Nhìn bóng lưng hai cô học trò rời đi, khóe miệng Lâm Hàn nổi lên một nụ cười thâm ý! Hai con nhóc này… chơi cũng liều thật.
Ninja coi trọng ẩn núp, thường thì khi một Ninja chấp hành nhiệm vụ, kế sách mà họ ưa thích là “ôm cây đợi thỏ” hơn là “dụ rắn ra khỏi hang”! Giống như lần này cũng vậy, thậm chí chẳng cần hành động gì, chờ đợi tổ chức kia rục rịch một lần nữa, khi chúng bắt đầu động thủ, Lâm Hàn tự tin có thể bắt được cái đuôi của chúng.
Nhưng hai con nhóc này hết lần này đến lần khác lại “dụ rắn ra khỏi hang” là vì cái gì?
Là vì bọn chúng không muốn có bất cứ vụ việc nào như vậy xảy ra nữa! Nói cho chính xác thì là, bọn chúng muốn dẫn tầm mắt của tổ chức kia lên người mình! Công khai ngăn chặn tất cả hành động bắt cóc này, khiến bọn người kia coi chúng là cái gai trong mắt, cuối cùng tập trung hỏa lực lên người chúng!
Đây chính là đang lấy thân mình làm mồi nhử!
Dù cho không dẫn được con “rắn độc” ra, ít nhất hai nàng cũng có thể đập tan bọn tiểu nhân đục nước béo cò, giống như Phùng Tự này!
Lắc lắc đầu, Lâm Hàn cũng chưa thấy chỗ nào không ổn! Nếu hai nàng thực sự dụ được rắn, mà không may gặp nạn, hắn cũng có thể nhanh chóng đến cứu giúp nhờ phi lôi thần thuật! Với năng lực của hắn bây giờ, rất khó có thể tìm được kẻ nào đủ sức ngăn cản, trừ phi là cường giả cấp Thần! Mà mấy lão bất tử đó nói có là có được sao? Chưa kể cường giả cấp Thần gần như đều có quy tắc ngầm, sẽ không dễ dàng ra tay đối phó một tiểu bối.
Cười hì hì bế Băng nhi điện hạ về phòng, dặn dò cẩn thận, lại giao cho mỗi đứa một cái kunai khắc thuật thức, Lâm Hàn mới an tâm rời đi, bắt đầu hành trình điều tra của hắn.
…
Ở một bên khác.
- Đại gia! Đại gia! Không ổn rồi! Thiếu gia bị người đánh, hiện giờ đang bị áp tải về Hoàng Long Hội như tù nhân!
Trong một gian thạch thất, Phùng An Quỳnh đột ngột mở đôi mắt ra, bên trong là một mảnh hung tàn và tức giận! Đã bao nhiêu năm rồi, năm năm? Hay mười năm? Vậy mà lại có kẻ dám động đến con trai hắn ngay trên huyện Chu Tước này?
- Là kẻ nào làm?
Hít sâu một hơi, Phùng An Quỳnh lấy lại bình tĩnh, hỏi người dưới tay đang run lẩy bẩy kia.
- Bẩm đại gia! Là hai con nha đầu mới lớn. Thiếu gia tới làm quen với chúng, nhưng chúng không những không nể mặt còn ngay lập tức động thủ đánh người, ngay cả Lý hộ pháp cũng bị đánh bại!
- Hừ!
Phùng An Quỳnh hừ lạnh một tiếng:
- Hai con nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch mà thôi! Lý Tự Vệ kia cũng quá vô dụng, sau lần này cách chức hộ pháp của hắn, giáng xuống làm hộ vệ một năm!
Lý Tự Vệ không phải ai khác, chính là tên Võ Tôn nham hiểm đi cùng Phùng Tự.
Lúc này.
Vũ Linh Hà và Lan Hồng Tuệ cũng đã đẩy cái cũi nhốt Phùng Tự và đám ô hợp kia tới trước Hoàng Long Hội, một tên hộ vệ đã sớm chạy đi cấp báo, còn một tên còn lại cau chặt lông mày, quát lạnh:
- Đám giặc cướp ở đâu đến? Dám giương oai với Hoàng Long Hội chúng ta? Còn không mau mau thả thiếu gia ra, dập đầu bồi tội!
- Gọi Phùng An Quỳnh ra đây! Ta muốn một câu trả lời!
Vũ Linh Hà cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm!
Tên hộ vệ kia cũng là dạng tàn nhẫn trải đời, ngay lập tức quát lớn:
- Người đâu? Có kẻ xâm nhập, hành hung thiếu gia! Mưu toan làm loạn Hoàng Long Hội!
Xoạt xoạt xoạt…
Liên tiếp những âm thanh phần phật, một đám người không biết từ đâu xuất hiện, thoáng chốc đã bao vây hai nàng vào giữa.
Lúc này, Phùng An Quỳnh cũng bước ra, lạnh lùng nhìn hai nàng:
- Không cần biết các ngươi là ai! Dám giương oai với Hoàng Long Hội, chỉ có con đường chết! Giết bọn chúng!
- Không! Cha! Bắt bọn chúng lại, con muốn chơi tàn hai con tiện nhân này, sau đó bán chúng vào Mai Hoa Các, đời đời kiếp kiếp không ngóc đầu lên nổi!
Phùng Tự lúc này đã được người cứu ra, đưa đến bên người Phùng An Quỳnh. Nhìn hai nàng bị vây chật như nêm cối, hắn cũng nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, giọng nói cực kỳ oán hận và tàn độc.
Hai nàng quay mặt nhìn nhau một cái, thoáng chốc lại cười khẩy khinh thường! Hoàng Long Hội? Cũng chỉ là một đám tiểu nhân vô liêm sỉ mà thôi!
…
- Hiện trường vụ án mới nhất! Nạn nhân là Trương Tú Mai, hai mươi ba tuổi, đệ tử Thiết Kiếm Đường, tu vi Võ Tông cấp năm, trực tiếp bị bắt đi khi đang ngủ, không một tiếng động.
Lâm Hàn bình tĩnh chui lên từ lòng đất, đập vào mắt hắn là một căn phòng tràn ngập màu cam, đến đồ đạc cũng đều là một loại gỗ cam sậm màu, không hề qua sơn quét gì. Nhưng lúc này, căn phòng cũng chỉ tràn ngập một màu sắc ảm đạm, chứng minh đã không ai quét dọn nó trong một thời gian rồi.
Nghĩ cũng đúng, người đã không còn, dọn dẹp phòng thì có ý nghĩa gì?
Byakugan!
Nhắm mắt lại vài giây, lúc mở ra lại, hai bên thái dương Lâm Hàn đã tràn ngập những đường gân dữ tợn. Tình huống trong căn phòng hiển lộ rõ mồn một trong mắt hắn, khắc họa vào không gian thôi diễn.
Không có dấu vết xô xát – Không có dấu vết hoan lạc – Chỉ có một ít bụi bặm rất nhỏ dẫn từ ngoài cửa sổ vào đến giường của Trương Tú Mai, chứng minh khinh công của kẻ này rất cao minh.
Có hai giả thiết đề ra, một là dùng thuốc mê, hai là kẻ này lén lút hạ thủ, một đòn đánh gục Trương Tú Mai. Nhưng để làm được điều này, hắn ít nhất phải có tu vi Võ Vương!
Chỉ tiếc, căn phòng này cũng đã được dọn dẹp sơ qua, mặc dù có nhiều manh mối còn sót lại, nhưng tuyệt nhiên không còn sót lại thuốc mê! Nhưng Lâm Hàn biết, có nhiều loại mê hương chỉ sau vài giờ đã tiêu tán trong thiên địa, không có tung tích cũng rất bình thường, nên vẫn không thể loại trừ trường hợp này được!
Xem nào!
Ngẫm nghĩ một chút, trong đầu Lâm Hàn hiện lên danh sách hai mươi lăm nạn nhân mà hắn có được thông tin. Những thông tin này là do Lan Hồng Tuệ lén lút lẻn vào nhà huyện trưởng lấy cắp được, cũng là kết quả điều tra của lực lượng phòng vệ thành Tứ Tượng. Mặc dù cũng chỉ là thông tin, không có nhiều suy luận hay manh mối, nhưng với Lâm Hàn, như vậy là đủ rồi.
Có rồi.
Nạn nhân thứ mười bốn, Nhược Thủy Yên, hai mươi bảy tuổi, đệ tử Trường Thiên Dược Viện, tu vi Pháp Vương, đệ nhất mỹ nhân của Trường Thiên Dược Viện, đồng thời cũng là học trò cưng của viện trưởng Jacob. Nàng là nạn nhân có tu vi cao nhất, cũng là người duy nhất am hiểu dược lý. Đồng thời cũng do viện trưởng Jacob là người cực kỳ cẩn trọng nên hiện trường được bảo lưu khá tốt. Điều tra dựa vào manh mối này… chắc hẳn không sai!
Nửa giờ sau.
Lâm Hàn vẫn dùng cách cũ xuất hiện trong cư xá của Nhược Thủy Yên. Nhìn đám người bên ngoài không biết gì, ngay cả Pháp Đế như viện trưởng Jacob vẫn hăng say giảng bài, Lâm Hàn đột nhiên có suy nghĩ, hình như mình chính là kẻ có hiềm nghi làm dâm tặc nhất mới đúng!
Hắc, bậy bạ, bậy bạ! Có làm dâm tặc thì cũng phải chọn người! Ừm, như Tuyết tỷ tỷ hay Lê đại tiểu thư, bắt ka làm dâm tặc một trăm lần cũng được!
Quan sát một lúc, hai mắt Lâm Hàn sáng lên, đã bắt đầu có chút manh mối.
Bên cạnh chân giường, Lâm Hàn tìm thấy một ít vụn thuốc. Không phải thuốc mê, mà là thuốc giải độc, chắc hẳn là do Nhược Thủy Yên phục dụng trong lúc vội vã đã để lại.
Vậy là đã có thể xác định, tên kia sử dụng mê dược để bắt người! Nhưng bị Nhược Thủy Yên phá giải, bởi bản thân nàng cũng là một dược sư cực kỳ lợi hại, cứu giúp không biết bao nhiêu người trong huyện Chu Tước, có danh khí không nhỏ, cũng là học trò có hy vọng kế thừa viện trưởng Jacob nhất!
Trên giường có dấu vết xô xát, nhưng không quá kịch liệt. Dựa vào cường độ này, chứng minh tên kia lợi hại hơn Nhược Thủy Yên nhiều, ước đoán tu vi là khoảng Võ Hoàng cấp chín đến Võ Đế cấp hai, bởi Nhược Thủy Yên vẫn còn có năng lực phản kháng một chút. Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp tên kia bất cẩn nên bị trúng độc của nàng, tất cả cũng chỉ là thôi diễn của hệ thống mà thôi!
Trên mặt Lâm Hàn dần hiện lên một chút xúc cảm không đành lòng, trên ga giường trắng muốt kia, hắn nhìn thấy một đóa hoa mai bằng máu, vốn dĩ phải rất hồng, rất diễm lệ, nhưng bây giờ lại khô cằn cứng nhắc, màu sắc còn tối hơn cả không gian âm u này. Dấu vết hoan hảo quá rõ, hơn nữa còn rất mạnh bạo, bởi hoa mai kia không chỉ là một đóa, mà còn trải rộng ra tấm ga, thậm chí là xuống sàn nhà.
Nhìn bức tranh treo trên tường, một nữ tử thành thục như trái mật đào, cao nhã như tuyết liên, hiền hòa như nắng ấm, đang mỉm cười xoa đầu một thằng nhóc ốm yếu, lại tưởng tượng đến cái cảnh địa ngục mà nàng phải chịu đựng, Lâm Hàn bất giác cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, thật ức chế.
Thử tưởng tượng, nếu cảnh ấy diễn ra với người bên cạnh mình… Lâm Hàn không dám nghĩ nữa, lúc ấy chắc hắn sẽ phát điên mất.
Thôi được rồi!
Hôm nay chỉ làm đến đây thôi! Ít nhất Lâm Hàn biết được, đối tượng là kẻ dùng mê dược, là một võ giả, tu vi khoảng Võ Hoàng đến Võ Đế, thân cao khoảng chừng một mét bảy, bởi từ vị trí đóa hoa mai kia… tên này chắc hẳn đứng bên giường làm nhục Nhược Thủy Yên, từ độ cao của chiếc giường, thôi diễn ra chiều cao của hắn cũng không phải là khó!
Hơn nữa, vụ án này và vụ của Trương Tú Mai rất có thể là cùng một hung thủ gây ra, bởi khoảng cách giữa hai nơi cũng không phải là quá xa, đối với một Võ Đế, khoảng cách như vậy chỉ cần mất mười phút di chuyển là tới.
Đương nhiên, tất cả mới chỉ là suy đoán!
Buồn bực lắc đầu, thân hình Lâm Hàn thoáng chốc biến mất, lúc xuất hiện đã là dưới chân một ngọn núi.
Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất trong huyện Chu Tước, từ trên cao quan sát, có thể bao trùm toàn bộ phạm vi trong vòng ba trăm dặm quanh đây. Lâm Hàn từ ngày đầu tiên đã tiến hành thu tập địa hình quanh khu vực, và ngọn núi này cũng là một nơi hắn rất thích.
Bởi nơi này rất yên tĩnh, giống như một phần thế ngoại giữa cái vùng đất xô bồ đầy tăm tối này! Lúc tâm trạng buồn bực, đến đây ngắm hoàng hôn, nằm nghỉ giải sầu cũng không tệ.
Lúc này, Lâm Hàn do dùng không gian thôi diễn liên tục, lại thêm thần kinh có chút ức chế, khiến hắn thấy toàn thân mệt mỏi, cũng vì vậy hắn mới lựa chọn đến đây, nghỉ ngơi một chút giúp cho đầu óc mình thanh thản hơn.
Chỉ có đầu óc thanh thản minh mẫn, mới có thể phân tích chính xác tình huống hiện tại. Lâm Hàn cũng không có thói quen làm việc trong tình trạng lơ mơ mờ mịt.
Nhanh chóng bước lên núi, chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã lên đến trên đỉnh. Ở cái độ cao hơn ngàn mét này, không khí mặc dù có chút lạnh, nhưng không đến nỗi đóng băng. Thậm chí trên đỉnh còn có một cây cổ thụ rất tươi tốt. Lâm Hàn không chút do dự bước tới, tựa vào thân cây, thả lỏng tâm thần ngắm nhìn trời đất bao la này, nhất thời một cảm giác thoải mái tràn ngập trong tâm linh, hắn dần dần nhắm mắt lại, cảm nhận toàn thân thư sướng như được hòa nhập với tự nhiên này, hắn cứ như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay.