Lại nói về Lâm Hàn.
Tiến thẳng về phía Đông Nam, Lâm Hàn dần dần tiến sâu vào rừng rậm Táng Hồn.
Càng tiến vào sâu, Lâm Hàn càng như cá gặp nước, từng bước đạp lên cành cây nhẹ như lông hồng, nhưng đều là một bước di chuyển vừa nhanh vừa dài. Chỉ qua khoảng mấy chục phút, Lâm Hàn đã tới được địa điểm định trước, lặng lẽ che giấu khí tức, chờ đợi kỳ biến.
Qua ba giờ.
Tầm mắt bao phủ phạm vi hai mươi dặm của Lâm Hàn cuối cùng cũng bắt được tung tích đám người kia, là hai đội nhân mã, một đội tới từ phương bắc, còn đội còn lại tới từ phương nam.
Đội ngũ từ phương nam tới trước, vậy mà lại bắt đầu bài binh bố trận, thiết hạ bẫy rập cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trong vòng mười phút, mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, toàn bộ vùng rừng bao phủ bởi một luồng sát khí đầy âm trầm lạnh lẽo.
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, chứng kiến đội ngũ phương bắc cũng đã đến nơi, phía sau còn có hai cái cũi, bên trong chứa đầy nữ tử, đếm ra, ít nhất phải có đến mười người!
Những cô gái này vốn dĩ đều là tuyệt sắc giai nhân, nhưng giờ đây lại ủ rũ ngồi co ro nơi đó, bị đối xử như thú vật, đến khóc cũng không dám khóc to, khiến Lâm Hàn cảm thấy có chút bất nhẫn.
Đoàn người từ phương bắc tiến tới. Đột nhiên tên cầm đầu cảm thấy có gì đó không ổn, hơi hoảng hốt giơ tay lên ngăn chặn đám người phía sau. Cả một đoàn chừng ba mươi người ngựa chỉnh tề đứng lại, nhìn không giống một lũ ô hợp, ngược lại có chút giống với quân đội chính quy!
- Hạ Lạc tiên sinh! Tại hạ là Bộ Tuấn, tuân mệnh gia chủ tới giao người theo định ước từ trước! Hai nhà chúng ta từ nay không còn nợ nần gì nhau, mong Hạ Lạc tiên sinh hiện thân nhận người!
Tên cầm đầu chắp tay vào hư không nói, mặc dù không ai đáp lời, nhưng hắn chắc chắn có người ở đây. Trong lòng hắn trầm xuống, xem ra gia chủ nói đúng! Đám người này nham hiểm xảo trá, mặc dù bản thân chúng ta muốn dứt bỏ mọi quan hệ với bọn chúng, nhưng bọn chúng lại chơi âm mưu với chúng ta! Chỉ là… tính toán chúng ta, bọn chúng không kiêng kỵ gì sao?
Địa hình xung quanh này… hai bên là hai sườn núi khá dốc, phía trước phía sau chỉ có một con đường thoát, là một cốc khẩu cực kỳ dễ bố trí mai phục. Bộ Tuấn không dám tiến vào trong cốc, mà chỉ đứng ngoài cốc nói vọng vào.
- Động thủ!
Đáp lại Bộ Tuấn không phải là một tràng gặp mặt giả dối câu giờ như hắn vẫn nghĩ, mà là một tiếng hạ lệnh đầy sát khí đanh thép.
Ầm ầm ầm…
Đất rung núi chuyển…
Không, không phải, mà là phía sau lưng đội ngũ liên tục vang lên những âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc, đây là… quyển trục ma pháp! Hơn nữa còn là quyển trục ma pháp cấp thiên cực kỳ hiếm có! Khốn kiếp, lần này chơi lớn rồi!
Phía sau bị đoạn hậu, hơn nữa những vụ bạo tạc còn liên tục tiến tới đội ngũ của mình, Bộ Tuấn, cắn răng một cái, chỉ có thể hạ lệnh:
- Tiến lên phía trước, trùng kích khỏi vòng vây!
Còn hai cái cũi kia, hiện giờ hắn nào còn tâm tư mà để ý, dứt khoát bỏ lại sau lưng, sống chết tùy số!
Chỉ là, hắn không phát hiện, có rất nhiều những tấm gỗ chỉnh tề đột ngột mọc lên, bao phủ kín hai cái cũi lại, hơn nữa còn sừng sững không đổ đứng giữa trận địa bạo tạc của địch quân.
Mộc Độn – Mộc Đĩnh Bích!
- Lăn đá!
Người trên núi lạnh lùng hạ lệnh một tiếng, từng tảng đá to đến ba bốn mét, ước chừng nặng đến cả chục tấn không biết từ đâu xuất hiện, phía sau dường như có tiếng niệm chú, từng tảng đá thoáng chốc đã bốc cháy, mang theo nhiệt khí hừng hực lăn xuống phía dưới, như muốn nghiền đội ngũ của Bộ Tuấn ra thành mảnh vụn.
Bộ Tuấn kinh sợ! Đội ngũ của hắn mặc dù đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng tất cả đều mới chỉ là Võ Tôn, chỉ có hắn là chỉ huy có tu vi Võ Hoàng! Mặc dù thực lực cường hãn, nhưng đối đầu với sức mạnh thiên nhiên thế này thực sự là lực bất tòng tâm, chưa kể đối phương còn có ma pháp sư liên tục gia trì sức mạnh, đây không chỉ đơn giản là một hồi phục kích nữa rồi, mà là chủ tâm muốn diệt sạch bọn họ!
Bộ Tuấn hét dài một tiếng, dẫn đầu xung phong, thanh kích trong tay vung vẩy, cứ một kích là một tảng đá vỡ thành ngàn mảnh bay tán loạn, nhưng cũng vì thế mà cổ tay của hắn trở nên tê rần, những mảnh đá vụn mang theo hỏa lực kia bắn tứ tung lên người hắn, may mà còn có bộ giáp che chắn một hai, nhưng hắn cũng cảm thấy cả người nóng rực, cực kỳ khó chịu.
Bộ Tuấn còn như vậy, người phía sau càng khỏi phải nói, liên tiếp là những tiếng rên la thảm thiết, truyền vào tai khiến lòng Bộ Tuấn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Nhưng hắn không dám quay đầu lại, hắn biết, chỉ cần chần chừ một giây, chờ đợi mình chỉ có cái chết!
Đám người kia đưa ra trận thế quá kín kẽ, không những chỉ lăn đá, mà còn bắn tên, thi triển ma pháp. Hơn nữa, nhìn trận thế này, bọn chúng còn định dùng hỏa ma pháp đốt sạch cả vùng này từ dưới thung lũng lên, sau đó rời đi bằng một bên sườn núi khác!
Không chạy, còn làm gì?
- Hạ Lạc! Đồ khốn nạn! Các người dám ám toán ta? Bộ gia chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi!
Vừa lao đi, Bộ Tuấn vừa thê lương gào thét, cho đến lúc này, hắn vẫn không thể hiểu nổi, tại sao đang êm đẹp hợp tác, Bộ gia mặc dù cường thế một chút, nhưng cũng chưa từng chiếm lợi gì từ Hạ gia, tại sao bọn chúng lại phải làm vậy?
Nhưng không có câu trả lời nào, Bộ Tuấn dù hận, nhưng vẫn chỉ có thể cắm đầu chạy, hy vọng giữ lại một cái mạng, trở về cảnh báo cho gia chủ!
Nhưng vội vã thoát vây như vậy thì hắn không phải chết sao?
Đáp án là… mơ tưởng!
Không cần biết vì cái gì, nhưng những kẻ này coi mạng người như cỏ rác, tàn sát, hành hạ, mua bán phụ nữ như vật phẩm! Lâm Hàn nhìn không nổi! Trong lòng hắn, tất cả những kẻ này đã bị phán định án tử!
Thổ Độn – Di Sơn Thuật!
Theo tiếng hét thảm cuối cùng của Bộ Tuấn, những tảng đá cũng đều lăn xuống gần đến thung lũng. Lâm Hàn đột ngột cười lạnh một tiếng, hai tay kết ấn, lặng lẽ thi thuật!
Ù ù ù ù…
Đám người mai phục còn chưa kịp đắc ý sau thắng lợi đã kinh hãi lạnh mình!
Vị trí của bọn chúng vốn là trên hai sườn núi, nhưng lúc này, hai sườn núi lại đột ngột lõm xuống, địa thế càng ngày càng thấp, đất rung núi chuyển như thiên phạt khiến bọn chúng đứng cũng không vững, chỉ có thể hoảng sợ bám trụ mặt đất.
Còn thung lũng vừa rồi, vậy mà thoáng chốc cao lên hàng trăm ngàn mét, tạo thành một sườn núi dốc đứng cheo leo. Những tảng đá khổng lồ vốn đã lăn gần đến thung lũng, lúc này lại trở thành tử thần từ trên đỉnh núi tập kích ngược bọn họ.
Nhìn qua… giống như hai ngọn núi đã di chuyển vào chính giữa, để lại hai bên là hai thung lũng tối tăm vậy!
Sức mạnh bài sơn đào hải như vậy, rốt cuộc là vị đại năng nào?
- Là vị tiền bối nào đang giấu mặt! Nếu có gì bất mãn với chúng ta, xin tiền bối hãy cho chúng ta một cơ hội chuộc lỗi, Hạ gia chúng ta là đại tộc trong thành Tứ Tượng, chắc chắn sẽ không làm tiền bối phải bất mãn.
Tình thế nguy cấp, Hạ Lạc cũng không thể làm gì ngoài nói mấy câu như vậy, mang Hạ gia ra khiến cho người đang ẩn nấp phải kiêng kỵ.
Nhưng hiển nhiên, người kia cũng không có ý định buông tha cho bất cứ ai. Đặc biệt là Hạ Lạc, hắn chỉ trong tích tắc đã bị thụ phược quấn chặt, siết lại thành một đống bùn nhão, chỉ có lấm tấm huyết quang thấm ra ngoài, khiến tràng cảnh lại càng thêm rung động khủng bố.
Trong ba phút! Đám người phục kích toàn quân bị diệt!
Lâm Hàn đã ngừng tay, nhưng trong đầu lại một lần nữa vang lên dấu chấm hỏi.
Hạ gia? Hạ gia nào? Ở thành Tứ Tượng này còn có mấy cái Hạ gia nữa?
Chẳng lẽ đây không chỉ là tác phẩm của Hạ Trục Lộc, mà là cả Hạ gia?
Vậy Hạ Cơ thì sao? Nàng đóng vai trò gì trong đó? Hay là nàng vốn dĩ không biết gì nên mới mật báo cho mình? Không, không phải! Với năng lực của Hạ gia, một tiểu bối trong tộc thường xuyên tiếp xúc với mình, có lẽ nào bọn chúng lại không biết? Chắc chắn là biết rõ là đằng khác! Nhưng bọn chúng lại không ngăn cản Hạ Cơ mật báo với mình, rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu Hạ Cơ và Hạ gia là cùng một giuộc, vậy thì càng khó hiểu hơn, bởi tình báo nàng cung cấp cho Lâm Hàn là hoàn toàn chính xác! Hơn nữa, Lâm Hàn mặc dù tiếp xúc với Hạ Cơ chưa lâu, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Hạ Cơ là một tấm lòng son đối tốt với mình, ngay cả biểu hiện hàng ngày cũng không phải giả bộ. Hắn mặc dù không phải Ninja cảm nhận, có nhiều thứ không phân biệt rõ ràng, nhưng người nào tốt với mình, người nào không thì hắn vẫn có thể tự hiểu!
Khốn kiếp! Sự việc càng ngày càng loạn! Tạm thời không nghĩ nữa!
Giải trừ Mộc Đĩnh Bích, lúc này, hai cái cũi cũng bị phá tan, lộ ra thân ảnh của hơn mười cô gái bên trong. Các nàng hoặc thì mờ mịt, hoặc thì khóc lóc, hoặc thì vui mừng. Nhưng điểm chung, trên mặt các nàng đều thấm nhuần vẻ bi ai, thậm chí là tuyệt vọng!
- Trở về đi! Ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây mà thôi! Sau này, đi tiếp thế nào là do chính các ngươi lựa chọn!
Lâm Hàn thăm thẳm thở dài, để lại một câu vang vọng như vậy, sau đó thình lình biến mất.
Hắn đã nhận được tín hiệu cầu viện trợ từ Vũ Linh Hà! Lúc này không rời đi, còn chờ đến bao giờ?
…
Cùng thời điểm này, ở một nơi khác.
- Khốn nạn! Ta sẽ không tha cho các ngươi!
Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Hạ Trục Lộc và người áo đen kia. Một phần nhỏ là vì đám người này táng tận thiên lương, làm nó căm ghét, chủ yếu vẫn là vì nó nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Một thân ảnh điềm đạm ôn nhu mà chỉ mấy ngày tiếp xúc đã khiến nó cảm thấy thân như người nhà.
Lục Tuệ Quyên.
Cũng chính là người con gái trong hai huynh muội đã kết giao với bọn họ. Người anh trai, đồng thời cũng là sư huynh tên là Lục Thông Ảnh, hiện giờ không biết tung tích đi đâu!
Đây là mối quan hệ riêng của hai cô học trò và hai đứa bé, Lâm Hàn cũng chưa từng xen vào. Hắn cũng không biết, chỉ vừa nhìn thấy Lục Tuệ Quyên, con trai hắn đã trở nên kích động như vậy!
Hoặc là… thằng bé này vốn dĩ chính là kẻ kích động như vậy! Nhưng hình như không giống cho lắm!
- Khà khà… nhóc con! Tuổi còn nhỏ mà công lực đã không tồi. Không cần biết ngươi là con cái nhà nào! Nhưng hôm nay dám xen vào việc của bọn ta, ngươi chết chắc rồi! Chà đạp một thiên tài nha, chỉ vừa nghĩ đến đã khiến máu huyết ta sôi lên sùng sục. Khặc khặc khặc…
Người áo đen vừa cười quái dị, vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Nhưng thằng nhóc này một bước cũng không lùi, đầy mặt kiêu ngạo bất khuất trừng lại đối thủ, kiếm trong tay càng nắm càng chặt, thần sắc càng ngày càng kiên định. Nhưng có ai biết, lòng bàn tay nó cũng đang ướt đẫm mồ hôi?