Lâm Hàn cuống cuồng đuổi theo Lê Ân Tĩnh. Cô nàng này mặc dù vùng vằng, nhưng cũng không chạy nhanh, chẳng mấy chốc hắn đã đuổi được nàng, rất vô liêm sỉ bế bổng nàng lên, chui tọt vào phòng của mình.
- Làm cái gì thế? Buông tôi ra!
Lê Ân Tĩnh vừa hờn giận nói vừa “kịch liệt” giãy dụa, đương nhiên, nàng không hề dùng đến sức mạnh, động tác yếu ớt chỉ như một cô gái bình thường mà thôi.
Lâm Hàn đương nhiên sẽ không buông, nhưng cũng không mạnh mẽ kìm nàng lại. Hắn rất xảo diệu “tá lực đả lực”, khiến lực đạo của Lê Ân Tĩnh hoàn toàn rơi vào khoảng không, bản thân thì vẫn bám dai như đỉa, nhất quyết không buông.
- Thôi nào!
Lâm Hàn ghé sát vào tai Lê Ân Tĩnh, thổi một luồng hơi nóng khiến cả người nàng run lên, thoáng chốc mềm nhũn:
- Anh có sai chỗ nào thì em yêu cứ nói! Anh xin lỗi mà! Đừng giận anh được không?
Lâm Hàn thừa hiểu tính cô nàng này, nàng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận như vậy, một là nàng đang hờn dỗi vu vơ, muốn hắn tới dỗ dành nàng một chút, hoặc là có thể nàng đang giận hắn vì một chuyện khác.
Dù là gì đi nữa, cuối cùng vẫn là Lâm Hàn xuống nước! Thôi thì xuống nước từ đầu, đỡ chịu nhiều đau khổ, ai bảo người ta là nữ tính cao quý, nữ tính vĩ đại, người ta có quyền a!
- Hứ! Tôi mà thèm giận!
Lê Ân Tĩnh vẫn rất là không phục quay mặt sang chỗ khác, nhưng cơ bản không giãy dụa nữa, để mặc cho Lâm Hàn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Được đà tiến tới, tên nào đó rất vô liêm sỉ vươn tay lên ngọn đồi ngày càng nảy nở của Lê đại tiểu thư, chạm vào yếu huyệt của nàng, thủ thỉ nói:
- Lâu như vậy rồi, thật nhớ Ân Tĩnh của anh mà!
Một tay còn lại không quên lần mò mở cúc áo, muốn trước hết dùng mưa móc dập tắt ngọn lửa của nàng, sau đó tính sau.
Có một vị nhân sĩ vĩ đại nào đó đã từng nói: khi một người đang nóng, cách duy nhất để câu thông là dập tắt ngọn lửa của họ. Câu này Lâm Hàn ngẫm lại… con mẹ nó quá đúng! Lại càng đúng với một nữ sĩ lúc nào cũng hừng hực hỏa khí như Lê Ân Tĩnh! Đại tỷ này hắn biết quá rõ, không thỏa mãn được nàng, nàng có thể biến thành ma nữ cáu gắt, làm ra chuyện điên rồ gì cũng không lường trước nổi.
Đương nhiên, có nhiều cách để dập lửa, nhưng trong trường hợp này, còn có cách nào nhanh gọn hơn chơi “kéo cưa” sao?
Quả nhiên, hai má Lê Ân Tĩnh thoáng chốc đỏ hồng, hai mắt mê ly mà lại tỏa ra hào quang hưng phấn. Thân thể cũng mềm nhũn đi. Nhưng mắt thấy Lâm Hàn càng ngày càng tiến tới, nàng lại có chút gấp gáp nắm lấy cổ tay hắn:
- Đừng… chờ đã!
Lâm Hàn coi như mình bị điếc, tiếp tục gạt phăng cái cúc áo cuối cùng của chiếc sơ mi hồng nàng đang mặc, một tay đã len lỏi vào trong, tận tình kiểm nghiệm cái cảm giác mềm mại vi diệu ấy. Lê Ân Tĩnh càng thêm run rẩy, hơi thở ngày càng nóng và gấp, dục hỏa mà nàng kiềm chế bấy lâu nay đã bị tên này kích phát triệt để rồi.
Đầu óc dần dần mê muội, dục hỏa tích tụ một tháng của Lê đại tiểu thư không phải trò đùa, một khi mất kiềm chế mà không được giải tỏa triệt để, lặp lại nhiều lần nàng sẽ dần bị lạc lối, có thể biến thành dâm phụ, hoặc biến thành một kẻ tàn bạo khát máu, hay đôi khi là cả hai!
Trong đầu chỉ còn lại một tia lý trí, Lê Ân Tĩnh yếu ớt nói:
- Đừng mà… tôi… tôi sợ ảnh hưởng đến con!
Bàn tay Lâm Hàn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục không coi ai ra gì công kích thân thể hoàn mỹ của nàng, hơi thở nóng hổi một lần nữa ập đến:
- Không sao! Mới hơn một tháng một chút! Hơn nữa…
Lâm Hàn hơi ngừng lại, nhẹ nhàng liếm lên vành tai trong suốt của Lê Ân Tĩnh, lời nói như tiên âm mê hoặc lấy toàn bộ tâm trí nàng:
- Anh sẽ nhẹ nhàng mà!
- Ừm…
Lê Ân Tĩnh không nói gì nữa, thân thể mềm nhũn, như mèo con ngã vào lòng Lâm Hàn, mặc cho hắn trìu mến âu yếm vuốt ve.
Tình huống của bản thân thì nàng tự biết. Chính nàng cũng nhớ hắn phát cuồng, ngày mong đêm ngóng chờ hắn trở về, khó lắm mới gặp mặt được. Mặc dù trong lòng vẫn còn giận Lâm Hàn về một số chuyện, muốn “dằn mặt” hắn một trận, nhưng khi tên này vô liêm sỉ nhào tới, nàng ngay lập tức không nhịn được mà ngã vào lòng hắn.
Mùi hương này, hơi thở này, khí tức này, ngay cả lồng ngực rắn chắc của hắn, nàng thật nhớ a! Tất cả đều có thể xoa dịu ham muốn của nàng, dập tắt dục hỏa của nàng. Với Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn gần như một thứ thuốc phiện, khiến nàng càng kề cận, lại càng thêm quyến luyến, si mê!
Quan trọng nhất, hắn vẫn luôn dịu dàng hiểu ý như vậy, hắn hiểu nàng, biết làm gì để nàng vui, giống như con giun đi guốc trong bụng nàng vậy! Chỉ cần nàng hờn dỗi, hắn ngay lập tức dỗ dành, chỉ cần nàng tỏ ra cường thế, hắn ngay lập tức yếu thế, thỉnh thoảng lại bá đạo một chút, khiến nàng được dịp làm nũng như bé gái.
Hắn cưng chiều nàng như bảo bối, hơn nữa còn đều xuất phát từ thật lòng, một trái tim luôn muốn làm nàng vui vẻ, ở bên hắn, nàng hoàn toàn được giải phóng về cả thể xác và tinh thần, muốn làm cái gì thì làm cái đó! Suốt hai mươi bảy năm kiếp này, và hàng ngàn năm trong ký ức, cũng chỉ có những thời gian bên hắn mới có thể thanh thản, yên bình đến vậy.
Quan trọng nhất, trong cuộc đời này, hắn là người duy nhất vì nàng mà có thể hiến dâng ra sinh mạng của mình!
Hơn nữa còn là vô tư hiến dâng, không cần suy nghĩ tính toán, hắn làm, tất cả chỉ vì muốn nàng không bị tổn thương, vậy mà thôi!
Thân thể nàng dần dần bị hắn chiếm đoạt, hai mắt Lê Ân Tĩnh dần trở nên mê ly nhìn hắn, trong đầu lại nhớ về cảnh tượng năm năm trước, một khuôn mặt kiên định, nhưng có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, một bàn tay thô xoa lên má nàng, khổ sở nói:
- Nếu một ngày anh biến thành ma quỷ, liệu em còn yêu anh không?
…
Một bóng lưng xiêu vẹo nhấc từng bước rời xa nàng, khí tức tà ác như ma quỷ, thân thể run rẩy như đang thống khổ, nhưng vẫn gằn từng chữ, cực kỳ cố chấp:
- Nếu… nếu ta thực sự biến thành ma quỷ… cứ vậy đi! Ta sẽ gánh chịu tất cả…
… Bất cứ điều gì… chỉ cần bảo vệ nàng…
…
…
Lâm Hàn không biết, cái cảnh tượng ấy không chỉ khắc sâu trong đầu Lê Ân Tĩnh, là cảnh tượng phá nát phòng tuyến của nàng, hoàn toàn chiếm lấy tâm linh nàng. Mà nó còn vô tình tạo ấn tượng sâu sắc với một người khác…
Một người vốn dĩ muốn lợi dụng hắn!
…
Ở một nơi xa xôi, nơi một dãy núi lửa sống trải dài đến hàng vạn dặm, quanh năm nóng bức, núi lửa tuôn trào thường xuyên. Vùng đất xung quanh không có sinh vật sống, nếu có thứ gì đó tồn tại, có lẽ chỉ là nham tương nóng đỏ đang dần dần nguội mất, rồi lại một đợt nham tương khác phủ lên.
À không, nếu nói cho chính xác, thì có một loại thực vật tồn tại ở nơi này, một loại thực vật mà trên thân nó không có nhiều cành lá, chỉ đến ngọn mới bắt đầu tua tủa ra những cành lá sum xuê, có cành cứng, có cành mềm, khiến lá cây vừa dựng đứng chỉa lên trời cao, lại vừa rũ xuống hướng mặt đất.
Loại cây này trải dài khắp cả khu vực rộng lớn vạn dặm của núi lửa, lá cây không có màu xanh, mà có màu vàng hơi úa úa. Cứ cách khoảng vài dặm, lại có một thân cổ thụ cao đến hai ba mươi mét đứng sừng sững, tuy ít, nhưng không kém hùng tráng.
Nếu người có hiểu biết đứng ở đây, có thể dễ dàng nhận ra được nơi này: Rừng ngô đồng, Thiên Hỏa Sơn! Thánh địa của Phượng Tộc!
Lúc này, trên ngọn núi cao nhất của dãy Thiên Hỏa, quanh năm tuyết phủ bạc trắng, một bóng người yểu điệu chậm rãi di chuyển. Nàng cứ như vậy ung dung đi trong tuyết, không chút trở ngại. Nhưng càng đến gần đỉnh núi, sắc mặt nàng lại càng tỏ ra khó chịu, giống như sức nóng hừng hực cùng với mùi vị của nham tương khiến nàng thấy không khỏe vậy.
Nàng cứ như vậy đi lên, cho đến khi tới trước một tấm cửa đá, nàng không tiến thêm nữa, mà cung kính đứng đó, không nói một lời.
- Còn biết trở về sao?
Qua một hồi lâu, một giọng nói nhu nhuyễn, mềm đến tận xương truyền đến, nhưng ngữ khí lại không phải mềm như vậy, ngược lại còn có chút trách móc.
Cửa đá cũng theo đó mở ra, cô gái bên ngoài ngần ngừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiến vào, giọng điệu có chút mệt mỏi nói với thân ảnh ngồi trên cao kia:
- Mẹ! Con sai rồi!
- Sai ở đâu?
Người ngồi trên cao, cũng chính là tộc trưởng Phượng Tộc, nữ hoàng của bầu trời, Phượng Hoàng nhàn nhạt hỏi lại.
- Con không nên vì người khác mà miễn cưỡng bản thân mình!
Phượng Sương Nghi đứng bên dưới thở dài ảo não:
- Có lẽ ngay từ đầu, con không nên mềm lòng, dứt khoát làm như mẹ nói, xong việc, tất cả cũng đều hóa thành hư vô! Cũng không cần mệt mỏi như bây giờ!
- Không!
Phượng Hoàng vậy mà lại nở nụ cười cổ quái:
- Ban đầu con không sai! Hắn là một kẻ rất tài ba, cũng rất có nhân phẩm, không nhục thân phận của con! Hơn nữa, hắn là người duy nhất phù hợp điều kiện của con suốt mấy vạn năm nay! Con động lòng với hắn cũng hợp tình hợp lý!
- Chỉ là… phương pháp của con quá sai lầm! Phượng tộc chúng ta xưa nay muốn cái gì là được cái đó! Từ bao giờ mà thiếu tộc trưởng Phượng tộc lại phải quỵ lụy cầu xin tình cảm của kẻ khác?
Giọng điệu biến đổi, Phượng Hoàng cực kỳ nghiêm nghị nói:
- Con không nhìn các chị em của con sao? Từ nhỏ tới lớn chúng nó đều không sánh được con, đến khi con là Thánh Thú đỉnh phong, chúng nó cũng mới chỉ bước chân vào cảnh giới Thánh! Nhưng bây giờ thì sao? Con một vạn năm không đột phá, chúng nó thì ngày càng mạnh mẽ, Diễm Yên đã là Thánh Thú cấp chín, Diễm Trần mấy năm trước cũng đã là Thánh Thú đỉnh phong, còn Diễm Lạc đã bước nửa bước vào Thần giai! Ta vốn muốn truyền chức tộc trưởng này cho con, ngay cả bà ngoại con cũng nghĩ vậy, nhưng con khiến ta quá thất vọng, có lẽ… ta cần phải nghĩ lại!
Phượng Sương Nghi vẫn đứng yên nơi đó, không nói một lời.
- Aiz… mà thôi mà thôi! Ta đã nói với con không chỉ một lần! Nhưng con lại cứ cố chấp cái quan niệm đôi bên đồng thuận thì mới hòa bình hạnh phúc gì gì đó! Con xuống trước đi…
- Không! Thưa mẹ! Con đã thực lòng biết sai! Bây giờ, con muốn làm theo cách truyền thống của Phượng tộc chúng ta!
Phượng Sương Nghi lắc lắc đầu, cực kỳ kiên định nói.
Phượng Hoàng thoáng chốc ngồi thẳng dậy, đôi mắt cực kỳ vui mừng nhìn Phượng Sương Nghi:
- Thật? Vậy con còn chờ cái gì? Mau mau ra ngoài kia mang con rể về đây cho ta! Con biết ta chờ ngày này đã bao nhiêu năm rồi không?
- Nhưng thưa mẹ! Hiện giờ con không còn khả năng đánh bại hắn nữa!
Phượng Sương Nghi ảo não cúi đầu, bất đắc dĩ nói.
Phượng Hoàng hơi giật mình, sau đó lại nghi ngờ nói:
- Con không nói đùa ta đấy chứ?
- Không hề!
Phượng Sương Nghi cực kỳ chắc chắn:
- Hắn là một người có thủ đoạn gần như hoàn mỹ, không một góc chết để lợi dụng! Đánh gần đánh xa đều có năng lực nghiền ép đối thủ, tốc độ lại nhanh hơn con quá nhiều! Con nghĩ…
- Con định dùng phương pháp kia?
Phượng Hoàng hơi gấp ngắt lời.
- Vâng, thưa mẹ!
Phượng Sương Nghi bình tĩnh đáp lời.
- Con nghĩ kỹ?
Phượng Hoàng vẫn cố hỏi kỹ lại một lần!
- Đã nghĩ kỹ! Thưa mẹ!
Đáp lại nàng vẫn là câu trả lời đầy chắc chắn của Phượng Sương Nghi.
- Được! Con đã nói vậy, ta tuyệt đối ủng hộ con! Phượng tộc chúng ta xưa nay cao ngạo giữa càn khôn, đấu thiên đấu địa đấu thương sinh, dám làm dám chịu có sợ cái gì? Bách tộc coi chúng ta là một đám đàn bà khó thành đại sự, thuần túy chỉ là trò cười! Để con ta nói cho bọn chúng biết, phượng tộc xưa nay chưa bao giờ chịu khuất phục bất cứ điều gì!
Phượng Hoàng đột nhiên cười lớn, sắc mặt đầy vui mừng nhìn Phượng Sương Nghi, giống như tận mắt chứng kiến con gái mình hoàn toàn tỉnh ngộ. Nàng nào có biết, trong mắt Phượng Sương Nghi lúc này là một mảnh mờ mịt, chính nàng cũng không rõ lắm, rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai.
….
Ở cách xa Thiên Hỏa Sơn muôn trùng mây trắng, Lâm Hàn vẫn miệt mài tưới tắm cho Lê Ân Tĩnh, không biết rằng bản thân mình lại một lần nữa bị người ta nhìn chằm chằm.