakugan nhìn thấy, sau đó suy diễn ra!
Nhìn ánh mắt hài hước của Lâm Hàn, Âu Lỗi thập phần khó chịu nói:
- Hừ! Phái người tới thì sao? Chết ta còn không sợ, còn sợ hắn chơi khăm hay sao?
Nói xong, Âu Lỗi lại trơ mặt ngồi xuống, quay đầu sang một bên, coi như không thèm để ý, nhưng âm thầm lại vẫn chú ý động tác của Lâm Hàn.
Ha ha ha!
Lâm Hàn tức cười đến không thể nhịn nổi, thoáng chốc cười phá lên, đầy châm chọc nhìn Âu Lỗi:
- Bạn Âu Lỗi, thực ra cậu không chỉ có bệnh về tim! Mà còn có bệnh về đầu óc nữa kìa! Cậu cho rằng cả cái học viện Cửu Long này, kẻ nào có tư cách ra lệnh cho tôi? Ầy, chắc là có vài người, nhưng chắc chắn không phải là người cậu nghĩ! Ha ha ha!
Âu Lỗi thoáng chốc ngẩn ra, nhìn thần thái tràn ngập kiêu ngạo tự tin của Lâm Hàn, thoáng chốc hắn cũng tin đến bảy tám phần. Nhưng trong lòng, hắn lại bắt đầu gán cho Lâm Hàn hai chữ: ngông cuồng!
Kẻ ngông cuồng như vậy, khó có thể nghe theo lệnh người kia làm cái việc vớ vẩn thế này! Nhưng Lâm Hàn nói không ai có tư cách ra lệnh cho hắn,… Âu Lỗi thập phần khinh thường! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng chỉ là một tên giáo viên không đủ tư cách giảng dạy, phải mở lớp dạy thêm cho một đám phế nhân mà thôi!
- Được rồi! Lớp học của tôi là một lớp học rất nghiêm túc! Nhẫn thuật cũng là một hệ thống tu luyện khác biệt hoàn toàn so với Võ đạo và Ma pháp! Nếu cậu muốn ở lại, vậy thì từ nay về sau phải tuyệt đối nghe lời tôi, gọi tôi là thầy! Còn nếu không làm được, mời cậu về cho! Lớp học của tôi không phải là chỗ để cậu an dưỡng!
Lâm Hàn dường như mất hứng thú tựa đầu vào ghế, ra hiệu cho Âu Lỗi nhanh quyết định. Nhìn giờ giấc, cũng đã trôi qua hơn một giờ rồi, tương đương với một phần ba thời gian học tối nay!
Thời gian không nhiều, Lâm Hàn không muốn lãng phí thêm nữa.
Âu Lỗi cũng cười lạnh một tiếng, Nhẫn thuật cái gì? Còn ngông cuồng nói rằng khác hoàn toàn Võ Đạo và Ma Pháp? Sao trước giờ ta còn chưa nghe thấy bao giờ? Loại to mồm vô dụng như vậy, có quan sát thêm cũng chẳng còn ý nghĩa.
Cũng không trách Âu Lỗi vô tri! Mặc dù Nhẫn thuật của Lâm Hàn đã bắt đầu có chút danh tiếng, nhưng người biết đến hầu hết là các cao tầng “có tâm”, cùng với một số người từng tận mắt nhìn thấy hắn sử dụng nhẫn thuật, phần nhiều là người của Lâm gia! Thành Cửu Long này lớn như vậy, ít nhất cũng phải gấp năm lần quốc gia của hắn kiếp trước, số lượng cư dân cũng đông đến hàng tỷ, làm sao có thể ai cũng biết đến hắn được?
Càng đừng nói đến Âu Lỗi chỉ là một tên công tử bột, mang trọng bệnh trong người, gần như bị tách biệt khỏi gia tộc của mình.
Hắn cười lạnh một tiếng, dứt khoát phủi áo đứng lên, nghênh ngang đi ra khỏi cửa phòng.
Nhưng…
Có vẻ như Âu Lỗi đã quên vì sao mà mình lại lựa chọn lớp của Lâm Hàn rồi thì phải!
Vừa bước ra khỏi cửa, hắn đã ngay lập tức bị người nhận ra, là hai tên thanh niên, một đông một tây, ăn mặc khá nho nhã đang đứng nói chuyện phiếm ngoài hành lang. Hai tên này nhìn thấy hắn, hơi ngẩn ra một chút, sau đó chợt nở nụ cười lạnh, nhanh chóng bước tới gần.
- Ồ! Đây chẳng phải là Âu Lỗi thiếu gia sao? Ngài không ở nhà điều dưỡng thân thể cho tốt, cố sống thêm được mấy ngày! Còn cố ý ra đây làm loạn làm gì?
Tên thanh niên có vóc dáng phương Đông mở lời châm chọc, so với cái vẻ tuấn tú nho nhã cùng bộ đồ thanh lịch của hắn, nét mặt này có vẻ hoàn toàn không ăn khớp.
- Bổn thiếu gia đi đâu làm gì, đến lượt hai con chó các ngươi đàm tiếu sao?
Âu Lỗi cũng cực kỳ phách lối hất đầu, không coi ai ra gì nói.
Bị sỉ nhục, tên á đông có vẻ hơi tức giận, nhưng tên tóc xanh đậm chất tây kia lại bình tĩnh cản hắn lại, cười nhạt nói:
- Bọn tôi đương nhiên không có quền cản Âu Lỗi thiếu gia. Chỉ là đại thiếu gia vẫn luôn rất quan tâm đến bệnh tình của ngài, nếu ngài tự tiện chạy ra ngoài mà xảy ra chuyện gì, đại thiếu gia sẽ lại trách tội lên đầu chúng tôi! Vì vậy, mời Âu Lỗi thiếu gia theo chúng tôi về nhà đi thôi!
Âu Lỗi thoáng chốc tức đến tái mặt, lời của tên kia mặc dù nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thuần túy là kiếm cớ muốn bắt hắn về! Âu Lỗi hắn khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, còn chưa tìm được mục tiêu thích hợp, nào có lý dễ dàng chui vào chuồng giam của kẻ địch?
Nhướng mày, Âu Lỗi lạnh lùng nói:
- Cút ngay cho ta! Đừng nói các ngươi, ngay cả tên tạp chủng Âu Dương kia đến đây cũng không có tư cách đứng thẳng lưng nói chuyện với ta! Các ngươi chớ có quên thân phận của mình!
- Ngươi…
Tên Á Đông lại bị lời này chọc tức, sỉ nhục bọn họ thế nào cũng được, nhưng sỉ nhục chủ tử của bọn họ, tuyệt đối không thể tha thứ!
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, tên người tây dương kia lại một lần nữa ấn vai hắn xuống. Vốn dĩ hắn còn định bất mãn quát tháo, nhưng nhìn vẻ mặt trầm như nước của tên tây dương, hắn lại thức thời im bặt đi. Hắn biết, tên kia thực sự tức giận rồi.
Chỉ thấy tên kia điềm tĩnh nói:
- Lời chúng ta cũng đã nói hết! Đừng quên chính lão gia đã giao toàn quyền cho đại thiếu gia chăm sóc ngài! Chúng ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi! Còn bây giờ, mời Âu Lỗi thiếu gia theo chúng ta trở về.
Lời đến nước này, đã là quyết định động thủ trước chặn miệng đối phương! Dù sao Âu Lỗi cũng chỉ là một tên phế nhân sắp chết mà thôi! Dù thân phận còn đó cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, chỉ còn chủ tử vẫn còn, còn phải sợ một tên Âu Lỗi hay sao?
Còn sau khi bắt được Âu Lỗi, có dùng ám thủ gì hay không thì chỉ có trời mới biết.
Trong mắt Âu Lỗi thoáng chốc lóe lên vẻ bối rối! Mặc dù hắn vẫn thường lấy thân phận mình đè ép bọn khốn này, nhưng chỉ có hắn mới biết cái thân phận này hữu danh vô thực đến mức nào.
Trước nay, đám chó săn này mặc dù hung hăng, nhưng cũng không dám động tay động chân với hắn, nhưng hôm nay, cả hai tên lại như uống thuốc liều, dám mở lời ngông cuồng như vậy.
Xem ra… bản thân mình sắp bị ép đến bước đường cùng rồi sao?
Âu Lỗi ảo não cúi đầu, hắn biết là mình sẽ chết, nhưng cứ như vậy để kẻ thù mình nhơn nhơn đắc ý, để con sâu mọt kia đục ruỗng nền tảng gia đình mình, gia tộc mình… Hắn cảm thấy không cam lòng! Rất không cam lòng!
Ánh mắt tràn ngập không cam lòng nhìn qua hai tên mặt người dạ thú trước mắt, Âu Lỗi thoáng chốc… xoay người bỏ chạy!
Hắn không chạy lung tung như con kiến lạc đàn, mà hướng thẳng vào lớp của Lâm Hàn! Mặc dù trước đó hắn đã bỏ qua Lâm Hàn, cho rằng đối phương chỉ là phường hữu danh vô thực, nhưng hiện giờ, đó lại là hy vọng duy nhất của hắn!
Tốt nhất là sự việc nháo lớn lên một chút, để hắn có thể thừa cơ bỏ chạy, tìm một mục tiêu khác! Hắn không tin, học viện Cửu Long này ngọa hổ tàng long như vậy, lại không có một ai có thể giúp hắn!
Còn việc Lâm Hàn có thể chặn đứng đám người kia… Âu Lỗi hoàn toàn không có tự tin.
- Được rồi! Chúng ta bắt đầu tiết học! Buổi đầu này thời gian cũng không còn nhiều, trước hết thầy giới thiệu sơ qua cho các em về cái gì là nhẫn giả, nhẫn thuật, chakra, và phương pháp ngưng luyện chakra cơ bản! Về nhà các em tự hành tu luyện, nếu có thể ngưng luyện chakra, ngay lập tức báo cho thầy biết! Rõ chưa?
- Rõ! Thưa thầy! Cả đám dù phục hay không cũng trăm miệng một lời đáp! Có đứa thì kích động chờ mong, như Phạm Hồng Thái cùng chín đứa nhỏ dưới mười tuổi, hay bốn chị em họ Liễu! Lại có đứa trầm mặt ngưng thần, cực kỳ nghiêm túc, như Hận Kiếm! Hoặc là chỉ bình đạm như không, giống như bọn Thái Châu, Tương Tư Uyển! Hoặc là chỉ nghiền ngẫm đánh giá, có phần chưa tin tưởng lắm, giống Natsume Philz!
Đúng lúc này, Âu Lỗi vậy mà rời đi rồi trở lại! Sự việc phát sinh ngoài hành lang kia, Lâm Hàn không phải không nghe thấy, nhưng hắn mặc kệ không quan tâm! Chỉ là… hắn cũng không ngờ tới Âu Lỗi vậy mà lại chạy ngược vào lớp mình.
- Cậu định làm gì?
Lâm Hàn nhíu chặt lông mày hỏi.
Âu Lỗi có phần hơi hoảng nhìn hai tên kia đang đuổi tới, sắc mặt đã trắng, nay lại càng trắng thêm một phần. Cắn răng, hắn nhanh chóng nói:
- Thầy Lâm! Em bị kẻ thù truy sát! Bọn chúng muốn bắt em về, giam lỏng em đến lúc chết để che giấu tội lỗi của bọn chúng! Em xin thầy, giúp em một lần, cản bọn chúng lại đi!
Lúc này, nhìn Âu Lỗi nào còn có cái vẻ phách lối kiêu căng như lúc ban đầu! Lâm Hàn nhíu mày càng sâu. Hắn nhận ra, đây mới là cảm xúc chân thật nhất của Âu Lỗi, đầy bất an và sợ sệt. Còn vẻ kiêu căng kia, thuần túy chỉ là làm ra vẻ để hù dọa người khác, tự bảo vệ mình mà thôi.
Lâm Hàn không có hỏi tường tận chuyện này, bởi không có thời gian, nhưng trong đầu hắn cũng đã suy diễn ra đến năm sáu phần câu chuyện! Chắc hẳn lại là một vụ tranh đấu nội tộc, và Âu Lỗi, kẻ mang thân phận cao hơn, nhưng lại mang trọng bệnh trong người, chính là đối tượng bị đối phương nhắm tới.
Có lẽ… trái tim của Âu Lỗi hồi bốn tuổi vốn có thể chữa lành, nhưng lại do kẻ thù hạ độc thủ nên mới khiến hắn thảm hại như ngày hôm nay!
Lâm Hàn xưa nay ghét nhất là vì tranh đoạt mà làm hại người vô tội, tưởng tượng đến bản thân cũng từng bị dính vào đám âm mưu bẩn thỉu ở thành Tứ Tượng, hắn thấy toàn thân nổi cả da gà. Càng đừng nói là hãm hại một đứa trẻ bốn tuổi! Lòng dạ độc ác như vậy, hắn nhìn không nổi! Lại nhìn thần sắc xuống nước đầy cầu xin của Âu Lỗi, trong lòng Lâm Hàn cũng là một mảnh bất nhẫn!
Nhưng ngay lúc hắn định đưa ra quyết định, Lê Ân Tĩnh lại kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:
- Cậu nên nghĩ cho kỹ! Đây là chuyện nội bộ của Âu Tộc, chúng ta nhúng tay vào, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề!
- Vấn đề gì?
Lâm Hàn nở nụ cười vỗ vỗ lên bàn tay Lê Ân Tĩnh:
- Mà cứ cho là có vấn đề xảy ra đi nữa! Em cho rằng anh phải sợ hay sao?
Lâm Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn ngập tự tin nói. Thấy Lê Ân Tĩnh còn định nói gì, một ngón tay hắn lại nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, cười hì hì nói:
- Em đừng cản anh, lúc này đang là thời kỳ vô danh tiểu tốt, tạo một Scandal đánh bóng danh tiếng cũng không tồi! Lại nói, muốn nhẫn thuật truyền bá đại lục, mà người truyền bá nó lại sợ đầu sợ đuôi thấy chết mà không cứu, thứ nhẫn thuật như vậy còn cần làm gì? Hơn nữa, em yên tâm đi, anh hành sự có chừng mực.
Dứt lời, hắn nhanh chân chuồn ra ngoài, rất sợ Lê Ân Tĩnh lại nũng nịu giải thích một phen khiến mình đổi ý.
Lê Ân Tĩnh dở khóc dở cười nhìn theo, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nói:
- Nhóc con, càng ngày mẹ càng thấy cha con ngốc nghếch! Sống chung lâu như vậy, mẹ giống như người hay cản hắn làm việc sao? Mẹ chỉ sợ hắn nóng đầu nóng não giống mẹ, hành sự không có chừng mực thôi mà…
Cũng may, lúc này sự chú ý của đám người cũng dồn hết ra ngoài cửa, không ai chú ý đến động tác này của Lê Ân Tĩnh, nếu không mấy ánh mắt soi mói đầy lửa bát quái của đám người kia cũng đủ để nàng phát hỏa rồi!